Chủ Mẫu Mạnh Nhất

Chương 67


Đọc truyện Chủ Mẫu Mạnh Nhất – Chương 67

Đại phu nhân Úc thị
lẳng lặng ngồi ở trước giường Lâu Thương Trạch, ngón tay mang chiếc nhẫn báu từ từ buộc chặt, đáy mắt hiện lên âm lãnh: “Lúc cần thiết, chọn lựa thủ đoạn cần thiết, thủ đoạn của nữ nhân này chúng ta đã biết qua, muốn xông tới, tuyệt không khó khăn.”

Lâu Nghiên hừ lạnh một tiếng,
đem trường kiếm nắm chặt trong tay: “Thật muốn một kiếm giải quyết, nếu
không sẽ hỏng mất đại sự của chúng ta.”

Úc thị đè lại vai Lâu
Nghiên: “Nghiên nhi, ta nói bao nhiêu lần rồi, làm sao ngươi nhất định
không nghe. Vào lúc này, ngươi cần phải học được bày mưu tính kế, mà
không phải đấu đá lung tung. Hiểu chưa? Nếu không ngươi vào cung, cũng
sẽ bị phi tần hậu cung chèn ép.”

Lâu Nghiên buông trường kiếm
trong tay ra, bất đắc dĩ ngồi ở trên ghế: “Nương, ngươi không phải không biết, tính tình của ta luôn luôn như thế, ngươi để cho ta giả bộ đại
gia khuê tú làm gì, làm sao có thể. Hơn nữa trên dưới Tuyết quốc, chưa
hề có nhân tài lại hèn yếu như vậy.”

Úc thị không lời nào để nói, nhẹ nhàng động cái trán Lâu Nghiên: “Nhưng cũng đồng thời phải suy nghĩ xa một chút, nếu không kinh động hậu cung, ngươi chết một trăm lần cũng không đủ. Không có xem sách sử tốt một chút, xem một chút trong lịch sử những hồng nhan kia làm thế nào nắm chặt tâm Đế vương. Xem lại một chút 36 kế, nắm giữ cho tốt.”

“Biết … Có thể vào cung không, còn
không biết, mặc dù chuyện bây giờ tiến hành được một nửa, cha cũng như
vậy, nếu không vào cung được, chúng ta làm tất cả đều mất. Lâu gia muốn
lưu lại cũng không có.” Lâu Nghiên liếc mắt nhìn Lâu Thương Trạch trên
giường, thấy phụ thân ngủ mê man, nàng không có một tia đồng tình, phảng phất chỉ có chuyện mình có vào cung không.

Úc thị nhìn thế nào,
lại càng hài lòng. Bất kể ở dưới tình huống nào, nếu xử lý theo cảm
tính, như vậy nhất định sẽ là một người thất bại, muốn làm việc thành
công, thì lòng dạ phải độc ác. Người ngăn cản, giết không tha. Ngồi vào
trước Lâu Nghiên, cầm tay Lâu Nghiên thật lâu, chợt trong lòng bàn tay
của nàng viết xuống mấy chữ: “Giương đông kích tây.”

Lâu Nghiên
không hiểu nhìn về phía Úc thị, Úc thị ho nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ tiến tới bên tai Lâu Nghiên nói nhỏ mấy câu, cuối cùng mới buông giọng nói:
“Hiểu chưa? Chuyện này xử lý thật tốt, như thế chuyện của chúng ta muốn
thuận lời hoàn thành, tuyệt đối là có thể được.”

Lâu Nghiên như
có điều suy nghĩ nhếch khóe miệng, vui mừng ôm thân thể Úc thị: “Mẫu
thân quả nhiên là nữ nhân thông tuệ nhất thiên hạ, Nghiên nhi thì không
thể nghĩ tới chỗ này đi. Nếu sau này có cơ hội vào cung, mẫu thân cần
phải giúp ta thật tốt, Nghiên nhi muốn được cưng chìu nhất hậu cung.”

