Đọc truyện Chủ Nhân Xin Ngài Đừng Có Chọc Tôi – Chương 8
Tiền Lập Đa mang tạp dề trên người đem một chén mì đặt trước mặt Kĩ Văn Tĩnh, có chút ngượng ngùng xoa xoa tay, ngây ngô cười.
“Mẹ tôi nói, bị thương đến gân cốt không được ăn cay, cho nên tôi đặc biệt đi chợ mua một ít sườn nấu với mì, cô nếm thử xem hương vị thế nào?”
Một mùi thức ăn thơm mê người ập vào trong mũi Kĩ Văn Tĩnh, cô không thể tin nhìn về phía Tiền Lập Đa, “Mì này là anh nấu thật sao?”
“Là thật!” Anh ngây ngô cười, “Trước kia mẹ tôi có mở quán mì, khi đó nhà tôi không mướn được người phụ nên tôi đi ra quán hỗ trợ, lúc tôi mười hai tuổi đã biết nấu mì rồi.”
Nhìn Tiền Lập Đa vẻ mặt nhã nhặn còn mang theo một nét trẻ con đang kể chuyện thơ ấu cho cô nghe, Kĩ Văn Tĩnh phát hiện người đàn ông trước mắt này lại mang đến cho cô một cảm giác an toàn.
Tạp dề, tươi cười ngại ngùng, còn có thể bên người mình hỏi han ân cần……..
Đây, không phải là giấc mộng từ nhỏ của cô sao?
Nhưng vì sao từ khi Tư Thánh Nam bước vào cuộc sống của cô, hết thảy đều trở nên khẩn trương? Cô bắt đầu có thói quen tình tình không phân rõ phải trái của anh, sa vào ma lưới trêu đùa của anh, thậm chí còn si mê khí phách của anh khi mệnh lệnh.
Ngay lúc cô nghĩ tình yêu của mình sắp đến thiên đường rồi lại tận mắt thấy chuyện tàn khốc như thế. Tư Thánh Nam kết giao với cô lại còn cùng cô gái khác thân mật như vậy, chỉ cần nghĩ đến hình ảnh kia, trong lòng cô đau đớn vô cùng.
Không nhìn ra ưu uất trên mặt Kĩ Văn Tĩnh, Tiền Lập Đa vẫn lải nhải kể chuyện thời thơ ấu của mình.
“……..Cho nên, từ khi đó mẹ tôi nói, tương lai nếu tôi cưới lão bà, nhất định phải thật lòng yêu thương chiếu cố cô ấy, mẹ tôi còn nói……”
Anh đột nhiên không nói nữa, thái độ cũng thẹn thùng, “Mẹ tôi còn nói, nếu gặp được người con gái mình thích, nhất định phải dũng cảm tiến tới. Kỉ tiểu thư, cô biết không? Lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã……”
“Chi –”
Âm thanh chói tai từ phòng bếp truyền ra, Tiền Lập Đa đang muốn thổ lộ bỗng nhiên ngẩn ra,“Ai nha! Trong phòng bếp tôi còn nấu nước.”
Vội vàng chạy về phòng bếp tắt lửa, khi anh trở về thì Kỉ Văn Tĩnh đang ngồi nhấm nháp mì anh nấu.
Đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Kỉ Văn Tĩnh hoàn toàn không chú ý tới Tiền Lập Đa vừa rồi mới nói cái gì, nhìn thấy anh đi ra, cô ôn nhu mỉm cười nhìn anh,“Không nghĩ tới anh nấu mì rất ngon nha, sợi mỳ mềm, nước lèo cũng rất thơm, trợ lý Tiền à, anh thật sự rất tuyệt nha.”
Nghe cô khích lệ, Tiền Lập Đa ngượng ngùng vuốt đầu,“Cô thích là tốt rồi, còn có, không cần bảo tôi là Tiền trợ lý đâu, mọi người đều cùng ở công ty đi làm, hơn nữa mỗi ngày sớm chiều gặp nhau, cô bảo tôi Lập Đa là được.”
“Ok, vậy anh cũng không cần bảo tôi là Kỉ tiểu thư, bảo tôi Văn Tĩnh là tốt rồi.”
“Ừ!” Nghe được Kĩ Văn Tĩnh cho phép mình gọi thẳng tên của cô, Tiền Lập Đa nhất thời cảm thấy mừng như trúng số,“Kỉ tiểu thư…… Ách, không, Văn Tĩnh, cô nhất định phải ăn nhiều một chút, nếu cô thích, lần sau tôi lại đến nấu lẩu, làm thịt nướng cho cô ăn. Biết tôi có sở trường là gì không? Chính là nấu lâu đó nha, nhưng hiện tại chân cô bị thương không thích hợp ăn mấy cái loại đó, đầu tiên phải giữ gìn thân thể của mình mới là quan trọng nhất.”
Nhìn anh quan tâm tới mình như thế, Kỉ Văn Tĩnh đột nhiên cảm thấy trong lòng thật ấm áp.
Sắc trời dần dần tối đi, Tiền Lập Đa cực không tình nguyện ôm theo một cục ấm ức về nhà.
Dưới lầu có một chiếc xe thể thao đang dừng, Tư Thánh Nam ngồi bên trong bỗng nhiên thấy Tiền Lập Đa đi qua.
Nhiều tiền hơn?
