Đọc truyện Chủ Nhà Tôi Là Ảnh Đế – Chương 8: Tim anh đập, rất nhanh
Tô Dung phát hiện, chị Kiều càng tới gần phòng nghỉ càng hưng phấn.
Cô nghiêng đầu nhìn chị Kiều rất vui vẻ, khó hiểu hỏi, “Chị Kiều, chị bây giờ vui vẻ như vậy, là bởi vì em sặc Jennifer sao?”
Chị Kiều nhéo cánh tay của cô một cái, cực kỳ buồn cười, “Jennifer thì liên quan gì tới chị chứ, cơ mà chị xác thật vui vẻ nha, tiểu tiên nữ giống nhau em, rốt cuộc cũng học được phản kích.”
Tô Dung dở khóc dở cười, “Em sao lại thành tiểu tiên nữ rồi?”
Kiều tỷ ” hừ hừ ” hai tiếng, “Dù sao em thì chính là tiểu tiên nữ.”
Trong lúc nói chuyện hai người đã đi đến cửa phòng nghỉ.
Tô Dung giơ tay nắm lấy tay cầm then cửa muốn vặn mở cửa ra.
Chị Kiều một phen đè tay cô lại, kéo cô lui về phía sau vài bước.
“Chị Kiều?” Đuôi lông mày cô khẽ nhích, “Chị làm gì?”
“Hắc hắc hắc.” Vẻ mặt chị Kiều cười quỷ dị, ít nhất ở trong mắt cô, chị Kiều cười không được bình thường lắm.
“……” Tô Dung nhìn nhìn chung quanh, không có người, lúc này mới hạ giọng cùng chị Kiều nói, “Chị Kiều, chị nếu có cái gì khó nói liền nói cho em, chúng ta tuy rằng quen biết không lâu nhưng chị yên tâm, em đều hiểu cũng có thể lý giải.”
Chị Kiều: “…… Em đang nói cái gì?”
Tô Dung nhấp môi, “Không có gì, không đi vào sao?”
Dưới đáy lòng cô đã nhận định, chị Kiều nhất định là có bí mật không thể nói ra.
Chị Kiều kêu Tô Dung nhắm mắt lại, thần bí đỡ cánh tay của cô, đưa cô vào phòng nghỉ.
Chị Kiều đưa cô đến trước cái bàn trong phòng nghỉ, mở hai hộp quà một trắng một đen trên bàn, lúc này mới nói cho Tô Dung có thể mở mắt rồi.
Tô Dung nhắm mắt vài phút nên vừa mới mở mắt còn có chút mơ hồ.
Đôi mắt dùng sức chớp vài cái, chờ tầm mắt rõ ràng một chút cô liền thấy được hộp quà và chiếc váy nằm ở bên trong.
Một đen một trắng, cả hai điều là váy.
“Đẹp quá.”Trong mắt Tô Dung tràn đầy kinh diễm*, vô thức đưa tay lên sờ thử.
*kinh ngạc bởi cái gì quá đẹp.
Chị Kiều thấy cô đều thích hai cái váy như vậy, không khỏi cười ra tiếng, “Nhìn em kìa, thích hai cái váy như vậy sao?”
“Thích.” Tô Dung cười dùng sức gật đầu, tiện đà nhìn về phía chị Kiều, “Hai cái này là cho em sao?”
“Đúng vậy, hai cái này là để ba ngày sau em mặc khi quay quảng cáo.”
Khóe môi cô nhếch lên, hai tay vuốt váy yêu thích không buông tay.
Chị Kiều nhìn Tô Dung thích như vậy, đột nhiên cảm thấy, Tô Dung thật ra cũng chỉ là một cô gái mới hai mươi mốt tuổi mà thôi.
Chị Kiều nghĩ nghĩ, nói với Tô Dung, “Em có thể mang váy về nhà.”
“Thật sao?” Tô Dung trên mặt tràn đầy kinh hỉ*, “Thật sự có thể mang về sao?”
