Chu Nhan

Chương 123


Bạn đang đọc Chu Nhan – Chương 123


Sau một lúc lâu, Tuyết Oanh mới cúi đầu ừ một tiếng: “Lui ra đi!”.

Thị nữ đi ra, trong khuê phòng cẩm tú hoa lệ, Chu Nhan nhìn thấy tỷ muội tốt trước mặt, sắc mặt đã tái nhợt không còn chút huyết sắc nào.

Tuyết Oanh bị nàng nhìn chằm chằm như xuyên thủng gương mặt, ngón tay cũng phát run.

“Chuyện này, rốt cuộc là vì sao?” Thật lâu sau, Chu Nhan mới mở miệng, giọng nói cũng run theo: “Không phải cậu hận y muốn chết sao? Cớ gì còn muốn lấy y? Đừng có lấy chuyện này ra đùa giỡn”.

Tuyết Oanh im lặng hồi lâu mới khẽ thì thào một câu: “Mình… cũng là cùng đường rồi mà thôi”.

“Cùng đường cái gì, cậu rõ ràng có thể trốn đi mà!” Nhìn thấy tỷ muội tốt không hề phủ nhận, Chu Nhan khó thở vẫn nhẫn nhịn để không quát lên: “Mình đã nói sẽ giúp cậu chạy trốn! Cậu rõ ràng là luyến tiếc giàu sang quyền quý, ngôi vị thái tử phi này thật sự có ma lực như vậy sao?”.

Lời nàng nói sắc bén đến chua ngua, Tuyết Oanh nghe đến mặt trắng bệch, cả người run lên, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn nàng chằm chằm: “A Nhan, vì sao… vì sao cậu tức giận như vậy?”.

Chu Nhan ngẩn người, nhất thời câm nín, sâu một lúc lâu mới lẩm bẩm: “Cậu làm chuyện hoang đường như vậy, sao mình có thể không tức giận chứ.

Không… không phải cậu muốn gả cho y, sau đó sẽ báo thù cho Thời Vũ đấy chứ?”.

“Mình hại hay không hại y, lấy hay không lấy y, thì cũng có liên quan gì đến cậu đâu?”.

Tuyết Oanh nhìn tỷ muội tốt, thần sắc cũng khác thường: “Vì sao khẩn trương như vậy? Hay là… cậu biết người đó?”.

“Mình…” Chu Nhan thốt lên, nhưng mà vừa mới định nói thì dừng lại.

Nàng bị giới luật Cửu Nghi trói buộc, tuy rằng từ nhỏ lên núi học nghệ, nhưng lại chưa từng chính thức bái Thời Ảnh làm thầy, cho dù trong sách sử của thần miếu cũng không ghi chép danh phận thầy trò, người ngoài cũng không hề biết, bởi vì phụ vương đã yêu cầu nàng không được nhắc đến điều đó với người ngoài.

Nhưng tình huống hiện tại nàng vẫn không biết có nên nói cho Tuyết Oanh biết hay không.

Duyên phận phức tạp như vậy, căn nguyên sâu xa như vậy, đến cuối cùng nàng vẫn không dám mở miệng nói ra.

Tuyết Oanh nhìn biểu cảm của tỷ muội tốt chợt tỉnh ra: “Thật… thật sự cậu biết y ư?”.

Chu Nhan im lặng, sắc mặt hết xanh lại trắng.

“Khó trách, cậu khẩn trương như vậy, cho nên cậu giận mình ư?” Tuyết Oanh hơi sửng sốt, cười khổ: “Hại y ư? Cậu cũng quá xem trọng mình rồi, y là người như thế nào mà mình có thể làm hại chứ?”.

Chu Nhan sửng sốt một chút, thốt lên: “Cũng phải!”.


Đúng vậy, sư phụ nàng là người như thế nào chứ? Tu vi cao thâm hiểu thấu tất cả mọi chuyện, sao có thể dễ dàng bị Tuyết Oanh lừa.

“Ta nghĩ cái gì trong lòng Hoàng thái tử hiểu rõ như gương!” Tuyết Oanh nắm lấy ngọc bội cúi đầu: “Chỉ là y biết rõ mọi thứ, nhưng lại vẫn chủ động đề xuất mối hôn nhân này”.

“Cái gì? Là người chủ động nói ra ư?” Chu Nhan chấn động thốt lên: “Không thể nào!”.