“Nhất định. Nữ nhi nhỏ của Úc thị ta, tuyệt đối là hoàn mỹ nhất. Cái đó là sở trường của kỹ nữ, căn bản không thể so sánh với Nghiên nhi của chúng
ta.” Đáy mắt Úc thị đều là âm độc. Chỗ thất bại nhất đời này của bà ta,
chính là cho kỹ nữ đó vào cửa, sinh ra cái tiểu tiện Lâu Vãn, nếu như
nàng ta không thể vào Vương phủ, tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện hôm nay. Bức bà ta đến mức phải ra tay đổi với người đàn ông mình thích
nhất…

Thương Trạch !

Chớ có hận ta, nếu như ngươi không
đem cái kỹ nữ đó dẫn vào cửa, nếu như không có Lâu Nghiên bây giờ, thì
tuyệt đối sẽ không có hôm nay, đây hết thảy đều là tự mình tìm. Lâu
Thương Trạch.

… …… …… … phân chia tuyến … …… …… ……..

Úc thị vẫn canh giữ ở bên người Thương Trạch, Tô Vãn căn bản không có biện pháp đến gần, ban đêm muốn ẩn đi vào, lại phát hiện Úc thị thật biến
thái, gần như cả đêm coi chừng. Hơn nữa từ chỗ quản gia Tòng Đại Phu
nhận được tin tức, Lâu Thương Trạch luôn luôn trong trại thái hôn mê,
nàng có vào thì cũng không thể biết được cái gì. Bên Việt Băng Ly đã
đồng ý, cho nên nàng liền ở lại phủ Tướng quân, nàng chuẩn bị chờ đến
thời cơ.

Sáng sơm, Tô vãn vẫn còn đang lười nhác mặc quần áo, bên ngoài Lâm Thủy uyển truyền đến một tiếng kêu thê thảm, nàng nhăn lông
mày lại, kỳ quái hỏi: “Tương Tư, bên ngoài phát sinh chuyện gì?”

Tương Tư mờ mịt lay động tay: “Nô tỳ ra ngoài xem một chút, nương nương đợi một chút.”

“Không cần, chải một kiểu đầu đơn giản, ta và ngươi cùng ra ngoài. Xem ra đại
nương cho ta vui mừng thật không ít, không biết hôm nay lại muốn diễn
tuồng gì.” Đối với nữ nhân như Úc thị, Tô Vãn hiểu rất rõ, đối với nàng
hận tận xương, hận không thể tiếp tục bóp chết, dĩ nhiên sẽ không để cho nàng sống yên ổn ở nơi này.

Đi tới trước Lâm Thủy uyển, chòi
nghỉ mát ở vườn hoa thấy Lâu Nghiên đang vung roi, một cái một cái đánh ở trên người Hàm Thúy, Ôn thị không giúp đứng ở một bên, vừa đau lòng tỳ
nữ, lại cái gì cũng không giúp được một tay. Hiện tại Lâu Thương Trạch
hôn mê, người ở đây, tiểu thư dòng chính dĩ nhiên là lão đại. Quyền lực
của Ôn thị cũng về số không…

Lâu Nghiên một tiếng một tiếng
quát nói: “Nói. Ngươi đem gì đó của bản tiểu thư trộm đi nơi nào, nếu
như không thực khai ra, bản tiểu thư sẽ để cho ngươi trầy da sứt thịt.”
Đang nói chuyện, vừa muốn hung hăng quất xuống thì tô Vãn tay mắt lanh
lẹ cầm cổ tay của nàng ta: “Đích tỷ tỷ lo lắng cho cha, lo lắng đến nỗi
đem luật lệ của Ánh Tuyết quốc cũng quên sao? Nếu hoài nghi người khác
trộm vật của ngươi, ít nhất phải cầm tang vật, người tang vật cùng bắt
được mới cho là trộm cắp. Lạm dụng tư hình, là xúc phạm luật lệ Ánh
Tuyết quốc, đích tỷ tỷ.”

Lâu Nghiên chợt rút tay về: “Lâu Vãn,
cho dù ngươi là Vương phi nương nương, hình như cũng không xem vào đích
tiểu thư Lâu gia ta đây xử lý chuyện nhà đi. Buổi sáng ta thả vào hộp
trang sức trâm ngọc, sau khi Hàm Thúy cùng nhị nương đi vào, đã không
thấy tăm hơi. Không phải là Hàm Thúy lấy, chẳng lẽ là nhị nương sao?”