* Vừa kinh ngạc vừa vui mừng/ ngạc nhiên tới vui mừng
Chị Kiều gật đầu.
“Oa, chị Kiều thật tốt.” Tô Dung xoay người, ôm chị Kiều một cái sau đó vô cùng vui vẻ đóng nắp hộp quà lại.
Chị Kiều: “……”
Vốn dĩ chị còn muốn xem cô mặc thử có chỗ nào không thích hợp hay không.
“Em không thử xem à?”
Tô Dung cầm hộp quà màu trắng lên lắc đầu, “Em sẽ mang về nhà thử.”
“Được rồi, chị đưa em về.”
“Dạ.”
Hai người một người ôm một cái hộp đi ra phòng nghỉ.
Chị Kiều hôm nay đưa Tô Dung tới công ty, xác thật là suy nghĩ nhất thời.
Lúc còn ở cục cảnh sát, chị Kiều nhận được tin nhắn của người phụ trách công ti M, nói cho cô váy đã đưa đến công ty, mời Tô Dung thử xem có vừa người hay không.
Vừa vặn xem băng ghi hình ở cục cảnh sát kết thúc sớm, chị Kiều liền nghĩ nhanh chóng đi lấy váy.
Chỉ là, Tô Dung thích hai cái váy này như vậy, nhưng thật ra có chút ngoài dự kiến của chị Kiều.
***
Chị Kiều ngừng xe ở ngoài cửa tiểu khu Thượng An.
Tô Dung một người ôm hai cái hộp quà, vẫn là có chút khó khăn.
Chị Kiều kéo cửa sổ xe xuống, “Thật sự không cần chị đưa em đi lên sao?Một mình em không thuận tiện lắm?”
“Không cần không cần.” Tô Dung liên tục lắc đầu, ngoài miệng cự tuyệt, “Chị Kiều chị bận thì đi đi, tự em làm được.”
Nhưng trong lòng cô suy nghĩ còn có một người ở nhà, cũng không thể để chị Kiều phát hiện cô và Thẩm đại ảnh đế ở chung một chỗ được.
Chị Kiều nghĩ lại tưởng tượng, chị có thể đưa Tô Dung vào, ra tới cũng là một chuyện phiền phức, liền gật đầu, dặn dò cô cẩn thận một chút, chú ý nghỉ ngơi, chú ý ăn uống, bảo trì trạng thái tốt nhất.
Tô Dung không ngừng gật đầu, “Chị Kiều em đều nhớ kỹ, chị đi nhanh đi.”
“Gấp gáp muốn chị đi như vậy chẳng lẽ có chuyện gì gạt chị?” Chị Kiều nhướng mày, trong mắt lập loè nghi vấn.
Cô trừu trừu khóe miệng, “Không có.”
“Được rồi, em mau vào đi thôi, chị chờ em đi vào rồi đi.”
Tô Dung “Ân” một tiếng, xoay người hướng tiểu khu nội đi đến.
Cô biết, cô nếu còn không đi thì nhất định sẽ làm lộ ra bí mật với chị Kiều mất.
Vào cửa tiểu khu, qua cửa xác nhận vài lần, Tô Dung cuối cùng cũng lên thang máy.
Thang máy chậm rãi đi lên, Tô Dung thở phào một hơi.
Ngẩng đầu, Tô Dung liền thấy bóng dáng của cô chiếu lên cửa thang máy.
“Tô Dung, mày hãy cố lên.”
Cô cong cong khóe môi, cười nhẹ ra tiếng, hình như đang cười bộ dạng ngốc nghếch tự cổ vũ chính mình.
“Đinh ~” thang máy tới rồi.
Tô Dung đi ra thang máy, đem hộp đặt ở trước cửa rồi chuẩn bị mở cửa.
Không đợi cô ấn vân tay trên cửa, cửa đã bị người mở ra.
Tô Dung ngước mắt, đối diện với hai mắt hàm chứa ý cười của Thẩm Ngự Dương.
Cô hơi giật mình, nhất thời thất thần cứ như vậy nhìn Thẩm Ngự Dương.
