Chủ Nhân Cầu Nại Hà

Chương 106: Ở Bên Tôi


Đọc truyện Chủ Nhân Cầu Nại Hà – Chương 106: Ở Bên Tôi


Tôi hơi ngạc nhiên, bất chợt có chút lo lắng.

Sao lại như vậy? Rượu pín hổ không phải đã bị vỡ đổ hết rồi sao? Tại sao đột nhiên lại như vậy! Tôi nuốt nước bọt, vội vàng đứng dậy, cẩn thận đi về phía vò rượu.

Sau khi tiến lại gần, tôi rón rén đưa tay ra, sờ vào chỗ rượu ấy.

Tôi chợt nhận ra như có thứ gì đó không rõ thực thể đang dần xuất hiện, sau khi tôi đưa tay ra, có thể xuyên qua được nó.

Chuyện gì vậy? “Tôi vẫn chưa thể uống được nó.” Đúng lúc ấy, một âm thanh bỗng nhiên truyền tới.

Tôi lập tức quay đầu nhìn, bất giác làm cho đơ người.


Lí Tuyết đứng sau lưng tôi từ bao giờ, cô ấy lặng lẽ đứng nhìn tôi.

Sắc mặt của cô ấy vô cùng xanh xao, mũi chân cũng kiễng lên, hai hàng máu chảy ra từ hốc mắt.

Tôi nuốt nước bọt, không nhịn được hỏi: “Cô…cô còn thần trí không?” “Chỉ có ban ngày…”, Lí Tuyết nói nhỏ, “Đến kkhi màn đêm buông xuống, tôi lại mất đi hết kí ức.” “Xem ra đến lúc âm khí nặng, cô sẽ mất đi thần trí.” Lí Tuyết lặng im một hồi, bỗng nhiên nói: “Bố mẹ tôi có phải đã chết rồi không?” Tôi thành thực trả lời: “Đúng, là do cô giết chết.” “Tôi không còn kí ức của đêm hôm quá, lúc nãy tôi mới thử trở về nhà, nhìn thấy thi thể của bọn họ.” Lí Tuyết buồn bã đáp.

Tôi nghiêm túc nói: “Cũng không thể trách cô được, lệ quỷ vốn dĩ là sẽ lấy máu người thân làm tế phẩm.” Lí Tuyết lắc đầu, cười một cách đau khổ: “Tôi rất nguy hiểm, đúng không?” “Đúng, rất nguy hiểm.” “Vậy cậu hãy đi đi.” Lí Tuyết nhìn vào mắt tôi, cô ấy khẽ nói: “Tôi không muốn giết cậu, cậu là người tốt.” “Không được…” Tôi nghiêm túc nói: “Tôi đến đây là để cứu cô.” “Cậu làm gì để cứu tôi?”, Lí Tuyết hỏi.

Tôi suy nghĩ vài giây, rồi lấy ra nước trấn hồn mà Nha Cô đưa cho tôi.

Sau đó đứng trước mặt Lí Tuyết, rắc nước trấn hồn lên thi thể của cô ấy.


Không có bất cứ chuyện gì xảy ra….

Lí Tuyết vẫn đang đứng bên cạnh tôi.

Trong lòng tôi vô cùng ngạc nhiên, nước trấn hồn quả thực không có một chút tác dụng nào! Cũng chính là nói, oán khí của Lí Tuyết bây giờ vô cùng lớn, đã vượt qua cả dự liệu của chúng tôi! “Trêи người cậu có gì đó rất lạ…”, Lí Tuyết bỗng nhiên nói, “Âm khí nặng quá.” Cô ấy nắm lấy tay tôi, sau đó căn vào đầu ngón tay của tôi.

Lúc này, tôi cảm thấy âm khí trong cơ thể đang được hút đi mất, đầu ngón tay có chút lành lạnh.

Tôi ngại ngùng nhìn Lí Tuyết, nói nhỏ: “Cảm ơn…” Lí Tuyết ngậm ngón tay tôi, một giọt máu lại chảy ra từ hốc mắt của cô ấy: “Tới tối nay, có phải tôi sẽ lại bắt đầu giết người?” Tôi hít một hơi thật sâu, thành thật nói: “Đúng vậy, đến lúc đó nếu không cứu được cô, tôi cũng sẽ nghĩ cách để tiêu diệt cô.” “Tôi sợ…”, cô ấy nhỏ giọng, “Tôi không muốn giết cậu, cậu là người tốt, cậu là người tốt cuối cùng của cuộc đời tôi.” Tôi lặng im không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Lí Tuyết.

Sau khi hút hết âm khí, cô ấy buông tay tôi ra, nhẹ nhàng nói: “Cậu đi đi, đừng đến đây nữa.

Tôi không biết vừa rồi cậu đã làm gì, nhưng tôi cảm thấy được gì cả….có phải tôi không dễ đối phó như cậu nghĩ, đúng không?” “Đúng vậy, rất khó có thể đối phó.” “Vậy cậu đi đi, tôi không muốn làm hại cậu.” “Tôi không đi đâu…”, tôi lạnh lùng nói, “Sinh mạng của cô vốn không thể kết thúc như vậy được, cái chết của cô, tôi cũng có một phần nguyên nhân.

Nếu như không thể tự tay cứu cô, vậy tôi sẽ tự tay tiêu diệt cô, không để cô rơi xuống sâu hơn nữa.” Lí Tuyết hơi run run người, cô ấy lặng im một hồi, bỗng nhiên cười lên: “Vậy hôm nay cậu trò chuyện với tôi nhé, đến khi trời tối thì hãy tiêu diệt tôi…ngồi với tôi nhé, được không?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.