Tiểu tử này làm sao có thể ở trong này? Hơn nữa nhìn cậu ta mặt mày tươi roi rói giống như mới trúng số độc đắc. Nhìn cậu ta đón taxi rời đi, Tư Thánh Nam ngửa đầu nhìn về phía cửa sổ nhà Kĩ Văn Tĩnh, bên trong đèn đã sáng rồi.
Cô gái này chẳng lẽ đã quên hôm nay nên làm gì rồi sao?
Vọt một hơi lên lầu, anh ấn chuông cửa, không lâu sao truyền đến tiếng hỏi của Kĩ Văn Tĩnh.
“Đến đây, đến đây, Lập Đa, anh quên cái gì ở nhà tôi sao?”
Trong nháy mắt mở cửa ra, cô bị giật mình. Trước mắt dĩ nhiên là Tư Thánh Nam với vẻ mặt vô cùng khó coi.
Vốn tưởng rằng về đến nhà sẽ nhìn thấy bóng dáng của cô, nhưng đợi thật lâu cô cũng không đến, không chỉ như thế, gọi di động cô thì bị chuyển đến tổng đài, ‘Thuê bao quý khách vừa gọi không liên lạc được, xin quý khách gọi lại sau.’, gọi điện thoại ở nhà cô thì không ai bắt máy. Anh nôn nóng lo lắng tìm kiếm chung quanh, sợ cô không may ở trên đường xảy ra chuyện gì, không nghĩ đến…….
Khuôn mặt tuấn tú nhăn nhó mở miệng, “Vừa rồi anh ở dưới lầu, hình như có nhìn thấy bóng dáng của tên ‘nhiều tiền hơn’?”
Anh không muốn tức giận, anh tin rằng mình là hiểu lầm mà thôi, nhưng khi anh nghe cô gọi cái tên xú tiểu tử kia thân mật như vậy, anh biết mình nghĩ không sai, cái tên Tiền Lập Đa kia thật sự là đến nhà cô, tình cảm hai người bọn họ từ bao giờ tốt đến như vậy?
Nhìn Tư Thánh Nam mặt mày khó coi, Kĩ Văn Tĩnh còn đổ thêm dầu vào lửa, “Đúng vậy, Lập Đa vừa mới ở nhà em đi.”
“Anh nghĩ lúc này chỗ em nên xuất hiện là nhà anh?” Tức giận của anh bùng nổ rồi, “Là anh đã quên nói cho em à? Hay là em không cẩn thận bị thương mất trí nhớ?”
“Anh muốn nói em phải đến ở chung nhà với anh?” Âm thanh của cô đùa cợt rõ ràng.
Anh kinh ngạc nhìn cô, trên mặt cô biểu hiện sự tức giận còn hơn cả anh.
“Văn Tĩnh, nói cho anh biết phát sinh rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?”
Khuôn mặt cô lạnh lùng như băng, chỉ cần nhìn thấy anh, hai chữ phản bội lại hiện lên trong đầu cô.
Anh thật tình yêu cô hay là giả vờ yêu cô?
Ngoại trừ cô, anh còn quan hệ với bao nhiêu cô gái khác nữa?
Vì sao muốn đùa giỡn tình cảm của cô?
Anh có thể sai khiến cô, chỉnh cô cũng được, điều duy nhất là không nên đùa giỡn với tình cảm của cô!
“Kĩ Văn Tĩnh, anh đang hỏi em?”
Tiếng hô thô bạo suýt nữa làm điếc lỗ tai của cô, anh mạnh tay nắm bả vai cô, “Em cùng cái tên ‘nhiều tiền hơn’ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vì sao lúc này hắn còn xuất hiện ở nhà của em? Còn có, em ngang nhiên cùng hắn xưng hô thân mật như vậy……. ”
“Tên anh ta là Tiền Lập Đa chứ không phải ‘nhiều tiền hơn’.”
“Đáng chết! Hiện tại anh không có thời gian thảo luận với em hắn ta gọi là cái gì, anh chỉ muốn biết hắn cùng em là xảy ra chuyện gì? Tốt nhất là không nên nói với anh là em cùng tên hỗn đãn kia vụng trộm kết giao!”
“Đủ rồi!” Kĩ Văn Tĩnh tức giận bỏ tay anh ra, “Đúng vậy, em thích Tiền Lập Đa, từ khi anh ta bị điều đến cái kí túc xá này, em cùng anh ta đã có tình cảm, hôm nay vì không kiềm chế được tương tư với anh ta nên ở nhà cùng anh ta ước hẹn, trả lời như vậy anh vừa lòng chưa?”
Tiếng la của cô là Tư Thánh Nam thập phần khiếp sợ, anh thật không dám tin những lời này là từ trong miệng Văn Tĩnh của anh nói ra. Cô gái luôn tuân mệnh anh, thích dựa dẫm vào anh, vì sao hôm nay trở nên đáng sợ như vậy?
Anh oán hận xiết chặt tay, biểu tình âm u đáng sợ như ma quỷ đến từ địa ngục, “Em xác định mình thật lòng thích cái tên nhiều tiền hơn kia?”
Mắt cô đỏ hoe nhưng vẫn cố gắng chống đỡ nhìn anh, cuối cùng cô tuyệt vọng gật đầu, “Đúng vậy.” Trong nháy mắt không khí đong lại.