Thẩm Ngự Dương mặc một chiếc màu trắng áo sơ mi, phía dưới là một cái quần tây đen.
Hai nút trên cùng của áo sơ mi không được gài lại, vừa vặn lộ ra xương quai xanh, tay áo xoắn lên, lộ ra một đoạn cánh tay.
Thẩm Ngự Dương một tay chống lên cửa phòng, một tay khác đút vào túi quần tây, khóe môi gợi lên, mắt sáng lấp lánh.
“Về rồi?” Thẩm Ngự Dương mở cửa phòng lớn ra, rất tự nhiên khom lưng cầm lấy hai cái hộp quàTô Dung đặt ở cạnh cửa rồi xoay người về phòng.
Tô Dung phục hồi tinh thần lại, “Ai, váy của tôi!”
Tô Dung vội vàng vào nhà, tiện tay đóng cửa lại, thay dép lê đuổi theo Thẩm Ngự Dương.
“Ai nha ~ váy của tôi.”
Thẩm Ngự Dương người cao chân dài bước chân lớn, Tô Dung tuy rằng chân cũng không ngắn nhưng so với Thẩm Ngự Dương thì vẫn kém một chút.
Mắt thấy Tô Dung đuổi theo Thẩm Ngự Dương, anh lại đột nhiên dừng lại đem hộp quà trên tay ném lên bàn trà.
Tô Dung muốn dừng lại nhưng chân trái dẫm lên chân phải, tự chính mình ngã.
“A!”
Một tiếng thét kinh hãi, Tô Dung nhào về phía trước.
Thẩm Ngự Dương liếc phía sau một cái sau đó xoay người trực tiếp đem Tô Dung ôm vào trong lòng ngực.
“Ngô” một tiếng, Tô Dung và Thẩm Ngự Dương ngã lên sô pha.
“Bùm” “Bùm”
Tô Dung nghiêng mặt, lỗ tai dán lên ngực trái của Thẩm Ngự Dương.
Phía dưới tai, là tiếng tim anh đập, rất nhanh.
Mặt cô nhanh chóng nhiễm một tầng đỏ ửng.
“Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý.” Tô Dung giơ tay ấn trên sô pha, giãy giụa muốn gượng dậy.
“Từ từ.” Tiếng nói của anh bỗng nhiên mờ lên.
Anh nâng một cánh tay lên, trực tiếp áp phía sau lưng Tô Dung, dùng sức một cái, đem Tô Dung một lần nữa ấn vào trong lòng ngực.
“Thẩm Ngự Dương…”
Tô Dung đỏ mặt, nhẹ giọng nỉ non.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Ngự Dương nghe thấy Tô Dung kêu tên đầy đủ của anh.
Hai người ở chung hai tháng tới giờ, đa số thời gian cô đều kêu anh là Thẩm đại ảnh đế.
Mà giờ phút này, Tô Dung giống như một con mèo nhỏ cọ cọ trong lòng ngực anh, thanh âm nhỏ nhẹ và mại mại, Thẩm Ngự Dương bỗng nhiên cảm thấy trái tim đều mềm nhũn.
Cánh tay anh không ý thức xiết chặt, ôm Tô Dung càng sâu vào trong ngực.
“Thẩm Ngự Dương, anh buông ra một chút.” Tô Dung giãy giụa, bĩu môi rất bất mãn.
Thẩm Ngự Dương khẽ cười một tiếng, cánh tay ôm trên eo Tô Dung, nâng cô lên một chút để đầu cô vùi vào cổ anh.
Cái này, Tô Dung không dám giãy giụa cũng không dám động, tim đập rất nhanh.
Mẹ nó!
Thẩm đại ảnh đế đây là đang làm cái quỷ gì!
Làm gì đột nhiên như vậy…ái muội như vậy…
Tô Dung chớp chớp mắt, trong không khí dường như đều là bong bóng màu hồng.
“A!” Tô Dung kêu sợ hãi một tiếng, đột nhiên ra khỏi lòng ngực của Thẩm Ngự Dương.