“Đúng vậy, mình cũng không hiểu vì sao y phải làm như vậy.

Rõ ràng y có thể có lựa chọn tốt hơn mà”.

Tuyết Oanh có chút đăm chiêu: “Ôi, A Nhan, mình biết cậu nhất định rất giận mình.

Nhưng mình cũng hết cách rồi, mình thật sự không còn con đường nào khác.

Nếu không phải vì…”.

Nàng nói xong đột nhiên cảm thấy trong tay đau xót, ngọc bội bỗng bị giật đi: “Không được! Cậu tuyệt đối không thể làm như vậy được!”.

Chu Nhan siết chặt ngọc bội, trong ánh mắt như bùng lên ngọn lửa: “Tuyết Oanh, cậu không thể lấy người mà cậu hoàn toàn không thích, tự hủy hoại cuộc sống của chính mình!”.

“Mình…” Một lúc lâu sau Tuyết Oanh mới thở dài, sắc mặt trắng bệch thì thào như người mất hồn: “Mình… cũng không còn cách nào khác”.

“Rốt cuộc là vì sao?” Chu Nhan thật sự không thể hiểu nổi: “Cái gì mà không còn cách nào khác?”.

Tuyết Oanh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng lấy hết can đảm, cắn răng một cái, nhỏ giọng nói một câu: “Bởi vì… bởi vì mình có…”.

“Có gì?”.

Chu Nhan nhất thời còn chưa phục hồi tinh thần lại, chẳng hiểu ra sao: “Có cái gì?”.

“Mình có thai rồi!” Giọng nói Tuyết Oanh cực kỳ nhỏ, vẫn còn run run cụp mắt vu0t ve bụng mình, ánh mắt xót xa mà dịu dàng: “Mình không còn cách nào khác!”.

“Cái gì?” Chu Nhan cả kinh như muốn nhảy dựng lên, lùi lại hai bước nhìn thật kỹ tỷ muội tốt của mình, không thể tin được: “Chuyện này… chuyện xảy ra từ bao giờ.

Không thể nào! Cậu có thai với y?”.

Vừa nói, nàng vừa nhìn bụng Tuyết Oanh, tuy rằng cũng không nổi lên quá rõ, nhưng với thân hình gầy gò của nàng thì lại không tương xứng, đúng thật là bộ dạng của người có thai tầm hai ba tháng.


Khoảnh khắc kia, sắc mặt Chu Nhan trắng bệch, nàng cảm thấy có một cỗ lửa giận xông thẳng lên đầu, xoay người muốn xông ra cửa.

Tuyết Oanh vội vàng giữ nàng lại: “Không, là của Thời Vũ!”.

“Thời Vũ?” Chu Nhan sững sờ vội ngăn lại ý nghĩ muốn phi ra ngoài, biểu cảm trên mặt từ cuồng nộ chuyển sang kinh ngạc, sau đó lại chuyển sang xấu hổ cùng giật mình, chán nản ngồi xuống lẩm bẩm: “Hả, là… là con của Thời Vũ sao?”.

“Ừ!” Tuyết Oanh cúi đầu, nước mắt dần lưng tròng: “Lần đó chúng mình lén hẹn nhau chạy đến Diệp Thành du ngoạn, dọc theo đường đi đều ở cùng nhau, huynh ấy ngày nào cũng quấn quýt lấy mình, mình không ngăn được huynh ấy nên mới…”.

“Được rồi được rồi mình biết rồi!” Chu Nhan chợt bình tỉnh, không biết thở phào nhẽ nhõm hay là sao, bỗng nhiên quát: “Cậu thật quá là khinh suất rồi, sao có thể để tiểu tử kia hoa ngôn xảo ngữ lừa lên giường chứ? Không kết hôn mà lại có thai, lỡ như bị phụ vương cậu biết được, ông ấy nhất định sẽ…”.

Nói tới đây nàng đột nhiên ngây ra một lúc: Đúng rồi, trước đây Bạch vương định gả Tuyết Oanh cho em vợ tứ vương, sau cùng lại đồng ý hôn sự này, vậy hiển nhiên là không biết con mình đã mang thai.

Chứ nếu không cho dù ông ta có lớn mật thế nào, cũng không dám gả con gái đã có thai với Thời Vũ mà gả cho Thời Ảnh.

