Chủ Nhà Ơi Cúp Nước Rồi

Chương 61: Thật Khó Quên Chị


Đọc truyện Chủ Nhà Ơi Cúp Nước Rồi FULL – Chương 61: Thật Khó Quên Chị


Nghiên cứu sinh năm hai, chương trình học khá nhiều, cho đến năm ba, chương trình học mới giảm bớt.

Ngoài các học phần bắt buộc, Giáo sư còn sắp xếp các buổi tọa đàm nhằm tạo điều kiện cho chúng tôi tiếp xúc với chuyên gia đầu ngành.

Giáo sư xấp xỉ năm mươi nên ông ấy giao thiệp rất rộng.

Bất kể là bạn làm nghề gì hoặc muốn học gì, bạn đều phải học cách giao tiếp với người khác trước.

Đặc biệt là cái bọn học chuyên ngành kinh tế tài chính bọn tôi càng phải có nhiều mối quan hệ.

Cuối kỳ, Giáo sư mời một số nhân tài trong ngành kiến trúc đến giới thiệu ngành Kiến trúc Xây dựng cho bọn tôi.

Lúc trông thấy Kỳ Nhu, tôi đã sửng sờ, không phải trùng hợp như vậy chứ.

Nhưng mà…!đúng là trùng hợp như thế…!Hạ Hựu Thanh bước vào sau Kỳ Nhu, chị ấy đang cúi đầu đọc tài liệu.

Tôi chỉ cần liếc mắt đã nhận ra chị ấy, dựa vào tướng mạo của chị ấy muốn làm ngơ cũng khó.

Tôi cúi thấp đầu, trước giờ tôi luôn cảm thấy việc dùng sách che mặt là hành vi bịt tai trộm chuông.

Tôi bối rối cầm quyển sách lên, muốn che đậy cảm xúc bối rối của mình vào giờ phút này.

Tôi thật không ngờ người ấy lại xuất hiện trong lớp tôi bằng một cách mà tôi không thể nào ngờ đến.

“Còn trẻ đẹp thế, lúc Giáo sư nói mình còn tưởng là mấy ông già đầu hói…” Bạn cùng phòng nói.

“Wow, đằng sau có thêm một người đẹp lắm, cô ấy là trợ lý à?”
Tôi ngó thử, người đằng sau là Hạ Hựu Thanh.

Sau khi chị ấy bước vào, tôi cảm giác như mọi người đều ngẩng đầu lên.

Quả nhiên bất luận là ở đâu, vẻ đẹp và khí chất của chị ấy đều khiến cho người khác chú ý.

Đặc biệt là hiện tại chị ấy mặc trang phục vô cùng tinh tế, không thể nhìn ra chút hơi thở bảo thủ nào của kẻ trí thức.

“Mình có chút việc, đi trước.” Tôi nhét sách và dụng cụ học vào balo, nói với bạn cùng phòng.

Tôi lén lén lút lút khom người định chuồn bằng cửa sau.

Ký túc xá dành cho nghiên cứu sinh của Trường là phòng đôi.

Mặc dù bạn cùng phòng không thường ở đấy nhưng quan hệ của bọn tôi cũng không tệ.

“Ừ được, mình sẽ chép bài đầy đủ cho.”
“Bạn học mặc áo màu xanh đen kia có việc bận à?” Tôi vẫn chưa kịp chạy ra ngoài đã bị Kỳ Nhu gọi lại, nhất định là cô ta cố ý.

Lúc này, Giáo sư ngồi trên hàng đầu cũng quay xuống nhìn tôi.

Tôi hơi xấu hổ đặt balo xuống bàn sau.


“Đổi chỗ.”
“Vậy à.” Kỳ Nhu cười mỉm.

“Vậy chúng ta bắt đầu học thôi.”
Lúc Kỳ Nhu đứng trên bục giảng, bạn cùng phòng cũng chạy xuống chỗ tôi.

“Giảng viên này hung dữ ghê, còn gọi cậu lại nữa.”
“Chờ cô ta quay lưng, mình yểm trợ cho cậu.” Bạn cùng phòng vô cùng “nghĩa khí” nói.

“Thôi, không cần đâu.” Vừa rồi tôi bị Kỳ Nhu gọi lại, chắc chắn là Hạ Hựu Thanh cũng đã thấy tôi rồi.

