Đọc truyện Chủ Nhà Ơi Cúp Nước Rồi FULL – Chương 13: Chân Thành Hơn
Không biết là kẻ gian xảo nào đã thắp sáng “tài năng nấu nướng” của chủ nhà.
Bây giờ, chị ấy ngoại trừ nấu cơm còn có thể tự chế bánh ngọt (hình dáng rất xuất sắc), đồ uống lạnh (màu sắc mới lạ gì cũng có), y hệt như chị ấy đã tìm thấy ý nghĩa thứ hai của cuộc đời mình, không sai, chính là sát thủ.
Lúc chị ấy bưng chén “đồ uống lạnh” đến cửa, tôi nghĩ mình cần xem xét tình trạng giao thông, tôi có nên gọi 120 trước cho mình không?
Chủ nhà mang đôi giày casual da christian louboutin màu trắng đính đinh tán, cổ tay quấn chiếc khăn lụa in hoa, áo T-shirt màu xám trắng, quần dài màu lam nhạt, ăn mặc vô cùng thoải mái.
Chị ấy bưng đồ uống lạnh.
“Hôm nay chị cho thêm một ít pho mát.”
“Màu đỏ là cái gì?”
“Chị cảm thấy màu sắc quá đơn điệu cho nên thêm chút cà chua.”
“Còn màu xanh?” Tôi cầm chiếc muỗng màu trắng sữa khuấy lên.
“Cái này?” Chủ nhà nói.
“Để chị xem…!Hình như là đậu xanh?”
“Đậu xanh đâu có to như vậy…!Đậu Hà Lan?”
“Phải phải, đậu Hà Lan.” Chủ nhà khen ngợi nói.
“Tiểu Hoàn, em thật lợi hại.”
Không hiểu tại sao, cổ tay tôi khẽ run.
Chủ nhà, em thề với chị, em chỉ tưới chết một chậu “sen đá” thôi.
“Vị như thế nào?”
Ngũ vị tạp trần.
“Chị Hựu Thanh, sao đột nhiên chị có hứng thú với nấu ăn vậy?”
“Có thể là do…!Bá Nhạc gặp tri âm?” Chủ nhà nhìn tôi, ngừng một chút.
“Những người khác đều không thích đồ ăn chị làm, chị thấy em…!mỗi lần ăn chúng đều rất hài lòng.”
Nếu như khả năng bếp núc của chủ nhà dùng “Bá Nhạc” để hình dung, thì tôi nhất định là một con bò bị đầu độc chết bất đắc kỳ tử.
Đồng thời, tôi có phần phiền muộn, ấn tượng của chủ nhà đối với tôi nhất định là “một người Hồ Nam khẩu vị rất nặng”; mặt khác có phần hân hoan, không nói đến nhan sắc thì tôi cũng có khả năng trở thành một nữ diễn viên “đạt tiêu chuẩn”Phạn thác.
Gần đây, tôi theo hạng mục Florida quan trọng mà chủ nhà có vẻ rất am hiểu dạng công trình kiến trúc bằng gỗ, thế là có gì không hiểu tôi sẽ hỏi chị ấy ngay.
Bất quá chỉ mới nhìn lướt qua hợp đồng vài lần, ngày thứ ba chị ấy đã đưa cho tôi mô hình thu nhỏ được làm rất tinh xảo.
Việc này khiến tôi nhớ đến mô hình “Viên lâm Giang Nam” ở phòng khách nhà chị ấy, xem ra chắc cũng là chị ấy làm.
Tôi đã đọc [B][I]Địa tâm Thế giới[/I][/B], nó được viết rất chuyên nghiệp, chỉ là không hiểu lí do gì lại ngừng sáng tác.
Tốt nghiệp? Công việc bận rộn?
“Chị Hựu Thanh, chị có viết tiếp Địa tâm Thế giới không?”
“Chị quên gần hết tình tiết rồi.” Dường như chủ nhà vô cùng hứng thú với những công trình kiến trúc bằng gỗ chịu lực, chị ấy chống cằm xem bảng thiết kế còn muốn dày hơn cuốn từ điển Oxford, kế hoạch xây dựng mở rộng quy mô của a1.
Hơ? Nếu chủ nhà thích ngành này như vậy, tại sao không chọn công việc có liên quan? Mà lại chọn làm biên tập viên cho tạp chí, [B]không chút liên quan gì cả*[/B]? Lại còn là thể loại tình cảm?
Tôi đoán có thể là do công việc về kiến trúc gỗ quá vất vả, chủ nhà lại không thiếu tiền, chị ấy chỉ cần thu tiền cho thuê phòng là có thể không lo ăn không lo uống.
Người ta cũng không coi viết lách là nghề nghiệp, chẳng qua chỉ là giải trí tiêu khiển.
Còn tôi, tối thiểu phải chờ tới năm bốn mươi tuổi mới có thể đạt đến cuộc sống ung dung, nhàn nhã, tranh thủ tuổi già chọn lựa một viện dưỡng lão tốt.
Lâu quá không yêu đương, tôi thường xuyên tưởng tượng mình sẽ cô độc cả đời, ngồi trong căn phòng ẩm thấp âm u, ôm con mèo già mập mạp, trở thành bà dì lỡ thì (lão xử nữ) trong miệng trẻ con.
Giám đốc khá coi trọng hạng mục lần này, mỗi khi về nước ông ấy sẽ mở cuộc họp với Tiểu Nguyên, tôi và các thành viên khác.