Tư Thánh Nam cứ như vậy nhìn cô, cũng không nhúc nhích, không biết qua lâu, anh hơi hơi vuốt cằm, “Anh đã biết.” Anh nói xong xoay người lạnh lùng rời đi.
Hai hàng nước mắt lập tức chảy xuống, nhìn bóng dáng cao lớn của anh biến mất, cô rất muốn chạy theo ôm lấy anh, nói rằng cô thương anh, nhưng, nhìn thấy anh là hai chữ ‘phản bội’ lại cứ như ác ma quanh quẩn trong đầu cô.
Cô vô lực ngồi trên sàn nhà, toàn thân run rẩy, hai tay ôm lấy đầu mình.
Vì sao trở thành như vậy?
Ngày hôm sau, Tư Thánh Nam không tới công ty đi làm.
Kĩ Văn Tĩnh chăm chú nhìn vào đồng hồ trên vi tính, chín giờ, mười giờ, mười một giờ…..
Vì sao đến giữa trưa rồi mà anh ta còn không đến công ty?
Đêm qua anh rời nhà cô rồi đi nơi nào? Có khi nào lái xe xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi không?
Hoặc là…….anh ta đến nhà của cô gái đó phát tiết tức giận?
Cô ngồi từ sáng tới trưa, chẳng có tâm trí làm việc, ngay cả cơm cũng không thèm ăn, nhìn cái cà mèn, bên trong như mọi bữa cô vẫn mang theo hai phần, một của cô, một của Tư Thánh Nam. Bình thường đến trưa, anh đều kêu cô vào văn phòng của anh ăn trưa. Nhưng, bây giờ chỉ có cô một mình cô đơn ngồi ở nơi này.
Nhìn cái di động để trên bàn công tác, cô cực kỳ muốn gọi điện thoại hỏi thăm anh. Chỉ cần cô biết anh bình an, cục đá nặng trong lòng cô cũng có thể buông xuống rồi, nhưng cô phát hiện cô không có dũng khí gọi cho anh, cô sợ, tiếp điện thoại sẽ là cô gái kia.
Cô buồn bã, rốt cuộc là nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ duyên phận của bọn họ đến đây là chấm dứt sao?
Chấm dứt? Cô không khỏi tự cười bản thân, cô đang nghi ngờ hai người bọn họ đến bây giờ đã có bắt đầu hay chưa nữa?
Từ ngày hai người gặp lại, anh giống như không khí tồn tại lúc nào cũng bên cạnh cô, khi hai người phát sinh quan hệ, cô thậm chí còn không dám tin là bọn họ đang yêu đương, anh biết thế nên ngây ngốc chạy lại xác nhận với cô, đáp án của anh làm cô an lòng, thái độ sau này của anh cũng làm cho cô tin là anh thật lòng yêu cô, nhưng, hình như cô đã lầm mất rồi.
Đối với Tư Thánh Nam, cô có chắc là thật sự hiểu hết con người anh ta không?
Trăm ngàn câu hỏi làm tinh thần cô bấn loạn, không biết đã qua giờ cơm trưa rồi, vài đồng sự đã trở về bàn công tác của mình. Vài đồng sự nam sánh vai cùng Tiền Lập Đa vừa bước ra thang máy, nhìn thấy Kĩ Văn Tĩnh đang ngẩn người ngồi một mình.
Tiền Lập Đa quan tâm đi đến bên bàn cô, “Văn Tĩnh, cô làm sao vậy? Cơm trưa không có ăn sao?”
Kĩ Văn Tĩnh nghe tiếng người thì ngẩn ra, phản xạ ôm lấy cái cà mèn giấu phía dưới bàn, sau đó ngượng ngùng nhìn Tiền Lập Đa cười cười, “Không…..tôi không đói bụng.”
“Làm sao có thể đoản như vậy! Cô không biết chân mình bị thương sao? Cần ăn nhiều đồ dinh dưỡng mới khôi phục sức khỏe được!” Anh lo lắng ngồi xổm trước mặt cô, “Đến, cho tôi xem mắt cá chân cô còn sưng không?”
“Không sao đâu, bây giờ đã hết đau rồi……..”
“Nhưng sắc mặt của cô vẫn còn rất kém, không được cố chấp, tôi chỉ muốn xem một chút thôi.” Anh khom người ngồi quỳ gối trước mặt cô, nhẹ nhàng kéo ống quần cô lên, thấy mắt cá chân cô rõ ràng sưng đỏ.
“Văn Tĩnh, cô không thoa thuốc sao?” Anh mở miệng trách cứ.
“Vì đã muốn bớt đau rồi, cho nên…..”
“Làm sao có thể, chân cô hôm qua mới bị thương, nếu không sớm làm trị liệu, tương lai sẽ để lại di chứng, thật là, tôi nghĩ chỉ đàn ông là sơ ý, không ngờ con gái các cô cũng sơ ý như vậy……”
Thấy Tiền Lập Đa tha thiết quan tâm mình như thế,Kĩ Văn Tĩnh không biết làm thế nào, lúc cô định nói cái gì đó giải vây, cửa thang máy đột nhiên mở ra, Tư Thánh Nam một thân vest đen đi ra.
Khi anh nhìn thấy Tiền Lập Đa đang ngồi xổm trước mặt Kĩ Văn Tĩnh, khuôn mặt vốn dĩ đã âm u lúc này càng trở nên đáng sợ.
