Đọc truyện Chủ Nhân Thần Chết Thì Đã sao? Yin Vẫn Yêu Vil Đấy! – Chương 35
Một lễ cưới linh đình được diễn ra tại bờ biển.
Không mời nhiều, chỉ có họ hàng và bạn bè ( Nó không thích ồn ào).
Nó định vào lúc 6 p.m, mọi người đã đến đông đủ nhưng xe cô dâu vẫn
chưa thấy bóng. 7 p.m…8p.m… Mọi người sốt sắng, nó cũng bắt đầu
bực mình. Để cho tên Lei lái xe cô dâu mà giờ này vẵn chưa thấy xuất
hiện… Nó sẽ giết chết tên này sau khi xong lễ cưới. Kế hoạch A, lễ
cưới dưới hoàng hôn phá sản, nhưng có kế hoạch B, để cẩn thận nó
còn vẽ ra cả kế hoạch C. Cẩn thận quá mức… Chỉ tổ tốn tiền…
Bỗng có một người hớt hải chạy vào
– Tai…tai… Tai nạn… Có tai nạn ở đường vào
đây…- Người đó vừa thở vừa nói
– Nói rõ ra xem nào- mọi người sốt sắng
– Xe hoa gặp tai nạn… Bị xe tải tông vào… Hình
như…- Hắn nuốt khan- Người trong xe hoa không ai sống sót…
– Cái gì? – mọi người đều giật mình
Bà Như hoảng khóc không ra nước mắt. Một số người
khóc tức tưởi… Gì đây… Đám cưới hay đám ma đây… Xe hoa… Cô
dâu… Yin… Sao đây?… Tất cả đều thất thần, nước mắt… Đau khổ…
Còn nó vẫn ung dung nhấp ly rượu vang, không có chút
gì gọi là đau khổ, hay đơn giản chỉ là lo lắng.
8h30 p.m
Nó để mọi người khóc xong hết chỉ còn những tiếng
nấc, nó mới lên tiếng
– Cô dâu không đến bằng đường bộ
Sốc…
Đơ….
Chết lâm sàng…
Mọi người đều quay nhìn nó
– Vil nói lại đi – Yun nhìn nó
– Phải! Con nói lại đi – Bà Băng cũng nhìn nó chờ
đợi
Nó nhếch mép
– Không có xe ôtô trong chuyến đón dâu này… Tai nạn
ôtô… Không liên quan
– Thật không? – Mọi người nhìn nó dò hỏi
Nó gật đầu chắc nịch
– SAO KHÔNG NÓI SỚM!!!! – Hana hét lên… Cô là người
khóc nhiều nhất… Yin là bạn thân của cô mà
– Có ai hỏi đâu mà nói- nó thờ ơ
Sốc… Nói với nó… Không ai nói nổi… Suốt từ
nãy… Mọi người đau khổ, khóc lóc vì ai đây
– Chỉnh lại đi… Sắp đến rồi – Nó nhìn một lượt,
chả mấy ai nguyên vẹn như lúc đầu. Sau một lúc ổn định, vuốt lại
quần áo, chỉn chu lại như lúc đầu
– Sao xe dâu đến muộn vậy? – Long nhìn nó
– Ba đừng hỏi con… Hỏi tên lái xe ấy – Nó hất mặt
về phía trước.
Một chiếc xe ôtô… Đang bay… À không phải ôtô, nó
bẹt hơn và không có bánh.
Chiếc xe hạ cách xuống, Yin từ trong xe bước ra trong
bộ đầm lộng lẫy, cười tươi chào mọi người. Hana vội chạy đến
– Cậu không sao chứ! – Hana xoay xoay Yin
– Hi… Sao là sao chứ… Sao mắt cậu đỏ hoe vậy – Yin
nhìn Hana, khẽ chạm lên mắt cô
– Tại thằng chồng Yin đó, bị lừa một vố đau
điếng…- Hana lườm nghuýt nó
– Lườm vừa thôi, lác mắt đó cô nương – Yun cười nhìn
Hana
– Lại còn anh nữa – Hana tức điên lên
” Alo…ehèm..ehèm ” Lay hắng giọng
– Khí không phải… Đây là lễ gì đây
Mọi người cười tươi tản ra hai bên, nó bước đến chỗ
Yin. Yin khoác tay nó bước đến chỗ cha xứ trong tiếng nhạc dịu nhẹ
và tiếng vỗ tay của mọi người.
Vẫn thủ tục như bình thường, sau kho trao nhẫn cưới,
nó đặt lên môi Yin một nụ hôn nồng thắm. .Hạnh phúc.
Nó huýt sáo một cái. Lập tức một tràng pháo hoa
bắn lên bầu trời. Giữa bầu trời đêm đen tối, pháo hoa rực rỡ bắn
lên, hiện lên một hình trái tim sáng lóa… Khỏi nói… Yin ngạc nhiên
đến cỡ nào, cô ôm chầm lấy nó. Khẽ ôm Yin, nó thì thầm
– Sao nhỉ… Trọn đời này…em là của ta…
Yin mỉm cười, cô đang hạnh phúc tột cùng, thời
gian… Yin cũng sẽ nhớ mãi ngày hôm nay…
.
.
” Chỉ người đã trải qua nỗi đau khổ tột cùng
mới có khả năng cảm nhận hạnh phúc tột cùng.”
Alexandre Dumas.