“Nếu Thời Vũ còn, cho dù mình có mang thai, phụ vương chắc cũng chỉ có mừng rỡ như điên mà thúc giục bọn mình mau thành thân.

Cho nên khi đó chơi đến điên, thật ra mình cũng không sợ!”.

Tuyết Oanh nhỏ giọng, trong ánh mắt lại tràn đầy tuyệt vọng, nghẹn ngào cất tiếng: “Chỉ là ai nghĩ đến tình huống bây giờ, Thời Vũ mất, mình lén viết mấy phong thư cho người đi tìm Thanh phi nương nương, nhưng vẫn không có thư đáp lại.

Mình… mình không biết nên làm thế nào bây giờ đây…”.

Chu Nhan giậm chân: “Vì sao cậu không nói cho mình biết sớm?”.

“Mình không dám nói cho bất cứ ai”.

Tuyết Oanh nhìn thoáng qua tỷ muội tốt: “Trong mắt có chút xấu hổ cùng cảm kích, không dám nói cho phụ vương, cũng không dám nói cho mẫu phi.

Đây là đứa con duy nhất của Thời Vũ, thân phận đặc biệt, mình sợ một khi bị người khác biết được…”.

Chu Nhan sửng sốt, trong lòng không khỏi lạnh lẽo.

Đúng vậy! Đúng là Tuyết Oanh vẫn không tin nàng.

Cô ấy lo lắng mình mà tiết lộ bí mật ra ngoài sẽ gây bất lợi đến sinh mạng đứa bé trong bụng, cho nên mới không đề cập tới.


Nếu Thời Vũ vẫn là Hoàng thái tử, như vậy đứa bé trong bụng nàng sẽ trở thành người thừa kế Vân Hoang.

Mà cục diện hiện giờ lại xoay chuyển đột ngột, Bạch vương quay ra ủng hộ Thời Ảnh, chuyển hướng đối đầu với Thanh vương.

Đứa bé trong bụng nàng không thể nghi ngờ chính là một mối họa ngầm.

Nếu để phụ thân nàng biết được chỉ sợ sẽ nhanh chóng loại bỏ đứa bé, bắt nàng phải sảy thai.

Tuyết Oanh làm như vậy cũng là hợp lý.

Chu Nhan sửng sốt hồi lâu đột nhiên hỏi: “Thời Ảnh, y có biết có đứa bé này hay không?”.

“Y… y đã biết rồi”.

Tuyết Oanh nhẹ giọng, trên mặt lộ ra biểu cảm kỳ lạ, lẩm bẩm: “Y nói chỉ cần ta đồng ý trở thành thái tử phi, y sẽ bảo vệ mẫu tử chúng ta không chịu tổn thương nào”.

“Cái gì?” Chu Nhan giật mình nhất thời hoàn toàn không hiểu được: “Không phải y bị điên sao?”.

“Mình cũng nghĩ điều này không thể tin nổi”.

Tuyết Oanh tạm dừng một chút, tựa như không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể gượng gạo cười khổ: “Chỉ là mình không tin thì có ích gì, nếu mình không đồng ý với y, mình sẽ bị phụ vương gả cho ông già kia.

Đến lúc đó chuyện bại lộ, chắc chắn là một xác hai mạng, chỉ còn con đường chết mà thôi”.

Dừng một chút, nàng giống như lấy hết dũng khí nhẹ giọng nói: “Dù sao đã không còn con đường sống, không bằng mình cố gắng đi đến đâu hay tới đó”.

Chu Nhan im lặng, chỉ cảm thấy trong đầu đồng thời bị nhét vào quá nhiều thông tin, nhất thời có chút hỗn loạn, bối rối, suy nghĩ lại mới hiểu ra câu chuyện.

Nàng nhìn tỷ muội tốt của mình lẩm bẩm: “Có nghĩa là cậu là tự nguyện?”.

“Đúng vậy, mình tự nguyện gả cho Thời Ảnh.

Mình không còn con đường nào khác để đi!”.

Tuyết Oanh cười khổ, nhìn tỷ muội tốt: “A Nhan, mình không có năng lực như cậu, có thể một mình đi khắp thiên hạ mà không sợ điều gì.

Ngoài việc chấp nhận số phận, mình không biết còn có thể làm sao bây giờ”.