Một hơi thở nguy hiểm quanh quẩn toàn bộ văn phòng, Kĩ Văn Tĩnh theo bản năng thối lui về ghế dựa phía sau, Tiền Lập Đa không hiểu ngẩng đầu, “Văn Tĩnh, làm sao vậy?”
Một câu Văn Tĩnh vô cùng thân thiết như vậy lại kích Tư Thánh Nam mặt càng đen thui.
“Ách….đã qua thời gian nghĩ trưa…..tôi còn nhiều việc phải làm…..” Cô lấy đại một cái lý do.
Tiền Lập Đa ngơ ngác đứng lên, vừa quay đầu lại, nhìn khuôn mặt tuấn tú mà cực kì u ám của lãnh đạo trực tiếp đang đi tới bên này.
“Tổng…… Tổng giám đốc ngọ an.” Không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy tổng giám đốc, anh đều khẩn trương chết khiếp.
Tư Thánh Nam ánh mắt nheo lại, âm trầm nhìn Kĩ Văn Tĩnh, “Nếu cô có tình cảm thì trong công ty không cần thể hiện ra ngoài đâu, đầu óc thông minh thì nên biết đây là nơi công cộng, cô không sợ chê cười nhưng thủ trưởng này còn phải giữ mặt mũi công ty!”
Anh ngang tàng nói xong, mang theo một bụng tức giận đi về văn phòng mình, “Phanh!” Tiếng đá cửa thật lớn làm nhân viên ở đây chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. {Sun: đáng thương cái cửa….bị giận cá chém thớt…}
Kĩ Văn Tĩnh lập tức bị trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, cô mang ấm ức trong lòng, chậm rãi đứng lên, chậm chạp đi về phái gian nước trà, Tiền Lập Đa lo lắng vội vàng chạy theo.
“Văn Tĩnh, cô không sao chứ?”
Cô nghẹn ngào lắc lắc đầu,“Tôi không có gì, đột nhiên cảm thấy khát nước, cho nên……”
“Tổng giám đốc vừa rồi cũng nói nặng quá, khó trách cô khó chịu như vậy.” Anh bất công giùm cô.
Câu nói của anh làm Kĩ Văn Tĩnh khóc thất thanh, “Tôi thật ngốc có phải không? Yêu thương một người đàn ông mà anh ta không bao giờ cho tôi một chút cảm giác an toàn, chỉ nghĩ đến anh ta quan tâm tôi, để ý tôi, thậm chí vì tôi mà giải quyết khó khăn liền nghĩ anh ta rất yêu tôi. Nhưng hình như tôi lầm rồi, anh ta chỉ đồng tình với tôi thôi…….”
Xem cô khóc lóc khổ sở như thế, Tiền Lập Đa nhịn không được vỗ vỗ đầu vai cô đang run run,“Văn…. Văn Tĩnh…… Cô thật sự…… cùng tổng giám đốc hẹn hò sao?”
Chuyện này thật sự rất đả kích anh.
Nữ thần của anh, vì một người đàn ông khác mà khóc trước mặt anh?
Đúng vậy, anh cũng có nghe qua một số lời đồn đãi, cũng tận mắt chứng kiến qua một số hành động thân mật của hai người bọn họ, nhưng anh vẫn tự anh ủi bản thân, Kĩ Văn Tĩnh là thư ký cá nhân của tổng giám đốc, sớm chiều ở chung, có chút lời đồn hoặc là hành động thân thiện là chuyện bình thường.
Ông trời! Anh tuyệt đối là một thằng ngốc, mọi chuyện rõ ràng sờ sờ như thế mà anh còn dối mình dối người.
Càng làm anh đau lòng hơn là, tình yêu của anh còn chưa kịp nở hoa đã bị người ta xịt thuốc trừ sâu chết từ cái nụ rồi.
Thật là muốn khóc mà! Giờ này phút này, so với cô, anh càng muốn khóc rống lên một hồi.
Nhìn người trong lòng khóc khổ sở, Tiền Lập Đa thở dài, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng an ủi, “Không có việc gì, mẹ tôi nói, chỉ cần trong lòng có niềm tin, mọi khó khăn đều được giải quyết hết, tôi cũng tin rằng, chỉ cần cố gắng hết sức hướng về mục tiêu, thì sớm hay muộn gì cũng có ngày đạt được nó, cô phải dũng cảm lên!”
Kĩ Văn Tĩnh bị anh ôm vào trong ngực cũng đang nghẹn ngào, mà một màn ôn nhu trên đây lại bị một tiểu muội đưa tài liệu nhìn thấy, một phút sau toàn bộ mọi người trong công ty đều biết tin hot.
Thánh Lôi đang muốn tổ chức tiệc mừng năm mới, gần đây công việc của Tư Thánh Nam càng ngày càng nhiều, mà chiến tranh của anh cùng Kĩ Văn Tĩnh bởi vì hiểu lầm ở gian nước trà ngày hôm đó mà càng ngày cũng càng ác liệt.
Mấy ngày nay, khuôn mặt tuấn tú của ‘một ai đó’ cả ngày âm u, ngay cả cấp dưới báo cáo doanh thu tăng cao cũng không thấy anh cười. Đối mặt với thư ký của mình Kĩ Văn Tĩnh, anh cũng trưng ra bộ mặt giải quyết việc công, ngoại trừ công việc, ngay cả một câu anh cũng lười nói với cô.
