Đọc truyện Chủ Nhân Cầu Nại Hà – Chương 15
*Chương 15:
Kệ đi, tôi quyết định rồi, trong ba mươi sáu kế thì chạy là thượn sách.
Vốn dĩ tôi đến đây là vì Triệu Ngọc Lan trốn tránh bà lão kia mà cũng may bà ấy không định hại tôi.
Còn bây giờ cả hai bên đều muốn hại tôi thì tôi ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Tôi ôm lấy con dao chạy như bay xuống vẫn không quên quay đầu lại nhìn.
Tôi thấy Triệu Ngọc Lan bò ra từ trong quan tài nhưng ở phần mộ bên cạnh cũng xuất hiện bóng ai đó.
Tôi không kịp quay lại xem vì sự hiếu kì có thể làm hại đến bản thân là một đạo lý đơn giản, tôi vẫn hiểu được.
Tôi không muốn biết hai mẹ con họ ra sao nữa, tôi chỉ muốn chạy.
Đây là lần từ hai tôi chạy từ trêи núi xuống.
Lần này tôi không chạy nhanh được như trước, dù gì đầu gối của tôi vẫn chưa hoàn toàn khỏi, chạy không được nhanh.
Vẫn may Triệu Ngọc Lan đó dường như bị bà lão chặn lại, tôi chạy một mạch an toàn xuống núi, trong lòng lại rất sốt ruột.
Vốn dĩ vẫn là có một chỗ để trốn, bây giờ thì hay rồi, chẳng còn nơi nào cả.
Phải làm sao đây ? Tôi cảm thấy quá lo lắng, chỉ có thể dùng lực cắn vào tay để cho bản thân nhanh chóng bình tĩnh lại.
Đợi nhịp tim dần dần chậm lại, tôi quyết định sẽ đi tìm nha cô trước.
Trước đây cô ấy đã nói với tôi là cô ấy ở nhà của cậu tôi, hiện tại nếu tôi đến nhà cậu thì có thể sẽ tìm thấy cô ấy.
Tôi vội vã chạy về hướng nhà của cậu, trêи đường đi không gặp được bất kì thôn dân nào, chỉ có một mình tôi chạy trêи đường núi.
Trong thôn của tôi rất ít người mua được tivi, mỗi khi tối đến, mọi người đều sẽ vây quanh một cửa tiệm nhỏ ở cửa thôn để xem tivi.
Đến mười giờ đêm khi phim chiếu hết thì bọn họ sẽ trở về.
Trong thôn gần như không có một người nào, tôi chạy đến cửa nhà cậu và chỉ có hy vọng rằng nha cô sẽ không đi xem phim cùng với bọn họ.
Trong nhà tối om, tôi hướng vào nhà hét lớn: “Nha cô, nha cô, cô có nhà không ?”
Qua một lúc thì cửa sổ bằng gỗ ở tầng hai bị đẩy ra, là nha cô mở cửa sổ.
Cô thấy tôi quay trở lại, kinh ngạc nói: “Sao cậu quay lại rồi ?”
“Mau mở cửa cho tôi, tôi tìm cô có việc.” – “Được”
Rất nhanh nha cô đã đi xuống mở cửa cho tôi.
Dường như là cô vừa mới tắm xong, mặc trêи người một chiếc váy ngủ mỏng, tóc vẫn còn ướt.
Tôi lấy đèn pin chiếu lên người cô, thấy phía sau có bóng đổ, có thể thả lỏng: “Vừa nãy tôi…”
Tôi đem mọi chuyện nói với nha cô một lượt, sau khi cô nghe xong, cả khuôn mặt kinh ngạc: “Cậu với bà lão đó không có hận thù, tại sao bà ấy lại muốn hại đến tính mạng cậu ?”
“Tôi cũng không biết tại sao, bây giờ phải làm gì ?”
“Vừa nãy cậu nhìn thấy Triệu Ngọc Lan, vậy có thấy Triệu Tiểu Nhã không ?”
Tôi lắc đầu: “Không có.”
“Thật sự không thấy ?” – “Không thấy thật”
“Kì lạ, quỷ ăn thịt người có thể nâng cao tu vi, quỷ nhi chuyển thế này muốn ăn thịt người thì phải là Triệu Tiểu Nhã mới đúng, tại sao khi nãy lại là Triệu Ngọc Lan ăn Hàn Đông Khải mà không phải Triệu Tiểu Nhã ?”
Tôi thấy cô ấy nói cũng có lý.
Tôi nghĩ cũng không hiểu tại sao Triệu Ngọc Lan phải ăn Hàn Đông Khải.
Bỗng nhiên nha cô nhớ ra cái gì đó, thay đổi sắc mặt nói lớn: “Đi, đi một chuyến với tôi.”
Tôi không biết nha cô muốn làm gì nhưng mà hiện tại tôi chả có cách nào, nên đành lấy cô ấy làm chuẩn.
Sau khi chúng tôi ra khỏi cửa, nha cô đưa tôi lên xe máy, cô nhanh chóng cắm chìa khởi động: “Ôm chặt tôi.”