Tôi không dám nhìn Hạ Hựu Thanh, tôi sợ bản thân sẽ lúng túng khi chạm phải ánh mắt cô ta.

Đến phiên Hạ Hựu Thanh lên bục giảng, tôi có chút thấp thỏm.

Tôi vừa mong chờ giọng nói của chị ấy, vừa cảm thấy hỗ thẹn vì mong muốn của mình.

Hạ Hựu Thanh vẫn chưa lên tiếng khiến tiếng nói chuyện ồn ào vang khắp phòng học.

Lúc này, tôi mới ngẩng đầu lên nhìn thử, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt của Hạ Hựu Thanh, chị ấy vẫn luôn nhìn tôi.

Đến khi tôi nhìn chị ấy, chị ấy mới nhếch môi, vỗ vỗ micro.

“Chào các bạn, tôi họ Hạ, hôm nay tôi sẽ chia sẻ với mọi người về mối quan hệ giữa kinh tế và kiến trúc…”
Giọng nói vẫn rất dịu dàng, chị ấy nhìn tôi chăm chú.

Lỗ tai tôi có cảm giác nóng lên, nhìn thấy chị ấy khiến trái tim bình lặng của tôi bắt đầu gợn sóng.

Hạ Hựu Thanh gầy, tôi cảm giác một cơn gió cũng có thể thổi bay chị ấy.

Sắc mặt tái nhợt, đôi môi cũng không có chút huyết sắc nào, tôi đã từng nghe Tiểu Nguyên nói, Hạ Hựu Thanh đỗ bệnh.

Chị ấy có nhiều tâm sự như vậy, dĩ nhiên là uất ức thành bệnh.

Tôi cúi đầu.

Hết giờ học, tôi liếc nhìn sang Hạ Hựu Thanh, chị ấy bị một đám người vây quanh, không chỉ có lớp tôi còn có một số người học kiến trúc ở lớp kế bên chạy sang.

Hạ Hựu Thanh thật sự thay đổi rất nhiều, trước kia chị ấy yêu thích yên tĩnh cỡ nào, thà rằng ngồi ở nhà đánh chữ một mình chứ không muốn chen chúc trong đám đông, hiện tại thậm chí chị ấy có thể cười nói với Giáo sư.

Tôi cách xa Hạ Hựu Thanh không chỉ là một lớp học mà là cả một quãng thời gian không gặp nhau.

Lúc rời khỏi phòng học, tôi đột nhiên cảm thấy khó chịu.

Ngoài trời, thời tiết rất đẹp nhưng lòng tôi lại cảm thấy ủ rũ, dường như tôi đã đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng.

Tối đó, khi bạn cùng phòng và tôi cùng quay về kí túc xá, tôi trông thấy dáng người đứng trước cửa.


Người đó nghiêng đầu ngắm nhìn tôi, vẻ mặt vẫn dịu dàng như trước đây.

“Chào cô Hạ, cô chờ ai thế?” Bạn cùng phòng cũng rất thích Hạ Hựu Thanh, lúc tối ăn cơm cậu ấy cứ nhắc mãi.

Nói rằng cậu ấy tìm được tư liệu của Hạ Hựu Thanh trên web, nói hiện tại chị ấy là học trò mà Giáo sư H Z ưng ý nhất.

Hạ Hựu Thanh chăm chú nhìn tôi.

“Ừm.”
“Vậy em không làm phiền cô Hạ chờ người.” Mặc dù là ngưỡng mộ nhưng bạn cùng phòng vẫn vô cùng giữ khoảng cách.

“Chị đang chờ em.” Hạ Hựu Thanh nắm cánh tay tôi, giọng nói tựa như thì thầm.

“Tiểu Hoàn.”
Hạ Hựu Thanh chưa ăn cơm tối nên tôi đi ăn với chị ấy.

Chị ấy ăn khá ngon miệng, nét mặt cũng vui vẻ.

Ấn tượng cuối cùng của tôi về chị ấy chính là vẻ mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ hoe.

Dẫn đến việc từ đó đến nay, mỗi khi tôi nhớ đến chị ấy, tôi sẽ nhớ đến vẻ mặt lần cuối tôi nhìn thấy.

