Bạn đang đọc Chủ Nhà Của Tôi Là Mỹ Nữ – Chương 63
Chủ Nhà Của Tôi Là Mỹ Nữ
Tác giả: Ngọa Nam Trai
Chương 63: Vĩnh viễn là tín đồ trung thành nhất của người
Người dịch: co_duoi_ga
Sưu tầm by Jiuzhaigou
Nguồn: Mê Truyện
– Tiền Hưng, không cần khẩn trương! Nào, anh ngồi xuống đã!
Lăng Phong cười như mặt trời rạng rỡ, khiến Tiền Hưng lại càng thêm kinh hồn bạt vía.
Anh ta run rẩy ngồi xuống!
– Tiền Hưng, kỳ thật hôm nay gọi anh tới, vì tôi có một tin không tốt lắm, chuẩn bị nói cho anh biết!
Sắc mặt Lăng Phong đột nhiên trở nên nghiêm túc mà uể oải.
Tiền Hưng sợ tới mức thiếu chút nữa thì ngã từ trên ghế xuống đất!
– Tiền Hưng, không cần sợ hãi! Kỳ thật, chuyện là thế này! Chắc anh cũng biết về quan hệ giữa xưởng trưởng Lý và thư ký Ngô!
Lăng Phong nước chảy mây trôi nói.
Tiền Hưng gật đầu!
– Hiện tại tôi nói cho anh biết, Ngô Lệ thất bại rồi. Xưởng trưởng Lý đã dự định không cần đứa trẻ trong bụng Ngô Lệ nữa!
Vẻ mặt Tiền Hưng đầy nghi hoặc nói cho Lăng Phong biết, anh ta không tin!
Nói những lời vô nghĩa. Nếu Lăng Phong nghe một câu không đầu không đuôi như vậy, cũng kiên quyết không tin Trong nhà xưởng từ trên xuống dưới có tới hơn trăm nhân viên, ai chẳng biết nói xưởng trưởng Lý quan tâm đến đứa con trai trong bụng thư ký Ngô đến mức nào!
– Ha hả, tôi biết anh chắc chắn sẽ không tin! Nếu tôi tự nhiên nghe một câu như vậy, tôi cũng không tin! Nhưng, sự thật chính là như vậy! Nguyên nhân của chuyện này là vì xưởng trưởng Lý phát hiện Ngô Lượng cùng Ngô Lệ không phải anh em ruột. Hơn nữa Ngô Lệ và Ngô Lượng có quan hệ mờ ám. Đứa con trong bụng Ngô Lệ là của Ngô Lượng! Cho nên, xưởng trưởng Lý của chúng ta cảm giác mình bị người khác đội nón xanh cho nên ông ta rất tức giận! Anh nói xém, nếu anh là xưởng trưởng Lý, anh còn có thể quan tâm tới đứa con trong bụng Ngô Lệ nữa không?
Lăng Phong nửa thật nửa giả che che đậy đậy nói. Dù sao chuyện xưởng trưởng Lý không có khả năng sinh con không phải là chuyện có thể nói lung tung.
– Thật sao? Ngô Lượng và thư ký Ngô không phải anh em ruột sao?
Hiển nhiên, Tiền Hưng cũng không rõ lắm về quan hệ giữa Ngô Lượng và Ngô Lệ, cho nên khi anh ta nghe Lăng Phong nói như vậy, anh ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
– Thật một trăm phần trăm! Tiền Hưng. Hiện tại nếu chuyện này đã tới mức này, anh xem xưởng trưởng Lý còn có thể để Ngô Lượng ở lại không? Không chỉ có như thế, ông ta còn muốn truy cứu chuyện ăn trộm lần trước! Tiền Hưng, rất có lỗi, xưởng trưởng Lý chuẩn bị hai người vào nhà giam rồi!
Lăng Phong làm bộ rất thông cảm nói.
– Cái gì?
Tiền Hưng sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
– Đúng vậy. Tiền Hưng, anh đã nhận làm chuyện hôm trước! Hơn nữa, ở trong cục Công an Ngô Lượng còn có chiến hữu. Đến lúc đó, có lẽ anh sẽ chịu chút ủy khuất! Tôi cũng khuyên xưởng trưởng Lý. Nhưng hiện tại xưởng trưởng Lý rất phẫn nộ. Ông ta nhất định muốn trừng trị hai người. Tôi đoán chắc một lát nữa cảnh sát sẽ tới đây thôi!
Lăng Phong tiến lên vỗ vỗ vào vai Tiền Hưng.
– Không, không, chuyện không phải như vậy! Chuyện này hoàn toàn là do Ngô Lượng ở phía sau xúi giục. Tôi nhiều nhất cũng chỉ có thể tính là tội đồng lõa mà thôi!
Hiện tại nếu cây đại thụ Ngô Lệ, Ngô Lượng đã đổ, tất nhiên Tiền Hưng cũng không cần chịu tiếng xấu thay cho người khác.