Tôi túm chặt lấy nha cô, vừa mới ôm được eo cô, chiếc xe máy đã phóng vọt ra ngoài, suýt chút nữa làm tôi ngã khỏi xe.
Nha cô lái xe rất nhanh nhưng không phải đi về hướng núi, cũng chẳng phải đi về hướng cổng thôn.
Chưa đầy hai phút sau, cô dừng xe lại nói với tôi: “Xuống xe”
Tôi quay đầu nhìn, không khỏi thấy lơ mơ.
Đây không phải nhà của trưởng thôn sao ? Nha cô hỏi: “Cậu biết Tiểu Nhã tại sao lại chết không ?”
“Triệu Hiên Hiên đã từng nói với tôi, cậu ấy nói Tiểu Nhã đã thắt cổ tử vẫn ở nhà cậu ấy.”
“Vậy thì tại sao lại là nhà cậu ấy ?”
“Bởi vì nhà cậu ấy chăm lo cho Triệu Tiểu Nhã”, tôi giải thíc, “Tiểu Nhã thường đến đây ăn ngủ.”
Nha cô lại hỏi tiếp: “Cậu cho rằng Triệu Tiểu Nhã là người như thế nào ?”
Tôi nhớ về Tiểu Nhã, nhất thời có một chút buồn: “Cô ấy rất ấm áp, luôn suy nghĩ cho người khác.”
Nha cô lắc đầu: “Không phải, nếu như cô ấy thật sự biết nghĩ cho người khác thì trưởng thôn đối với cô ấy là ân nhân mới đúng, nếu đã như vậy, tại sao cô ấy lại chọn tự sát ở nhà trưởng thôn, đem đến phiền phức lớn cho nhà ân nhân như thế ? Nói khó nghe thì chả nhẽ cô ấy không thể chọn nơi xa hơn để chết sao ?”
Chuyện này … Thật sự tôi cũng không nói rõ được.
Nha cô tiếp tục nói: “Còn nữa, cậu nói trước đây khi trốn dưới gầm giường, cậu đã nhìn thấy một đôi chân phụ nữ đúng không ?” – “Đúng”
“Không nhìn thấy mặt cô ta phải không ?” – “Đúng, không nhìn thấy”
“Vậy tìm kiếm cậu không nhất định là Triệu Tiểu Nhã…”, nha cô cười lạnh, “đi với tôi, chúng ta vào trong xem thử”.
Tôi không hiểu nha cô đang nghĩ cái gì, cô lén lút đưa tôi đến dưới ban công tầng hai nhà trưởng thôn, sau đó nói với tôi: “Cậu nhấc tôi lên sau đó tôi trèo lên trêи.” – “Được”
Tôi nhấc nha cô lên, đối với tôi mà nói cô cũng khá là nhẹ.
Cô cũng là một người nhanh nhẹn, nhanh chóng túm lấy lan can ban công, cẩn thận trèo lên trêи.
Đợi cô trèo lên xong, tôi nhảy lên bắt được vào lan can tầng hai rồi trèo lên.
Nhưng căn nhà cũ như này, ban công được xây dựng khá thấp, không thể phòng trộm.
Nghĩ kĩ một chút thì, chúng tôi ở đây là nông thôn, có thể có người đến trộm cái gì ? Sau khi tôi trèo lên phát hiện nha cô không vội vã vào trong, cô kéo tay tôi trốn bên dưới nói nhỏ: “Cậu biết phòng của Triệu Hiên Hiên ở đây không ?”
“Chính là căn phòng này”, tôi nói, “Triệu Hiên Hiên nửa đêm thích trốn ra ngoài nên sớm đã tranh cãi đòi căn phòng có ban công.”
“Ừ, để tôi xem xem”, nha cô trốn sau cánh cửa ban công, nhẹ nhàng nắm tay nắm cửa.
Cánh cửa này không bị khóa, sau khi đẩy cửa chúng tôi còn chưa vào đã nghe thấy bên trong trong truyền ra tiếng nức nở.
Tiếng khóc nức nở này tôi nghe cảm thấy rất quen thuộc.
Tim tôi đập mạnh, nhìn vào phía trong phòng.
Một người trông quen thuộc, đang quỳ trong phòng, cô ôm lấy khuôn mặt, người run rẩy, tiếng khóc nức nở bi thương.
Đó là … Triệu Tiểu Nhã.
Tại sao, tại sao Triệu Tiểu Nhã lại ở đây ? Tôi ngây ngốc nhìn Triệu Tiểu Nhã, nha cô đột nhiên đóng cửa lại, cô nói nhỏ: “Cậu có nhớ không, chúng ta đã tưởng rằng Triệu Ngọc Lan tử sát, kết quả lại phát hiện ra cô ấy bị giết hại.”
Tôi gật đầu, nha cô hít sâu tiếp tục nói: “Chuyện tương tự đã xảy ra trêи người của con gái cô ấy.”
Tôi kinh ngạc: “Ý gì ?” – “Triệu Tiểu Nhã không phải là tự sát.”
———————-.