Nhìn chị ấy cười khiến tôi cảm thấy dù đã lâu không gặp chị ấy nhưng chúng tôi vẫn rất thân thiết.

Cảm giác nhớ thương còn sót lại trong quá khứ, lâu ngày không gặp.

“Thật sự không ăn thêm à?” Chị Hựu Thanh hỏi tôi.

Tôi lắc đầu.

“Ừm em…”
Ngay lúc này, điện thoại di động tôi reo lên, chị Hoan gọi đến.

Tôi tỏ vẻ “xin lỗi” với Hạ Hựu Thanh, tiếp điện thoại của chị Hoan.

“Mới họp xong, mệt chết đi được…” Chị Hoan nói.

“Ăn tối chưa? Có ngon không?”
“Ăn rồi.”
“Ăn với bạn cùng phòng?”
Không hiểu vì sao, tôi cảm thấy hơi chột dạ.

“À…”
“Hâm mộ bạn cùng phòng em ghê, cô ấy có thể ăn cơm, có thể ngủ cùng em.” Giọng nói chị Hoan có chút “buồn bã”.

“Chừng nào em mới bằng lòng chấp nhận chị đây?”

“Chị…” Tôi hơi do dự.

“Em gặp…”
“Hả?”
“Em đang ăn cơm với chị Hựu Thanh…!Chị ấy chưa ăn tối nên em đi chung…” Càng nói, lòng tôi càng rối bời.

Chị Hoan cũng ngừng lại một chút.

“Ừ, tốt mà.”
“Em chuyển điện thoại cho cô ấy, chị chào hỏi một tiếng.” Chị Hoan nói.

Tôi che điện thoại, nhìn sang chị Hựu Thanh.

Không hiểu tại sao, tôi cảm thấy hồi hộp, cảm giác này tựa như lúc nhỏ tôi sửa điểm bị mẹ gọi cho giáo viên.

Nhưng mà tại sao tôi lại khó xử như vậy, tôi thật sự ăn cơm rồi, cũng thật sự ngồi ăn với Hạ Hựu Thanh.

Hạ Hựu Thanh nhận điện thoại, trò chuyện vài câu với chị Hoan.

Sau khi nói chuyện xong, chị ấy trả điện thoại lại cho tôi.

“Ăn xong thì về ngủ, trưa mai chị ăn trưa với em.” Chị Hoan nói.

Hiện giờ, tôi ở Bắc Kinh, còn chị Hoan ở công ty tại Thượng Hải.

“Nhưng mà không phải mai chị có…”
“Không sao, họp qua video cũng vậy thôi.” Chị Hoan ngừng một chút.

“Vừa rồi chị mời Hựu Thanh ăn tối, cô ấy đồng ý rồi.”
Ngày tiếp theo, tôi khá bứt rứt.

Bạn cùng phòng cũng trách tôi không kể cho cô ấy nghe chuyện của Hạ Hựu Thanh, còn nói cô ấy sẽ mách chị Hoan.

Bạn cùng phòng biết chị Hoan, cô ấy luôn nghĩ rằng chị Hoan và tôi là một đôi.

“Tiểu Hoàn, cậu không có bắt cá hai tay đó chứ?” Bạn cùng phòng đột nhiên hỏi tôi như thế.

“Không đâu.” Tôi bác bỏ ngay, nhưng lại cảm thấy cô ấy hỏi không đúng.

“Mình không có bắt con cá nào.”
“Mình còn thắc mắc tại sao chị gái Thanh Mai đối xử tốt với cậu như vậy mà cậu vẫn không xi nhê gì, hóa ra là cậu chừa một đường lui.” Bạn cùng phòng nói xong, dường như cảm thấy bản thân nói quá có lý nên tự gật gù.

” Tiểu Hoàn, nếu hai người cùng theo đuổi cậu, cậu sẽ chọn ai?”
“Mình đâu có chừa đường lui.” Nghe bạn cùng phòng nói, tôi ũ rũ cúi đầu.

“Mình có thể chọn ai chứ.”
Bạn cùng phòng mỉm cười đầy mờ ám, tôi hỏi cô ấy, cô ấy nói cô ấy đã biết sự lựa chọn của tôi rồi.