Kĩ Văn Tĩnh tong lòng đau quá, có lẽ anh và cô đến cuối cùng chỉ kết thúc như vậy mà thôi.
Chuẩn bị hết một tuần, lễ mừng năm mới cuối cùng cũng cử hành đúng hạn, địa điểm là một biệt thự tư nhân ở ngoại thành. Yến tiệc làm rất long trọng, đa số là bạn làm ăn với công ty, ngoài ra còn có mấy người bạn chí cốt của Tư Thánh Nam.
Kĩ Văn Tĩnh như cũ vẫn mặc đồ công sở, mang vớ dài cộng giày cao gót tiếp khách bên trong, vết thương trên chân cũng có chuyển biến tốt nhưng vì bị bong gân, bị thương đến gân cốt nên nhiều khi đi trúng chỗ đau làm cô mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Gần đây bận rộn hại cô cũng không có thời gian chăm sóc vết thương của mình.
Từ lúc bắt đầu yến tiệc tới giờ, Tư Thánh Nam một thân tây trang quý báu cứ bị vây trong đám tân khách, nhiều khi đi qua cô cũng không dừng lại nói một câu. Kĩ Văn Tĩnh muốn biết cô gái ngày đó tựa vào lòng anh là ai, nhưng hiện tại cục diện bế tắc làm cô không mở miệng được, cô sợ mình không chịu được sự thật.
“Kỉ tiểu thư, danh sách khách mời đã ghi lại chưa?” Một chủ quản đi đến trước mặt cô, cắt đứt suy nghĩ của cô.
“Đúng vậy, Đặng quản lý!” Cô vội vàng lấy lại tinh thần, “Thiệp mời phát ra bây giờ thu lại gần như đủ rồi, chỉ còn vài vị khách chưa đến thôi…….”
“Ừ, tổng giám đốc nói, chờ một lát khách mời đến đủ cả rồi, sẽ tiến hành nghi thức cắt bánh ngọt, cô vào bếp xem họ chuẩn bị cái bánh kem sáu tầng kia thế nào rồi.”
“Vâng.” Cô gật gật đầu, nhìn bóng dáng Đặng quản lý rời đi.
Đứng suốt hai tiếng nãy giờ, mắt cá chân đau đớn làm cô chịu không nổi, ngay cả tươi cười để tiếp khách cũng có chút miễn cưỡng.
“Thư ký Kỷ…….”
Ngay lúc cô đang nhíu mày, tiếng nói quen thuộc kia đột nhiên vang lên ở sau cô, trái tim cô đập bùm bùm quay người lại, thấy Tư Thánh Nam đã lâu không cùng cô nói chuyện hiện giờ đang đi tới phía cô.
“Đây là danh sách phần thưởng cuối năm, nhớ thông báo cho mọi người biết, hoạt đông khen thưởng năm nay không giống như những năm khác.” Vẻ mặt anh hoàn toàn là giải quyết công việc.
Kĩ Văn Tĩnh có chút gian nan tiếp nhận mệnh lệnh của anh, không đợi cô đáp lời anh đã lạnh lùng xoay người rời đi.
“Thánh……” Cô muốn gọi anh lại, nhưng bóng dáng của anh rất nhanh liền biến mất trong đám người, đáy lòng cô buồn bã, nuốt nuốt nước miếng, cô ép buộc bản thân phải tin sự thật này đi.
Lúc này, ở cửa chỗ bỗng nhiên xôn xao, chỉ thấy Triển Ngạo Trạch dáng người cao ngất kéo một cô gái bé con đi đến. Phóng viên vội vàng chạy đến trước mặt hai người, đem Microphone đẩy về phía trước,“Triển tiên sinh, lúc trước cổ phiếu tập đoàn Triển thị vì một số mỹ phẩm chất lượng kém mà xuống giá, cuối cùng làm cho quý công ty bị tập đoàn Zaz nước Mỹ thu mua giá thấp, về chuyện này, ngài vẫn không trả lời ở trước mặt truyền thông, xin hỏi……”
“Thực xin lỗi, Trạch thiếu của chúng ta lần này đến là muốn tham gia lễ mừng năm mới của công ty bằng hữu, là hoạt động cá nhân, cho nên không tiếp thu phỏng vấn truyền thông. Vị phóng viên tiên sinh này, nếu anh tò mò về quan hệ của tập đoàn Zaz cùng tập đoàn Triển thị, đợi lúc Trạch thiếu có cơ hội sẽ mời họp báo, đến lúc đó chúng ta hoan nghênh anh đến.”
Phong Dương đi sau Triển Ngạo Trạch vội vàng thay thủ trưởng chắn phóng viên.
Thì ra là bạn tốt của Tư Thánh Nam xuất hiện, lúc Kỉ Văn Tĩnh vừa muốn xoay người, cô đột nhiên phát hiện cô gái Triển Ngạo Trạch ôm trong lòng nhìn có chút quen mắt.
Đối phương vóc dáng không cao, một đầu tóc dài như vừa mới chăm sóc xong, gương mặt của cô ta không tính xinh đẹp, nhưng là toàn thân lại tỏa ra một hơi thở thanh thuần.
Cô bị Triển Ngạo Trạch anh tuấn cao lớn chặt chẽ ôm trong lòng, giống nhau đem cô ta trở thành viên đá quý nhấn, bảo hộ cô không cho phóng viên đụng đến.