Thẩm Ngự Dương giơ tay che mắt lại, thật là một tiểu yêu tinh! Không khí tốt đều bị đánh tan!
Thẩm Ngự Dương nửa ngồi dậy dựa vào trên sô pha, “Cô la gì!”
Tô Dung quay đầu nhìn anh, giơ tay chỉ chỗ bàn trà, “Hộp quà của tôi sắp rớt.”
Anh nhìn theo phương hướng cô chỉ, khi đó anh đúng là tùy tiện ném nó đi, vừa mới lúc hai người ngã lại đá một chân trúng hộp quà, bây giờ hộp quà thật sự ở trên bàn lung lay sắp rớt.
Tô Dung đứng dậy đặt hộp ngay ngắn lại, lúc này mới ngồi đối diện Thẩm Ngự Dương.
“Khụ…” Tô Dung có chút xấu hổ, “Cái kia…”
“Tôi đói bụng.” Thẩm Ngự Dương nhắm mắt lại, khuôn mặt mang theo ủ rũ.
Tô Dung nhìn thời gian, hai giờ rưỡi.
“Anh chưa ăn cơm?”
“Chưa.” Thẩm Ngự Dương nhàn nhạt nói, “Từ cục cảnh sát ra liền trực tiếp đến công ti, cơm trưa cũng không có ăn.”
Không biết vì sao, Tô Dung cảm thấy từ trong giọng của anh nghe ra một tia ủy khuất.
“Anh muốn ăn cái gì? Tôi đi làm.”
Tô Dung đứng dậy liền đi đến phòng bếp.
Thẩm Ngự Dương mở to mắt nhìn bóng dáng cô, khóe môi nở nụ cười.
“Thẩm đại ảnh đế, anh muốn ăn cái gì?” Tô Dung vừa hỏi vừa mở tủ lạnh, nhìn xem bên trong có cái gì.
Anh hơi trầm tư, “Muốn ăn sườn rim.”
Tô Dung cầm cánh cửa tủ lạnh ngừng một chút, “Thẩm đại ảnh đế, anh nghiêm túc à?”
Thẩm Ngự Dương đứng lên đi đến phòng bếp, dựa vào cửa tủ, “Đương nhiên là nghiêm túc.”
Tô Dung nhìn Thẩm Ngự Dương ba giây, sau đó cởi tạp dề ra.
“Đi thôi.” Tô Dung xách túi nhỏ, cầm mũ và khẩu trang đưa cho Thẩm Ngự Dương.
Thẩm Ngự Dương: “???”
Tô Dung đang đi đến cửa mang giày, vừa quay đầu lại thấy anh đứng đó cầm đồ vật nhìn cô.
Tô Dung bị bộ dáng của Thẩm Ngự Dương chọc cười, “Thẩm đại ảnh đế, anh không biết trong nhà cái gì đều có, chỉ không sườn anh muốn anh là không có thôi sao?”
Thẩm Ngự Dương: “……”
Tô Dung mở cửa, quay đầu lại vẫy tay với anh, “Còn không đi? Buổi tối có muốn ăn sườn rim?”
“Ồ…” Thẩm Ngự Dương lên tiếng, thay giày ra cửa.
Cho đến khi hai người đứng ở cửa thang máy chờ, Thẩm Ngự Dương giống như mới phản ứng lại, “Cho nên là cô muốn cùng tôi đi siêu thị à?”
Tô Dung lặng im ba giây, không chút khách khí cười to ra tiếng.
“Ha ha ha ha ha ha, Thẩm Ngự Dương, anh muốn tôi cười chết sao?”
– ———————————————
Tác giả có lời muốn nói: Tô Dung: Anh muốn tôi cười chết sau đó hưởng sái phần sườn rim của tôi luôn sao?
Thẩm Ngự Dương: Cô vợ nhỏ, em không nói chuyện đàng hoàng, anh muốn hôn em.
– ———————————
À quên nhắc mọi người, thứ 5 và thứ 7 mình sẽ không đăng truyện nhé.