Lúc ăn cơm tối, chị Hoan ngồi cạnh tôi.

Trước mặt chị Hựu Thanh, chị ấy không hề e dè mà chăm sóc tôi.

Tôi liếc nhìn chị Hựu Thanh, vẻ mặt chị ấy không có gì thay đổi.

Tôi không biết Hạ Hựu Thanh đang nghĩ gì, trước giờ tôi đều không hiểu chị ấy đang nghĩ những gì.

Nếu trước đây tôi hiểu được như hiện nay, tôi sẽ không liều lĩnh tỏ tình hay có thể nói là chuyện tình cảm không thể quay đầu.


Tôi tự cho rằng mình rất bình tĩnh khi đối mặt với người này nhưng tôi lại bắt đầu mất tinh thần.

Thật là hết cách.

“Em có ý định lập nghiệp không?” Chị Hựu Thanh không nói tiếng nào, đến khi tôi nhắc đến dự án của Giáo sư, chị ấy bỗng hỏi tôi.

“Lập nghiệp” Cái từ này quá nặng nề với tôi, tôi chỉ làm dự án.

“Tôi không muốn Tiểu Hoàn chịu đựng áp lực tài chính quá lớn.

Nếu có thể, đợi em ấy tốt nghiệp, tôi sẽ trao quyền điều hành công ty ở Bắc Kinh cho em ấy.” Chị Hoan nói.

“Chị, em sẽ không…” Công ty của chị Hoan chuyên về lĩnh vực nghiên cứu khoa học, tầm hiểu biết của tôi hoàn toàn không đủ trình độ để quản lý.

“Không sao.” Chị Hoan mỉm cười.

“Có chị đây.”
Tôi chợt nghe tiếng dao nĩa va chạm với đĩa sứ vang lên, khi tôi quay đầu, vừa lúc chị Hựu Thanh dùng khăn tay lau miệng.

“Trượt tay.”
Vài ngày sau, tôi nhìn thấy chị Hựu Thanh đăng status.

Đã lâu lắm rồi chị Hựu Thanh không đăng status, chị ấy cũng hiếm khi đăng bài.

Trong khoảng thời gian chị ấy “biến mất” khỏi cuộc sống của tôi thì chị ấy càng ít đăng hơn, hầu như là không có.

Chị ấy đăng một tấm ảnh, ảnh chị nấu đồ ăn, chỉ có thêm năm chữ.

“Chị biết nấu ăn rồi.”
Chỉ năm chữ đơn giản đã khiến bao nỗi nhớ nhung và kỷ niệm ùa về.

Kỳ Nhu cũng bình luận dưới status của chị ấy.

“Không tệ nha, bữa nào cho mình nếm thử đi chứ?”
Chị Hựu Thanh chỉ phản hồi chị ta.

“Không nấu cho cậu ăn.”
“Vậy cậu nấu cho ai ăn?”
Chị Hựu Thanh chưa trả lời, hôm sau tôi xem lại thì chị ấy đã xóa status rồi.

Giáo sư sắp xếp bài tập cuối kỳ, bài tập là nêu quan điểm về Kinh tế xây dựng.

Sức nóng của ngành xây dựng những năm gần đây không hề suy giảm, tôi a di đà phật rất lâu nhưng vẫn bị chia vào nhóm của Hạ Hựu Thanh.

Chị Hựu Thanh là một giảng viên rất có trách nhiệm, tôi học được nhiều điều từ chị ấy trong khoảng thời gian cuối kỳ này.

Hôm nay, lúc bọn tôi ở thư viện, chị Hựu Thanh ngồi bên cạnh tôi, chị ấy tự nhiên gửi tin nhắn cho tôi.

“Em và cô ấy đã bên nhau rồi à?”
Mặc dù chị Hựu Thanh nhanh chóng thu hồi nhưng tôi vẫn đọc kịp.

Tôi nhìn chị Hựu Thanh ngồi bên cạnh, chị ấy có vẻ mệt mỏi bơ phờ, chị ấy từ nơi khác chạy đến thư viện.

“Phải thì sao, không phải thì sao?” Tôi nhìn thẳng chị Hựu Thanh, mở miệng nói nhưng không phát ra tiếng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.