Mà cô gái kia cũng thập phần an tường nằm trong lòng Triển Ngạo Trạch, ngẫu nhiên, cô còn a miệng mỉm cười đáng yêu nhìn màn ảnh.
Ông trời! Kỉ Văn Tĩnh bắt đầu hoài nghi hai mắt của mình. Cô ta…… không phải là cô gái không lâu trước đó nằm ở trong lòng Tư Thánh Nam sao?
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?
Nếu cô ta là cô gái khác của Tư Thánh Nam, như vậy hiện tại cô ta làm sao có thể đi theo Triển Ngạo Trạch dự tiệc?
Nghi vấn liên tiếp làm Kỉ Văn Tĩnh mơ mơ hồ hồ, rốt cục, Triển Ngạo Trạch cẩn thận ôm cô gái kia, cùng trợ lý đi phía sau, đi đến trước mặt Tư Thánh Nam đang chiêu đãi khách mời.
Vài người gặp mặt, đầu tiên là hàn huyên một trận, Kỉ Văn Tĩnh đứng ở xa xa thấy khi Tư Thánh Nam nhìn đến cô gái trong lòng Triển Ngạo Trạch, thái độ cũng không có gì thay đổi.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Kĩ Văn Tĩnh nghi hoặc, im ắng đi qua bên kia, thấy Tư Thánh Nam tức giận đem đồng hồ đưa tới trước mắt Triển Ngạo Trạch,“Triển tiên sinh, không có ai nói qua với cậu là cậu không có khái niệm về thời gian sao? Không phải đã cảnh cáo cậu chín giờ nhất định trình diện cho tớ sao? Bây giờ cậu nhìn xem là mấy giờ rồi!”
“Hi Nghiêu đi Nhật Bản chụp ảnh, Chính Luân ở bệnh viện có ca cấp cứu quan trọng, cho nên tớ có thể đến đây đã rất nể mặt cậu rồi.” Vĩnh viễn đều là một bộ dáng lạnh lùng Triển Ngạo Trạch thản nhiên trả lời.
Tức giận trừng bạn tốt một cái, Tư Thánh Nam đem ánh mắt hướng tới cô gái trong lòng Triển Ngạo Trạch,“Tiểu Mễ, có câu nhất định tôi phải nói cho cô nga, nam nhân sợ đi sai đường, nữ nhân sợ gả sai người, thừa dịp bây giờ còn sớm, cô nhanh chút đem nam nhân lạnh lùng này vứt vào bãi rác đi, tôi có thể miễn phí giới thiệu cho cô một tá soái ca tùy cô lựa chọn, cô cảm thấy thế nào?”
“Này……” Triển Ngạo Trạch khí phách đem bạn gái gắt gao ôm vào trong lòng,“Stop cái mở quạ đen của cậu lại đi, đừng ở trước mặt cô gái của tớ bày trò.”
“Được rồi được rồi!” Tránh ở trong lòng bạn trai Chu Tiểu Mễ mỉm cười,“ Hai người các anh thế nào mà mỗi lần gặp mặt đều thích dùng phương thức cãi nhau này để nâng cao cảm tình vậy? Không sợ này tân khách chê cười sao?”
Cô cười cười nhìn về phía Tư Thánh Nam,“Em vẫn rất muốn nói tiếng cám ơn anh, ngày đó ở ven đường thiếu chút nữa té xỉu, nếu không phải đúng lúc anh chở em về nhà, chỉ sợ lúc này em đã muốn nằm trong bệnh viện.”
“Em còn dám nói?” Triển Ngạo Trạch luôn luôn lạnh nhạt đột nhiên hung ác trừng mắt nhìn cô một cái,“Nếu lại làm cho anh phát hiện em thừa dịp anh không chú ý, không ăn không uống, vụng trộm giảm béo, tự gánh lấy hậu quả.”
Chu Tiểu Mễ lập tức rụt lui bả vai,“Người ta lần sau không dám thôi.”
Nghe lén đến chỗ này, Kỉ Văn Tĩnh ngẩn ra. Ngày đó? Ngày đó? Hay là……
Vài người cùng một chỗ, câu được câu không tán gẫu, không bao lâu, Triển Ngạo Trạch vì nhìn thấy người quen, mang theo Chu Tiểu Mễ chào hỏi.
Kỉ Văn Tĩnh nãy giờ trốn ở một bên nghe lén, thấy Tư Thánh Nam đi đến cô cố lấy dũng khí vội vàng đuổi theo anh,“Thánh Nam, em có thể nói chuyện với anh một chút được không?”
Tư Thánh Nam xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô một cái,“Giữa chúng ta có chuyện gì để nói sao?”
Thái độ lạnh lùng của anh làm cô cực kỳ khổ sở, nàng bất an vò vò vạt áo, thật cẩn thận nói nhỏ,“Em…… em chỉ xin anh một vài phút thôi.”
Tao nhã bắt hai tay trước ngực, anh từ trên cao nhìn xuống cô,“Được rồi, nói!”
Cô nuốt nuốt nước miếng,“Cái kia…… Mấy ngày hôm trước anh không phải đã nói muốn em chuyển đến nhà anh ở chung sao? Kỳ thật lúc ấy……”
“Hiện tại tôi đã thay đổi chủ ý.” Anh miệng lạnh như băng cắt đứt lời của cô,“Tôi không có hứng thú đi mơ ước đàn bà người khác, hơn nữa……” Vẻ mặt của anh âm trầm làm cho người ta sợ hãi,“Tôi đối cái loại con gái bắt cá hai căm thù đến tận xương tuỷ.”