Ơ ….

Những chiêu thối rữa như vậy cũng đem ra hết, Tô Vãn thực sự im lặng đên cực
điểm. Ưu nhã đích xác ngồi vào mấy ghế đá phía trước, ngón tay có tiết
tấu gõ trên bàn đá, cười hỏi: “Bắt được quả tang sao? Đích tỷ?”

“Đã lục xoát qua phòng Hàm Thúy, nhưng không có nghĩa là nàng ta sẽ không
lấy. Hơn nữa cả Hoàn Bội uyển chỉ có mấy phòng người dưới, những gian
phòng khác không có lục xoát. Nếu vương phi nương nương công chính như
vậy, đem cả cái Hoàn Bội uyển lục xoát một lần đi.” Lâu Nghiên theo chủ ý của Úc thị để làm việc.

Tô Vãn vừa nghe như vậy, gần như hiểu
Lâu Nghiên đánh chủ ý gì, đoán chừng ngọc châm kia ở trong phòng Ôn thị, nàng ta làm cho náo nhiệt như vậy, không phải là muốn đem nàng tới, sau đó mượn tay của nàng khi dễ Ôn thị. Như vậy không chỉ khích bác quan hệ giữa hai người, còn có thể có chút chuyện khác đi …

Trong
tuồng cung đấu, kịch tính cẩu huyết như vậy quá nhiều. Lâu đại tiểu thư

này rất có ý tứ, cư nhiên không chơi cái mới mẻ. Ở trước mặt nàng chơi
những trò lừa bịp nhỏ này, còn quá non rồi. Tiến tới bên tai Tương tư
nói nhỏ mấy câu, lại buông ra tiếng nói: “Tương Tư cũng không cần đi
qua, đi phòng bếp xem một chút đồ ăn sáng của bổn vương phi đã chuẩn bị
xong chưa.”

Tương Tư hiểu ý gật đầu: “Vâng, nương nương .”

Lâu Nghiên nhẹ liếc qua, âm thầm cười lạnh, dùng đồ ăn sáng. Đợi lát nữa
cho ngươi thịt rồng tổ yến cũng dùng không vào đi. Lâu Vãn. Chờ xem.

Tô vãn phảng phất thấy Lâu Nghiên suy nghĩ cái gì, cố ý phóng đại nói:
“Đích tỷ, đi thôi. Đi Hoàn Bội uyển lục soát tang vật, nhưng có một
việc, bổn vương phi phải nói rõ ràng, nếu như không lục soát được tang
vật, tỷ tỷ cho nhị nương một giao phó công bình.

Lâu Nghiên mới
vừa nghe, cứng họng, sững sờ một chút, mới lên tiếng: “Tuyệt đối không
thể nào. Nếu như không phải là nàng ta lấy, tại sao không có ở đây.
Không có lục soát tang vật, như vậy chính là đã bán lấy tiền. Ngọc trâm
này của ta chính là lễ vật sinh nhật, đem đi hiệu cầm đồ, ít nhất cũng
có thể được một trăm lượng. Một nha hoàn nho nhỏ, có thể không động lòng sao?”

Tô Vãn không có lên tiếng nữa, Ôn thị thấp thỏm nhìn nàng, nàng lại vô cùng lạnh nhạt vỗ vỗ bàn tay mềm mại của bà, cho một ánh
mắt an ủi. Có Tô Vãn an ủi, trong lòng Ôn thị quả nhiên bình tĩnh nhiều. Dù sao nàng nghĩa nữ này, tuyệt không phải người bình thường.

Đi tới Hoàn Bội uyển, đẩy cửa ra, Tô Vãn đi ở đằng trước: “Đích tỷ, ta
cùng ngươi đi vào lục soát đi. Cái này gọi là công bằng…”

“Tốt.”

Đầu tiên bước tới phòng khách, lục soát một lần. Lần nữa dẫn tỳ nữ đi chính phòng cùng phòng ngủ, còn có phòng sách, ngay cả phòng phụ cũng cùng
nhau tra xét rõ ràng, lại vẫn không nhìn thấy bóng dáng ngọc trâm.

