Chủ Nhà Ơi Cúp Nước Rồi

Chương 20: Thủy Khôi Tỉ


Đọc truyện Chủ Nhà Ơi Cúp Nước Rồi FULL – Chương 20: Thủy Khôi Tỉ


Đạo Đạo đang cuộn tròn trong lòng tôi, bỗng nó thò đầu ra nhìn tôi.

Có lẽ nó nghe được tiếng tim đập thình thịch của tôi.

Chủ nhà ngồi kề bên tôi trên ghế sofa, chị ấy xắn tay áo lên, để lộ ra cổ tay trắng ngần.

Chị ấy giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Đạo Đạo, vẻ mặt chị ấy quá đỗi dịu dàng.

Bình thường, khi chủ nhà cảm thấy buồn cười, chị ấy cũng sẽ vuốt đầu tôi, không biết vẻ mặt chị ấy lúc đó có dịu dàng như vậy không.

“Đạo Đạo, nó thật thích bám lấy em, nó biết em đến, quậy mãi không chịu đi ngủ.”
“Bình thường Đạo Đạo ngủ sớm lắm à?”
“Có thể là nó học theo chị, bình thường chị ngủ rất sớm.” Chủ nhà nói.

“Hình như em thường ngủ trễ.”
“Gần đây, em cũng ít đi chơi.” Tôi ngượng ngùng lè lưỡi.

Gần đây, tôi quyết định tiết kiệm, cho nên buổi tối tôi ít đi ra ngoài quậy phá với đám Tiểu Giản.

“Nhưng em vẫn ngủ rất trễ, thay vào đó em bấm điện thoại.”
“Đúng vậy, quả thật bây giờ điện thoại có rất nhiều cái để chơi.”

“Mỗi buổi sáng em chưa mở mắt, việc đầu tiên là mò mẫm tìm điện thoại đó.”
“Kiểm tra cuộc gọi nhỡ?”
“…!Không phải.

Là lướt weibo.” Tôi nói.

“Buổi tối, em không đặt chế độ yên lặng, sợ sếp hoặc đồng nghiệp liên lạc có việc.”
“Cũng đúng, công ty em có hạng mục nước ngoài, phải theo sát phòng khi có yêu cầu của bên đối tác.”
“Chị Hựu Thanh, điện thoại di động của chị đặt chế độ yên lặng vào ban đêm à?”
“Ừm, chị để nó ở phòng khách.”
“Vậy nếu có người tìm?”
“Nếu người quen không gọi được thì họ sẽ gọi vào điện thoại bàn.”
Đi ra cửa trước, chủ nhà ghi một dãy số cho tôi, đây chính là số điện thoại bàn của chị ấy.

Đạo Đạo ngủ thiếp đi trong lòng tôi.

“Chị Hựu Thanh, em có thể ôm Đạo Đạo ngủ không?”
“Được chứ, nó ngủ rất ngoan.”
“Ngày mai, em trả nó cho chị.”
“Ngày mai chị sẽ gọi, chị mang bữa sáng đến cho các em.” Chủ nhà vuốt vuốt đầu tôi, sau đó lại vuốt ve đầu Đạo Đạo.

“Đi ngủ đi.”
“Dạ.”
“Bấm điện thoại di động ít thôi.”
“Em tắm xong sẽ ngủ ngay.” Tôi vừa nói xong, Đạo Đạo ở trong ngực tôi cọ cọ, nhưng nó không có tỉnh dậy.

“Ngoan.” Chủ nhà dịu dàng nói.

Mặc dù, tôi biết là chủ nhà dỗ dành Đạo Đạo nhưng tôi vẫn không biết xấu hổ mà cảm thấy thẹn thùng.

Tắm xong, tôi ôm Đạo Đạo đi ngủ, tên nhóc này ngủ thật sâu, ôm tới ôm lui cũng không tỉnh.

Tôi vuốt đầu nó.

“Đạo Đạo, chủ của em thật tuyệt vời, chị hâm mộ em quá đi.”
“Vóc dáng chị ấy thật hết ý, chị muốn giống như em, vùi mình trong ngực chị ấy.”
“Cái gì cũng không cần nghĩ, còn có thể cọ loạn trong ngực chị ấy.”
“Thức ăn chó của em cũng rất ngon.”
Nói thêm mấy câu, một chân của Đạo Đạo đạp lên mặt tôi, nhưng nó không có tỉnh lại, có thể là nó cảm thấy tôi làm ồn.


– — — —
“Cô chính là…” Cô gái trước mặt nhìn xuống điện thoại di động một lúc.

“Khách thuê nhà của Hạ Hựu Thanh?”
“Tôi là…!Cô là?”
Cách ăn mặc của cô gái này có vẻ trí thức.

Com lê vải lanh màu vàng nhạt, áo sơ mi liền váy Trussardi màu trắng, đội một chiếc mũ trẻ trung trên đầu, quan trọng nhất là cô ta đeo một chiếc lắc da màu trắng sữa trên tay.

Cô ta nhìn cổ tay tôi, sau đó giơ cổ tay của mình lên lắc lắc.

“Chúng ta từng nói chuyện trên weibo?”
“Chị là Thủy Khôi Tỉ?” Tôi phản ứng ngay, tôi thường không nói chuyện với người lạ trên weibo.

Lúc này, tôi ngắm nhìn tỉ mỉ ngũ quan của cô ấy, chúng rất tinh xảo xinh xắn, hoàn toàn không phải hình tượng mà tôi nghĩ.

“Chính xác.” Thủy Khôi Tỉ búng tay, nhếch miệng lên.

Điệu bộ này thì có vẻ giống rồi.

“Chị đi công tác, sẵn dịp ghé ngang đây, không ngờ là cậu ấy không có nhà, điện thoại cũng không gọi được.” Thủy Khôi Tỉ đưa cho tôi một quyển bản vẽ.

“Không thể làm gì khác hơn là làm phiền em giúp tôi chuyển cái này cho cậu ta.”
“Được thôi, không thành vấn đề.”
Thủy Khôi Tỉ nhìn ngắm chiếc lắc trên cổ tay của tôi.


“Cậu ấy có tình ý với em à?”
“Chị Hựu Thanh thấy em thích nó nên tặng em.

Cái lắc này có ý nghĩa đặc biệt gì không?”
“Ừm, đây là vật đính ước của bọn tôi.”
“Hả?”
“Ố ồ? Em tin thật à?” Thủy Khôi Tỉ cười mỉm.

“Thảo nào cậu ấy nói em dễ thương.”
Tán gẫu vài câu, Thủy Khôi Tỉ tranh thủ đi tham dự hội nghị.

“Chị Hựu Thanh, cái này là…”
“Chị biết.” Chủ nhà rút lấy bản vẽ trong tay tôi, nhíu mi.

Ngày hôm sau, khi tôi xuống lầu vứt rác, tôi nhìn thấy một quyển bản vẽ bị ném vào thùng rác.

Tôi nhìn kĩ hơn thì nó chính là quyển bản vẽ ngày hôm qua, nó vẫn chưa được mở ra.

Chẳng lẽ Thủy Khôi Tỉ và chủ nhà có ân oán gì? Yêu hận tình thù?
– ——————
Hôm nay post tới đây tạm dừng nè, mình còn post bộ Chúng Ta Còn Đi Tìm Niềm Vui nữa, mà tối rảnh hoặc mai post tiếp hôm nay mệt rồi ^^.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.