“Không phải như vậy đâu, thực tế là……”
“Tổng giám đốc, khách mời đã muốn đến đông đủ, tiết mục bắt đầu được chưa ạ?” Đúng lúc Kỉ Văn Tĩnh muốn mở miệng giải thích thời điểm, một chủ quản ngắt lời của cô.
Tư Thánh Nam khẽ gật đầu,“Thông báo mọi người, yến hội chính thức bắt đầu.” Anh lại nhìn về phía Kĩ Văn Tĩnh,“Cô nói xong chưa?”
Cô khổ sở, hốc mắt đỏ hồng, nhưng tình huống trước mắt cô thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt nữa, không tình nguyện gật gật đầu, lúc này cô chỉ có thể im lặng mà thôi.
“Nếu nói xong, đi phòng bếp phân phó người hầu mang bánh ngọt lên.” Anh trầm giọng mệnh lệnh.
“Vâng, tổng giám đốc.” Cô thương tâm đi về phòng bếp.
Nhìn bóng dáng Kĩ Văn Tĩnh cô tịch, đáy lòng Tư Thánh Nam cũng không dễ chịu hơn cô bao nhiêu. Trong khoảng thời gian này mỗi ngày anh đều dùng công tác để gây mê chính mình, chỉ cần rảnh rỗi, chuyện Kỉ Văn Tĩnh phản bội anh sẽ hiện lên thật rõ trong đầu.
Hắn không biết bọn họ trong lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vốn dĩ cái gì cũng tốt, nhưng không nghĩ tới Văn Tĩnh kia bề ngoài đơn thuần cũng làm chuyện bắt cá hai tay.
Mang theo một bụng tâm tình bực bội đi về phía trước, cách đó không xa, Tiền Lập Đa đang ở cùng một vài đồng sự tán dóc chuyện gì đó. Nếu anh là một người đàn ông ác độc, chắc chắn Tiền Lập Đa đã bị anh băm thành tám khúc quăng ra ngoài vũ trụ rồi.{Sun: đàn ông ghen lên thật là đáng sợ………ta chảy mồ hôi lạnh rùi……..}
“Các cậu có phát hiện không, gần đây tâm tình Kỉ trợ lý hình như không tốt lắm……”
Lúc Tư Thánh Nam đi ngang qua người bọn họ, không cẩn thận nghe được như thế.
“Đương nhiên không tốt.” Tiền Lập Đa lập tức tỏ vẻ,“Mấy ngày hôm trước cô ấy mang theo hành lý thất thiểu ở ven đường, sắc mặt nhìn rất tệ, lại không cẩn thận bị thương mắt cá chân, nếu không phải tớ đúng lúc gặp được đem cô ấy đưa về nhà, nói không chừng cô ấy đã phát sinh chuyện gì rồi!”
Tư Thánh Nam nghe xong không khỏi nhíu mày. Văn Tĩnh bị thương? Vì sao anh không biết chuyện này?
Mắt lơ đãng nhìn thấy Tư Thánh Nam, Tiền Lập Đa cười trộm một tiếng, cố ý nói to:“Không biết Văn Tĩnh có bạn trai hay không, nhưng tớ đoán chắc chắn là không có, nếu không làm sao cô ấy bị thương đến cái dạng kia mà bạn trai cô ấy quan tâm cũng không thấy quan tâm một chút? Mẹ tớ nói, làm người trăm ngàn không thể vô tình, nếu không lên trời sẽ bị trừng phạt.”
Tư Thánh Nam không khỏi hoảng sợ, chẳng lẽ tiểu tử họ Tiền này không phải bạn trai Văn Tĩnh sao? Nhưng mấy ngày hôm trước, anh còn rõ ràng tận mắt thấy…… chẳng lẽ là anh nhầm cái gì sao? {Sun: chẳng với lẽ cái gì, nhầm thật rùi chứ còn gì nữa a????}
Đúng lúc này, một tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền đến, ngay sau đó, tân khách ở đây thét lên chói tay, mọi người hoảng loạn. Tư Thánh Nam trọng tâm không vững suýt nữa té ngã trên mặt đất, đột nhiên có người la lên chói lọi, “Cháy! Cháy! Phòng bếp cháy……”
Bảo vệ bắt đầu sơ tán mọi người, Tư Thánh Nam nghe được phòng bếp cháy, lập tức nghĩ tới Kĩ Văn Tĩnh. Văn Tĩnh vừa mới đi vào phòng bếp….. cô ấy ở phòng bếp……
Anh như muốn điên lên, chạy nhanh về hướng phòng bếp, bạn tốt Triển Ngạo Trạch ôm bạn gái ra ngoài rồi lại nhìn thấy Tư Thánh Nam đang chạy bán mạng về hướng ngược lại, vội vàng nắm tay anh ngăn trở.
“Thánh Nam, cậu muốn làm gì? Bên kia rất nguy hiểm, nghe nói hơi ga đột nhiên nổ mạnh……”
“Văn Tĩnh ở bên trong……” Anh bất chấp bạn tốt ngăn cản, đẩy Triển Ngạo Trạch ra, chạy như bay xuyên qua đám người về hướng phòng bếp.