-Nhưng ngày đó anh cũng đã thừa nhận rồi! Hơn nữa, anh cũng biết, Ngô Lượng xuất thân từ bộ đội đặc chủng. Hiện tại, gã có không ít chiến hữu trong hệ thống công an ở thành phố Tân Hải này! Trong xã hội khắp nơi đều dựa vào quan hệ này. Anh cho rằng anh có thể đùa với Ngô Lượng sao? Đến lúc đó, chỉ có thể là anh thay gã chịu tiếng xấu thôi! Chắc không đến nỗi mười lăm hai mươi năm còn chưa ra được đâu!
Lăng Phong nghẹn lời khó khăn nói.
– Quản lí, quản lí, tôi không muốn ngồi tù! Anh nhất định phải cứu tôi!
Tiền Hưng sợ tới mức hoàn toàn mất đi lòng tin.
– Tiền Hưng, trong chuyện này, tôi không giúp anh được! Tuy nhiên, nếu…
Lăng Phong muốn nói lại thôi.
– Nếu thế nào? Chỉ cần có thể cứu tôi, không cần phải ngồi tù, cho dù bảo tôi làm không công một năm cho quản lí, vệ sinh bồn cầu giặt quần áo, tôi cũng không dám hai lời, lông mày cũng không nhăn một chút!
Tiền Hưng giống như nắm được cọng rơm cứu mạng.
– Đó là bằng chứng vạch tội Ngô Lượng! Dù sao người xưởng trưởng muốn đối phó chính là Ngô Lượng. Anh là người vô tội! Tôi tin rằng chỉ cần anh nguyện ý đứng ra, trợ giúp đưa ra bằng chứng vạch tội của Ngô Lượng, đến lúc đó đổ mọi trách nhiệm lên đầu Ngô Lượng! Tôi tin rằng xưởng trưởng khẳng định sẽ cảm kích anh. Do đó sẽ không truy cứu trách nhiệm của anh! Nói không chừng còn có thể cho anh coi trọng anh!
Lăng Phong một hồi đe dọa, một hồi uy hiếp, một hồi lại cho ăn táo đỏ. Điển hình là đánh một gậy cho ăn một quả táo đỏ!
Tiền Hưng gần như không chút do dự. Điểm này cũng không nằm ngoài dự kiến của Lăng Phong. Tiền Hưng chính là điển hình cho gió chiều nào che chiều đó!
– Được, tôi đồng ý. Chỉ cần tôi không bị ngồi tù, tôi nhất định sẽ chỉ ra bằng chứng vạch tội Ngô Lượng!
Kỳ thật Lăng Phong có chút áy náy. Hắn là không có khả năng cam đoan Tiền Hưng không bị ngồi tù. Cho dù Tiền Hưng tìm được bằng chứng vạch tội Ngô Lượng, nhưng với tích cách của Ngô Lượng, người đồng lõa dám chỉ ra bằng chứng chống lại gã, sao gã có thể dễ dàng buông tha cho như vậy? Bất kể thế nào gã cũng phải kéo anh ta xuống nước! Cho dù Lăng Phong đã tìm mọi biện pháp, tìm được Cục trưởng Cốc, nhưng nhiều nhất cũng chỉ giảm bớt thời gian Tiền Hưng ngồi tù đi vài năm mà thôi! Nếu lạc quan lắm, Tiền Hưng cũng phải ở trong tù một năm rưỡi nữa! Nhưng Lăng Phong không thể nói rõ với Tiền Hưng. Người này nhát gan như vậy, nói không chừng sẽ vì trốn tránh ngồi tù, mà trực tiếp bỏ trốn. đến lúc đó sẽ đúng lúc giúp Ngô Lượng. Ngô Lượng hoàn toàn có thể nói, Tiền Hưng chạy án, hơn nữa Ngô Lượng coi như có chút quan hệ. Đến lúc đó mình khó có thể đạt được mục đích!
– Được, Tiền Hưng, về điểm ấy anh có thể yên tâm. Tôi lấy danh nghĩa xưởng trưởng Lý cam đoan với anh!
Lăng Phong rất mặt dặn mày dày nói. Trong lòng thầm sám hối với Thượng Đế.
– Thượng Đế đại nhân, cái này là tôi lấy danh nghĩa xưởng trưởng Lý thề, nếu trừng phạt ông hãy trừng phạt xưởng trưởng Lý đi, Lăng Phong tôi là người vô tội. Tôi vĩnh viễn đều là tín đồ trung thành nhất của người. (Đương nhiên là lúc tôi cần người nhất! )
– Vậy thì tôi yên tâm rồi!
Lúc này Tiền Hưng mới miễn cưỡng bình tĩnh trở lại.
– Tiền Hưng, còn có một việc nữa, tôi cần anh giúp cho!
Lăng Phong nói.
– Quản lí Lăng, có gì cần chỉ bảo cứ việc mở miệng!