“Tại sao lại không?” Chu Nhan nhìn gương mặt của tỷ muội tốt, trong lòng có một loại nhiệt huyết mạnh mẽ sôi trào: “Không nói những thứ khác, mình chỉ hỏi cậu, cậu có thật sự muốn giữ đứa bé này không?”.

“Đương nhiên!” Tuyết Oanh thốt lên đáp, ánh mắt sáng lên nghẹn ngào: “Nếu không phải vì đứa bé, sao mình phải sống tạm trên đời này làm gì nữa? Đây là cốt nhục duy nhất của Thời Vũ!”.

“Ừ!” Chu Nhan hiếm khi thấy tỷ muội yếu đuối của mình có ánh mắt kiên quyết như vậy, xúc động nói: “Mình có thể đưa cậu rời khỏi đế đô, cho cậu tiền, tìm cho cậu một chỗ ở, sắp xếp nửa đời sau của cậu thật tốt.


Cậu việc gì phải hủy hoại nửa đời sau của mình, gả cho sư phụ mình làm vỏ bọc.

Y đã hại chết Thời Vũ, không phải cậu hận y đến chết sao?”.

Tuyết Oanh nhỏ giọng nói: “Y… y nói Thời Vũ không phải do y giết”.

“Thật sao?” Chu Nhan giật mình thốt lên: “Y nói không phải thì chắc chắn không phải à?”.

Nói đến đây, nàng nói đến lúc còn ở trong xe, Thời Ảnh chính miệng thừa nhận với nàng, rằng Thời Vũ chết có liên quan đến mình thì trong lòng không khỏi lạnh lẽo.

Đúng vậy, lúc trước nàng cũng đã từng hỏi y một câu như vậy, nghe y thừa nhận, bình tĩnh không lay động, cứ như thể chuyện huynh đệ tương tàn là đương nhiên.

Thậm chí nàng còn tin đó là sự thật.

Sư phụ là một người cao ngạo, không bao giờ thanh minh cho mình, cho dù bị cả thiên hạ hiểu lầm, cũng lười phủi đi bụi bặm lên mình.

Nhưng vì sao y lại chỉ nói sự thật cho một mình Tuyết Oanh.

Chẳng lẽ y vì muốn Tuyết Oanh đồng ý gả cho mình mà dùng cách đó để thuyết phục hay sao?
Tưởng tượng đến đây Chu Nhan chỉ cảm thấy lửa giận xông thẳng lên đầu, dậm chân nghiến răng nói: “Không được, bất kể như thế nào, cậu cũng không được lấy y!”.

“Hiện tại đế quân đã hạ chỉ, mình còn có thể làm sao bây giờ?”.

Giọng nói Tuyết Oanh yếu ớt, nàng thút thít khóc: “A Nhan, mình tin rằng cuộc đời này ai cũng có số phận của mình.

Mình sắp trở thành thái tử phi, cậu cũng sắp phải lấy ca ca của mình, tất cả đều đã quá muộn!”.

“Ai nói như vậy? Không muộn!” Chu Nhan không tin, cắn răng: “Vẫn còn kịp!”.

“Vậy cậu muốn làm sao bây giờ?”.

Tuyết Oanh ngước khuôn mặt tái nhợt lên, cười khổ: “Hiện tại đế quân đã phái ngự sự đến cửa, cậu bảo giờ mình hủy hôn trốn đi, phụ vương sẽ phải giải thích như thế nào? Bạch tộc sẽ phải giải thích như thế nào?”.

“Luôn luôn có cách để giải thích, chạy trước tính sau!” Chu Nhan không kiên nhẫn dậm chân.

Không hiểu tại sao cứ nghĩ đến chuyện tỷ muội tốt của mình mang thai mà gả cho sư phụ, trong lòng nàng nhất thời hỗn loạn.

Trên đời này sao lại có thể có loại chuyện đảo điên không thể tưởng tượng như thế.

Đầu óc sư phụ bị hỏng rồi sao, sao lại muốn lấy Tuyết Oanh? Chắc không phải sau khi nhận hình phạt ngũ lôi trên đỉnh Mộng Hoa thì thần trí người cũng vỡ nát, cho nên mới làm ra loại chuyện hoang đường thế này?
Không! Nàng quyết không thể để chuyện như vậy xảy ra.

– —–oOo——.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.