Lửa hừng hực lan tràn, đầu bếp sợ tới mức chung quanh chạy loạn, còn mấy người nữ phục vụ sợ tới mức hét chói tai.
Tư Thánh Nam thuận tay bắt lấy một người đầu bếp, “Có nhìn thấy Văn Tĩnh không? Nói cho tôi biết cô ấy ở đâu?”
“Lửa thật lớn…..Thật đáng sợ……Thật đáng sợ……” Đầu bếp bị anh bắt lấy lúc này đã hoảng sợ lắm rồi, thần kinh cũng không bình tĩnh được nữa.
Tư Thánh Nam buông ông ta ra chạy về cửa phòng bếp, bên trong lửa hừng hực tràn lan giống như một con rồng đang phẩn nộ phun hỏa.
“Văn Tĩnh…… Văn Tĩnh em có bên trong không? Văn Tĩnh…..” Anh lớn tiếng hô, nhưng đáp lại chỉ có tiếng người ta la hét chói tai.
“Thánh Nam, không thể……” Đem bạn gái đưa an toàn ra ngoài, Triển Ngạo Trạch thở hổn hển chạy đến bên người Tư Thánh Nam kéo anh lại, “Chúng tớ đã báo cháy, nếu muốn cứu người, chờ nhân viên phòng cháy đến đã……..”
“Buông, tớ không muốn Văn Tĩnh xảy ra chuyện…….” Anh bỏ tay Triển Ngạo Trạch ra, nổi điên chạy về hướng cửa phòng bếp.
“Cậu không muốn sống nữa sao?”
“Nếu tớ không vào cứu Văn Tĩnh, cô ấy sẽ chết mất……”
“Thánh Nam…….”
Không để ý tới bạn tốt ngăn cản, Tư Thánh Nam mạo hiểm vọt vào phòng bếp, bên trong truyền đến một tiếng ầm đáng sợ, không ngừng có cái gì đó từ trên trần nhà rớt xuống.
“Văn Tĩnh….. Văn Tĩnh, em ở nơi nào? Nhanh trả lời anh, tính nhẫn nại anh có hạn……” Anh nghe được âm thanh của mình bắt đầu nghẹn ngào.
Trước mắt nóng hôi hổi, tầm mắt mơ hồ không thấy rõ nữa, “Đáng chết! Kĩ Văn Tĩnh, hiện tại không phải là lúc em giả chết, không phải em có chuyện muốn nói với anh sao? Vấn đề chúng ta còn chưa giải quyết xong, em dám chết cho anh thử xem………”
Cái phòng bếp quái gở này rốt cuộc là cái thằng hỗn đản nào thiết kế? Diện tích làm sao mà khổng lồ như vậy? Anh quẹo trái quẹo phải, bắt đầu bị lạc phương hướng, khói nồng làm hai mắt anh sắp không mở ra được, bên tai chỉ còn nghe lại âm thanh nghẹn ngào của mình.
“Văn Tĩnh……Van cầu em….Anh van cầu em trăm ngàn lần không được xảy ra việc gì…….”
Từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên anh phát hiện mình đang sợ hãi, nước mắt chảy ra không biết là do khói cay hay là bị Kĩ Văn Tĩnh dọa, chỉ cần nghĩ đến từ nay về sau không còn gặp cô nữa….Không! Anh sẽ không làm cho chuyện này xảy ra.
“Thánh Nam…….” Ngay tại thời điểm anh hết sức tuyệt vọng, cách đó không xa truyền đến một tiếng kêu mỏng manh, anh vừa mừng vừa sợ, vội vàng trong lớp khói đen tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
“Văn Tĩnh…… Văn Tĩnh……” Anh dường như phát điên la lên tên cô.
“Em ở trong này…… chân của em bị thương……”
Theo tiếng nói mỏng manh kia, anh nhìn đến cách đó không xa, Kĩ Văn Tĩnh người đầy khói đen chật vật ngồi dưới sàn, trên trần nhà ngẫu nhiên còn có cái gì đó rơi xuống người cô.
“Văn Tĩnh!” Anh không chút nghĩ ngợi vọt tới trước mặt cô, một tay ôm lấy cô gắt gao trong lòng, trong miệng thì thào tự nói, “May mắn em không có việc gì….. May mắn…..”
Âm thanh nghẹn ngào làm Kĩ Văn Tĩnh ngẩn ra, cô run run sờ lên mặt anh, “Anh khóc sao?” Cô cảm giác được thân thể anh run run, thậm chí có thể cảm nhận được sự sợ hãi của anh.
“Thật xin lỗi! Văn Tĩnh! Thật xin lỗi!” Tiếng nói trầm thấp vấn vương ở cổ cô, giờ này phút này anh không biết nên nói gì để bù lại áy náy với cô.
“Không! Người phải nói xin lỗi là em, là em hiểu lầm anh, toàn bộ đều là em sai…….” {Sun: hai anh chị này, hỏa hoạn lớn vậy mà còn ngồi nói chuyện được, thiệt tình……..}
Cô đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong lòng anh, vạn điều muốn nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Ngay sau đó, một tiếng gãy lớn vang lên cả phòng bếp, Tư Thánh Nam mắt thấy đèn trần nhà treo lung lay sắp đổ, không chút nghĩ ngợi đem cô bảo hộ bên người.
“Loảng xoảng……..”
Giây tiếp theo, anh mất đi ý thức…