Chủ Nhà Của Tôi Là Mỹ Nữ

Chương 5


Bạn đang đọc Chủ Nhà Của Tôi Là Mỹ Nữ – Chương 5


Chủ nhà của tôi là mỹ nữ
Tác giả: Ngọa Nam Trai
Chương 5: Trộm đêm ở Cục công an
Người dịch: co_duoi_ga
Biên tập: metruye
: yuanchuang
Sưu tầm:
Ban đêm, Lăng Phong mặc bộ y phục màu đen đi tới cửa Cục cảnh sát, nhẹ nhàng nhún người nhảy lên, bay qua bức tường cao tới hơn hai mét! Hắn nhìn chằm chằm vào góc tường có gắn cameras theo dõi đang phát ra ánh sáng đỏ di chuyển khắp phòng. Lăng Phong chậm rãi di chuyển thân thể, tránh cameras.
Hắn ngồi xổm ở góc tường, thò cánh tay lên trên máy tính nhỏ, nhập vào đó một dãy số, khẽ ấn enter. Thật bất ngờ, tất cả cameras theo dõi đều chuyển tới một góc chết, rồi dừng lại!
Lăng Phong khẽ nói.
– Tránh được nhân viên cảnh sát trực ban.
Sau đó, hắn linh hoạt như chim yến, đi ra ban công tầng một, trực tiếp leo lên cửa sổ tầng hai. Hắn bám vào bệ cửa sổ, trong tay cầm một giác hút cao su, hút ở trên mặt kính của cửa sổ. Trên đỉnh giác hút có một sợi dây nhỏ. Một đầu sợi khác của sợi dây là một vật thể nho nhỏ hình trụ.
Lăng Phong cầm vật thể hình trụ này, nhẹ nhàng ấn vào một cái nút lồi ra bên cạnh, một tia sáng đỏ, rất nhỏ bắn thẳng ra. Lăng Phong kéo thẳng dây nhỏ, xoay xung quanh giác hút. Tia sáng đỏ tạo thành một hình tròn trên mặt thủy tinh!
Hắn nhẹ nhàng lôi giác hút ra. Thật không ngờ, khối thủy tinh hình tròn này lại được lôi ra theo giác hút! Lăng Phong cười hài lòng.
– Loại dụng cụ cắt bằng tia laser này, thật là tiện lợi!
Hắn lấy miếng thủy tinh vừa cắt được bỏ vào trong túi. Tay hắn thò qua lỗ hổng hình tròn trên cửa kính, mở cửa sổ ra từ phía bên trong. Sau đó, Lăng Phong chậm rãi kéo cửa sổ ra, lách người đi vào!

Hắn lại nhẹ nhàng khép cửa sổ, kéo tấm rèm che lại!
Trong tay hắn cầm một cái đèn pin nhỏ, phát ra ánh sáng yếu ớt! Lăng Phong đi tới cửa, nhẹ nhàng mở cửa, hé ra một khe nhỏ rồi nhìn ra ngoài. Hắn phát hiện ngoài hành lang không có ánh đèn!
Hắn lách người qua, rất thật cẩn thận, không dám để phát ra chút tiếng động nào.
Theo ánh sáng yếu ớt của đèn pin, Lăng Phong đi dọc trên hành lang. Cuối tìm hắn tìm được phòng hồ sơ vụ án!
Hắn nhẹ nhàng vặn tay nắm cánh cửa. Cửa khóa.
– Hừ, chỉ là vấn đề nhỏ mà thôi!
Lăng Phong lấy ra một cái phi châm, tùy tiện gảy hai cái. Bất ngờ, khóa bật mở.
Ở trong phòng hồ sơ vụ án, Lăng Phong bắt đầu tìm kiếm. Mấy phút sau, một bộ hồ sơ tai nạn giao thông năm 2005 bị Lăng Phong cất vào trong túi!
– Tốt rồi, bản viết bằng tay!
Lăng Phong rất hài lòng về hành động của mình.
Khi hắn đi ra khỏi phòng hồ sơ vụ án, đột nhiên một bóng người xuất hiện ở một cánh cửa cách đó không xa. Lăng Phong sợ tới mức vội vàng lui trở vào!
Mặc dù thân thủ của Lăng Phong nhanh nhẹn, nhưng vẫn để lại chút hình ảnh trong mắt đối phương. Nhân viên cảnh sát đang chuẩn bị mở cửa, liền quay đầu, quát to một tiếng.
– Là ai?
Lăng Phong tránh ở phía sau cửa phòng hồ sơ vụ án thở hổn hển, thì thầm nói.
– Mẹ ơi, không ngờ lại là giọng của một phụ nữ. Muộn thế này rồi, cô không về nhà ngủ với ông xã, ít nhất thì về nhà ngủ với dưa chuột, còn ở lại Cục cảnh sát làm gì chứ? Chẳng lẽ biết tôi muốn tới, chuẩn bị ngủ tới tôi sao?
Nữ cảnh sát này rất cẩn thận đi tới cửa phòng hồ sơ vụ án. Bàn tay đặt ở phía bên hông, chuẩn bị rút súng. Nhưng cô đột nhiên nhớ ra, hiện tại đã là giờ tan tầm, súng cũng đã giao lại rồi. Vì thế, cô đành phải nắm chặt tay lại, tiến dần về hướng bên này!
Thấy cửa phòng hồ sơ vụ án vẫn đóng chặt, cô thử chuyển động tay nắm cửa, lại phát hiện cửa vẫn khóa, cô vuốt mái tóc dài của mình, hơi nhíu mày tự nhủ.