Ôn thị để chứng minh trong sạch, cùng đem khóa hộp trăng sức trên mình lấy ra, mở ra, để cho Lâu Nghiên lục soát, nhưng vẫn không tìm được một cái ngọc trâm nào. Mà ở lúc này, tiểu tỳ nữ Lục Ấm bên canh lâu Nghiên chạy đi vào, thần sắc hốt hoảng nói: “Đại tiểu thư, ngọc trâm của người nô
tỳ tìm được dưới ghế…”

Lâu Nghiên vừa nhìn Lục Ấm nói chuyện
xấu này ra ngoài, giận đến muốn dùng roi rút ra ngay tại chỗ. Đồ ngu
xuẩn, cố ý tới phá sao? Tô Vãn nhìn Lâu Nghiên đứng yên tại chỗ, lập tức bước lên trước cầm ngọc trâm trên tay Lục Ấm nhìn một chút, cười hỏi:
“Đich tỷ, ngay trước mặt mọi người, đem chuyện nói rõ ràng đi. Ngươi tự
tiện oan uổng Hàm Thúy, hơn nữa đánh hàm Thúy thương tích khắp người,
cho dù người là đích tiểu thư, hình như cũng có thể cho một câu trả lời
thỏa đáng. Nếu không bổn vương phi sẽ làm chủ thay Hàm Thúy, đem chuyện
này giao cho Tông nhân phủ xử lý.”

Sắc mặt Lâu Nghiên xanh mét
một trận, trắng một trận, hoàn toàn không nghĩ kế hoạch hoàn mỹ của mẫu
thân, lại có thể bị Lâu Vãn nhất nhất hủy đi, hơn nữa còn gây sự bức
nàng ta đến đường cùng. Hốt hoảng nhìn chằm chằm Hàm Thúy được tỳ nữ đỡ
một bên, không biết hối cải nói: “Một chút xíu ngoài thương mà thôi,
cùng lắm thì cho chút bạc chữa trị. Ta cũng không phải Gia Cát gì,
chuyện gì cũng biết. Ai bảo nàng ta xuất hiện trùng hợp như vậy…”

Hàm Thúy nước mắt nhẹ nhàng tiêu sái đến trước người Tô Vãn, bò lổm ngổm
trên mặt đất, anh ánh khóc ồ lên: “Vương phi nương nương, nô tỳ mạng
tiện, bị chọn đánh là phải, chẳng qua Hàm Thúy không muốn bị oan uổng,
bây giờ chân tướng rõ ràng, Hàm Thúy không cần giao phó cái gì. Nương
nương, người mềm lòng, Hàm Thúy nhất định nhớ ký cả đời.”

Tô Vãn
nghe, căn bản không suy nghĩ thêm phản bác: “Nô tỳ cũng là người. Cũng
là một cái sinh mạng, nàng ta là đích tiểu thư, nhưng ngươi cũng là
người. Nàng ta không coi ngươi là người, ngươi tại sao muốn im hơi lặng
tiếng.” Tô Vãn thật đúng là hết ý kiến, Ôn thị tính tình nội liễm, ngay
cả tỳ nữ trong vườn cũng theo tính tình của bà.

Nhưng …

Ôn thị vẫn không lên
tiếng đột nhiên đi tới bên người Hàm Thúy, tự mình đỡ thân thể của nàng
ta: “Hàm Thúy, bản thân ngươi từ nhỏ đi theo ta, hơn nữa còn là đại nha
hoàn cảu Hoàn Bội uyển ta, không thể coi nhẹ mình như vậy, cho nên vương phi nương nương vì ngươi làm chủ, như vậy là tốt rồi, phải ưỡn ngực làm người.”

Ôn thị càng nói, hàm Thúy trong khoảng thời gian ngắn
phảng phất thay đổi thành một người khác, kiên định gật đầu, nhìn Tô
Vãn: “Xin vương phi nương nương làm chủ, cho Hàm Thúy một công đạo.”