Hiện tại Tiền Hưng có việc cầu người, tất nhiên phải cúi thấp đầu một chút.
– Cố vấn luật sư của Xưởng trưởng Lý nói, với tội danh như vậy căn bản không thể khiến Ngô Lượng ở trong cục cảnh sát vài năm! Hơn nữa Ngô Lượng coi như người có chút quan hệ. Gã sẽ biết cách nói sao cho hữu hiệu để mình được giảm hình phạt! Đó là một phiền toái!
Lăng Phong suy nghĩ một chút nói.
– Quản lí Lăng muốn làm như thế nào?
Tiền Hưng hỏi.
– Như vậy đi, buổi tối anh…
Lăng Phong áp sát vào tai Tiền Hưng nói.
Tiền Hưng sửng sốt.
– Quản lí Lăng, làm như vậy có phải có chút nguy hiểm hay không? Tôi có thể bị liên lụy vào mất!
– Yên tâm, anh làm xong chuyện này, lập tức rời khỏi đó! Đến lúc đó anh hoàn toàn không có vấn đề gì! Nếu Ngô Lượng muốn kéo anh xuống nước, anh có thể đúng lúc cắn ngược lại một cái, tố cáo gã tội vu oan hãm hại! Ngô Lượng là người thông minh. Gã biết khi không có chứng cớ mà cắn loạn người là có kết cục gì!
Lăng Phong an ủi nói.
– Được, tôi nghe lời Quản lí Lăng!
Tiền Hưng do dự một chút, cắn răng một cái nói.
************************************************** ************************************************** **********************
Khi Tiền Hưng vừa từ trong văn phòng Lăng Phong đi ra, Ngô Lượng lập tức đến tìm anh ta.
– Tiền Hưng, Lăng Phong gọi cậu vào có chuyện gì mà lâu như vậy?
– Chết tiệt, đừng nói nữa! Đội trưởng Ngô, tôi khổ lắm. Thật vất vả mới tuyển được ba bốn người, không ngờ hắn còn ngại ít, cho rằng tôi đi chơi? Tôi bị oan mà! Sớm biết Lăng Phong lưu tôi lại không có lòng tốt gì, chỉ muốn cho tôi đi giầy chật thôi!
Tiền Hưng cứ nói theo lời Lăng Phong đã thiết kế.
– Không thể nào? Ba, bốn người còn thiếu sao? Với đãi ngộ của xưởng chúng ta, chưa đến hai ngày có thể tuyển được ba, bốn người, thực sự không tệ mà?
Ngô Lượng rất kinh ngạc nói.
– Ai nói không phải đâu? Lăng Phong là muốn chỉnh tôi thôi!
Tiền Hưng rất căm phẫn nói.
– Vừa rồi hắn gọi tôi vào bên trong, luôn miệng răn dạy không ngừng! Tôi thật sự rất ủy khuất!
– Được rồi, người anh em! Đừng tính toán với hạng tiểu nhân như hắn! Yên tâm đi. Chẳng bao lâu nữa, Lăng Phong sẽ phải cút thôi. Đến lúc đó, xưởng này chính là thiên hạ của Ngô Lượng! Anh ở bên trong cũng có thể ngẩng đầu làm người. Chỉ có anh răn dạy người khác, không ai dám răn dạy anh!
Ngô Lượng lôi kéo, vỗ vào vai Tiền Hưng nói.
– Thật sao? Vậy thì còn gì bằng. Cám ơn anh Ngô. Nào nào, hút thuốc!
Tiền Hưng làm bộ như rất kích động, kỳ thật trong lòng thì vô cùng khinh bỉ cười lạnh nói.
“Hừ, thôi đi! Chờ đến khi vào nhà giam rồi, hãy tranh làm lão đại!”
– Không tệ. Vẫn hai mươi đồng một bao! Này cậu, cấp bậc không tệ!
Ngô Lượng nhận khói, ánh mắt hâm mộ nói.
– Đó là hiếu kính với đội trưởng thôi. Thuốc tồi tôi sao dám mời anh! Nào, nào đội trưởng, anh thích, tôi tặng anh bao này! Chờ khi nào tôi lĩnh lương, tôi sẽ mua hai tút thuốc, gọi là cảm ơn đội trưởng đã chiếu cố tới tôi!
Tiền Hưng rất có trình độ nịnh bợ Ngô Lượng.
– Nếu vậy tôi cũng không khách khí nữa!
Ngô Lượng cười tủm tỉm cầm bao thuốc lá nhét vào trong túi.
Nếu là bình thường, Tiền Hưng đưa cho Ngô Lượng bao thuốc, nhiều nhất là tiếc một chút, tuyệt đối sẽ không đau lòng! Nhưng hiện tại, nhìn Ngô Lượng nhét bao thuốc vào túi, anh ta lại vừa tiếc cũng đau lòng! Gã gần rơi đài, mình hầu hạ gã như vậy để làm gì!