– Chẳng lẽ là do mình nhìn nhầm?
– Nhất định là mình tăng ca nhiều, nên choáng váng đầu óc, hoa mắt rồi!
Nữ cảnh sát lẩm bẩm tự nói với mình.
Sau khi nữ cảnh sát rời khỏi, Lăng Phong mới thở phào một hơi! Hắn mở cửa sổ phòng hồ sơ vụ án, thân thủ nhanh nhẹn trực tiếp nhảy từ tầng hai nhảy xuống. Vừa chạm đất, Lăng Phong lập tức lăn một vòng để làm giảm lực rơi xuống. Tất cả chỉ phát ra một tiếng động rất khẽ!
Nhưng đang lúc Lăng Phong đứng dậy chạy trốn, đúng lúc nữ cảnh sát xinh đẹp đi xuống lầu thấy được.
– Ai đó?
Nữ cảnh sát xinh đẹp hét lớn một tiếng.
Lăng Phong sợ tới mức nhanh chân bỏ chạy. Thân người lạng lách rồi nhảy phắt lên một cái, đã vượt qua bức tường vây quanh Cục cảnh sát!
Lúc này, nghe nữ cảnh sát lớn tiếng quát như vậy, cảnh sát trực ban cầm súng vội vàng chạy tới.
– Cảnh sát Cốc, có chuyện gì sao!
– Tôi nhìn thấy một bóng đen chạy ra ngoài!
Nữ cảnh sát nhìn chằm chằm vào chỗ bức tường nơi Lăng Phong vừa nhảy ra, sắc mặt tương đối nghiêm túc nói.
– Không thể nào! Cảnh sát Cốc!
Cảnh sát trực ban có phần không tin.
– Đi, đi tới phòng giám sát xem thử!
Nữ cảnh sát xoay người tiến về hướng tầng trên.

************************************************** ************************************************** *******************************
Ngày hôm sau, Cục cảnh sát liền tiến vào tình trạng khẩn cấp. Chuyện tối hôm qua đã truyền tới tai các vị cao tầng. Không ngờ có kẻ dám tới Cục cảnh sát trộm. Điều này không phải chính là một cái tát đối với Cục cảnh sát bọn họ sao?
– Cốc Tuyết, tối hôm qua con thật sự thấy có bóng người sao?
Cục trưởng rất nghiêm túc nói.
– Ba, con thấy thật mà. Khi con ở cửa phòng hồ sơ vụ án, con đã phát hiện ra bóng đen này một lần! Khi con xuống tầng, con cũng thấy được hắn! Thân thủ của hắn rất nhanh nhẹn!
Thì ra nữ cảnh sát tối hôm qua nữ tên là Cốc Tuyết.
– Được rồi. Rốt cuộc, không rõ tên này là ai, không ngờ ngay cả cameras theo dõi cũng không thấy được bóng dáng của hắn!
Lông mày của Cục trưởng nhíu lại thành một một hàng.
– Ba, đội cảnh sát có bị mất trộm thứ gì không?
Cốc Tuyết quan tâm hỏi.
– Tạm thời còn chưa phát hiện được. Nhưng cửa sổ của một văn phòng ở tầng hai bị mở ra. Thật không biết hắn là nhân vật như thế nào!
– Chắc không phải là tên trộm vặt chứ?
Cốc Tuyết đột nhiên hỏi.
– Trộm vặt? Những tên trộm vặt có chút đầu óc sẽ không lựa chọn xuống tay với Cục cảnh sát đâu!
Cục trưởng cười lạnh nói.
– Vậy có khả năng hắn tới để trộm súng hay không?
– Chắc không đâu. Phòng súng ống có trang bị cảnh báo. Hắn không thể đi vào đó được!
Về điểm ấy, thật ra Cục trưởng Cốc Bột rất tin tưởng.
– Vậy hắn tới để làm gì chứ? Con đã thấy bóng dáng hắn chợt xuất hiện ở cửa phòng hồ sơ vụ án!
Cốc Tuyết rất hoang mang, nhíu mày.

– Phòng hồ sơ vụ án?
Lông mày Cốc Bột càng nhíu chặt.
Nửa giờ sau, một nhân viên cảnh vụ kiểm tra phòng hồ sơ vụ án, phát hiện thiếu mất một hồ sơ vụ án giao thông năm 2005.
– Năm 2005? Vụ án giao thông?
Cốc Bột cẩn thận suy ngẫm về hai thông tin quan trọng này. Đột nhiên, mắt ông ta mở to ra, dường như đã nghĩ tới điều gì.
– Được rồi. Chuyện này đến vậy chấm dứt. Không được tiết lộ chút thông tin nào ra ngoài. Sau này Cục tăng thêm nhân viên trực ban là được!
– Ba, chẳng lẽ cứ để mặc chuyện này sao?
Cốc Tuyết rất bất mãn nói.
– Đây là quyết định của Cục. Còn nữa, về sau khi đi làm, phải gọi là Cục trưởng.
Cốc Bột rất nghiêm túc nói.
– Hừ. Dạ, Cục trưởng!
Cốc Tuyết rất tức giận nói. Sau đó, tức giận lắc lắc mông đi ra ngoài.
– Sáu năm trước, hy vọng sẽ không phải là chuyện đó!
Cốc Bột đốt một điếu thuốc, lầm bầm nói.
Buổi chiều cùng ngày hôm đó, Cục cảnh sát liền nhận được một vụ án mạng. Một người đàn ông đã chết thảm trong nhà!
Khi hồ sơ của vụ án mạng này đưa đến trên bàn Cốc Bột, Cốc Bột hoàn toàn luống cuống, nhìn chằm chằm vào tư liệu trên hồ sơ. Người đàn ông chính này chính là lái xe đã gây ra tai nạn giao thông trong vụ án sáu năm trước!
– Chẳng lẽ thật sự là hắn?
Ông ta nhớ tới một đứa trẻ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.