Ở trên, Tiểu Nguyên báo cáo công việc, giám đốc ngồi dưới xoay khối rubik, ngón tay ngắn củn hết sức “linh hoạt”, nhìn qua vô cùng lão luyện.
Nhưng mà xoay hơn một giờ họp, xoay đến đầu tôi có chút choáng, đến khi giám đốc đặt khối rubik lên bàn họp, những thành viên khác đều đã đi ra ngoài, ông ấy giữ một mình tôi ở lại.
“Tiểu Triệu à, cháu làm ở công ty này mấy năm rồi?”
“Ba năm rồi.”
“Ba năm à.” Giám đốc gõ ngón tay xuống bàn, ngừng một chút.
“Cháu có biết tại sao chú không tăng lương cho cháu không?”
Không phải bởi vì quý ông bủn xỉn à?
“Chú chỉ bảo.” Tôi bày ra dáng vẻ khiêm tốn tiếp thu, cúi đầu nhìn mũi chân của mình.
“Cháu đó, năng lực làm việc thì có nhưng quá thẳng tính, sẽ không làm nên việc được.” Giám đốc nói.
“Cũng như chuyện bữa trước, không biết chừng mực.”
“Chú nói phải.”
“Đừng tưởng rằng cháu cúi đầu là chú không biết cháu đang trợn mắt.”
“Oan quá! Cháu đang nghiêm túc nghe chú dạy dỗ.”
“Hiện tại thị trường cạnh tranh rộng lớn như vậy, công ty cũng không còn lớn mạnh như xưa nữa.” Giám đốc nói.
“Chú biết cháu cực khổ hơn nửa năm, nhưng khoảng thời gian đó công ty lỡ mất nhiều vụ làm ăn, dẫn đến thiếu hụt tài chính, cũng không phải dùng gió đông gió tây là có thể triển khai dự án.”
Làm sếp phải chú ý toàn cục, điều này cũng dễ hiểu; làm cấp dưới, mất đi công sức hơn nửa năm chính là không có gì.
“Chú hi vọng cháu dốc hết toàn lực cho hạng mục này, coi như nể mặt ông sếp già này đi.”
“Giám đốc, xem chú nói kìa.
Cháu là người làm công, cháu còn phải cảm ơn chú cho cháu kiếm cơm ăn đó.”
“Triệu Hoàn, sao cháu không nghe lời cháu nói thử xem, rõ là khác hẳn so với bình thường.”
“Cảm ơn sếp.
Cháu – Triệu Hoàn – nhất định sẽ [B]kết cỏ ngậm vành*[/B], dốc hết sức mình!”
“Tốt! Điều chú cần chính là tinh thần này.” Giám đốc nói.
“Cháu là một cô gái nên bớt hung dữ đi, hiền lành một chút.
Nếu giữ được trạng thái như vậy, nói không chừng năm nay cháu có thể kiếm được bạn trai đó.”
Giám đốc dặn dò thêm vài câu rồi cho phép tôi ra ngoài.
“Sếp nói gì vậy?”
“Khích lệ tinh thần em.”
“Tăng lương?”
“Chị đoán xem?”
“Cũng đúng, nếu sếp tăng lương cho ai sẽ hận không thể tuyên bố khắp thiên hạ, công ty chúng tôi phúc lợi tốt nhường nào.” Tiểu Giản rụt cổ.
“Tối nay em tăng ca hả?”
“Chính xác đấy.”
“Bọn chị tính Chủ nhật này đi bơi, em đi không?”
Tôi suy nghĩ một chút, dường như chủ nhà cũng thích bơi lội.
“Em có thể dẫn theo bạn không?”
“Lại là chủ nhà em hả?”
“Chị hiểu em!”
“Đừng bày trò nữa.” Lời nói Tiểu Giản đầy quan tâm.
“Chân thành chút đi, được không?”
– —————
*120: số điện thoại gọi cấp cứu ở Trung Quốc.
Ngoài ra, 110: cảnh sát tuần tra; 122: cảnh sát giao thông; 119: cứu hỏa; 999 là số chung để gọi 3 dịch vụ trên ở các thành phố lớn (Bắc Kinh, Thượng Hải,…).
120 là sở hữu riêng, 999 là của nhà nước.
*Ngũ vị tạp trần(五味杂陈): Ngũ vị là năm vị, bao gồm ngọt, chua, cay, đắng, mặn.
Ý nói nhiều cảm xúc lẫn lộn khó tả.
*Bá Nhạc gặp tri âm (伯乐遇知音): Nói về điển cố Bá Nha – Chung Tử Kỳ.
*Phạn thác (饭托): là người câu khách vào quán cơm, thủ đoạn đa dạng, mục đích chỉ có một — câu khách.
*Không chút liên quan gì cả ( 风牛马不相及): câu thành ngữ đầy đủ là 风马牛不相及 – 風馬牛不相及; Bầu dục chấm mắm cáy – Phong mã ngưu bất tương cập.
Dịch nghĩa là bầu dục chấm mắm cáy – Không liên quan nhau, không dính dáng nhau.
*Kết thảo hàm hoàn hay kết cỏ ngậm vành (衔草结环): xuất phát từ điển tích “kết thảo hàm hoàn”.
Câu này dùng để nói đến sự nhớ ơn sâu sắc..