Lâu Nghiên vừa nhìn tất cả mọi người thay đổi, kinh hoàng nhìn Tô Vãn:
“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? Hôm nay cha bị bệnh liệt giường, ngươi nhất định phải làm ra nhiều chuyện như vậy sao? Ta là đích tiểu thư Lâu gia, hơn nữa còn là phi tử tương lai, cho dù Lâu Vãn ngươi là vương phi nương nương, thì cũng không thể làm gì được ta.”

Tô Vãn cũng cự
tuyệt cười một tiếng, bước đến bên người Lâu Nghiên, cúi người, cười
lạnh: “Không để cho cha sống yên ổn chính là Lâu Nghiên ngươi, Hoàng
thượng không có thánh chỉ, ngươi có thể thành phi tử hay không, còn là
một việc. Hơn nữa Thiên tử phạm pháp tội như thứ dân. Tại sao ngươi tìm
Hàm Thúy, bổn vương phi nhất định thay nàng ta đòi lại.” Lời còn chưa
dứt, nàng đã lanh tay lẹ mắt đoạt lấy roi trong tay Lâu Nghiên, tự nhiên giơ roi.

Lâu Nghiên bị dọa cho sợ đến hoa dung thất sắc, sợ ôm
đầu, lớn tiếng hét ầm lên: “A … Lâu Vãn ngươi, ta dám. Ngươi dám đánh
xuống ta … Ta sẽ để ngươi đền lại gấp trăm lần …”

Ba…

Mặc dù Lâu Nghiên có võ công bên trong, trái tránh phải tránh, nhưng vẫn
không có tránh thoát độ linh hoạt của roi trong tay Tô Vãn, roi vẫn cô
tình đánh vào trên tay của nàng ta, hí … Váy rách, vệt hồng chợt hiện
đập vào mắt. Đau rát xuyên xuốt toàn thân, nước mắt ở trong vành mắt Lâu Nghiên lăn một vòng, không có tiền đồ lăn xuống…

“Lâu Vãn.
Ngươi tiện nhân này. Lâu Nghiên ta không giết ngươi không được.” Lâu
Nghiên hổn hển kéo roi, mang lực đem Tô Vãn kéo tới, nhưng trọng tâm
không ổn định, khi cả người nàng muốn ngã xuống bồn cảnh (chậu hoa), Lâu Nghiên lại có thể nhẫn tâm giơ chân lên muốn đạp một cước. Cặp mắt Tô
Vãn toát ra lạnh lẽo sát người, thân thể vô cùng linh hoạt mau tránh ra, ba …

Chân đá vào bồn cảnh…..

Đá nát bồn cảnh, cũng làm chân bị thương.

Mảnh sành cắm vào bên trong giày thêu, Lâu Nghiên đau đến ngồi liệt trên mặt đất, nhìn máu tươi trên chân cuồn cuộn chảy ra, đau đến cả người cũng
không biết nơi nào.


Hiện trường một phen rõ ràng, thân thủ của
vương phi nương nương quá tốt, Lâu đại tiểu thư mất nhiều hơn được, muốn ra tay đối với vương phi nương nương, kết quả lại hại đến mình. Tô Vãn
không chút nào đồng tình, chẳng qua là lạnh nhạt ném xuống một câu: “Tự
gây nghiệt không thể sống.”

Mày Ôn thị khẽ run, Lâu Vãn trước mắt đơn giản đâu còn là Tứ tiểu thư phế vật, phảng phất như nàng đã thay da đổi thịt, trở thành một người phong hoa tuyệt đại khác, lại vừa là một
Kỳ nữ thân thủ bất phàm. Hôm nay vì bà, cư nhiên không tiếc cùng Lâu
Nghiên xung đột trực diện, nếu Lâu Nghiên ngày khác thật đúng làm phi,
như vậy bà có thể có nhiều piền toái hơn không?

… …… ……… Cùng lúc đó … …… …..

Két một tiếng, Úc thị thần bí như vậy đẩy cửa ra sau đó muốn rời đi, tương
tư cũng rất trùng hợp xuất hiện tại trước mặt Úc thị: “Nha …. Đại phu
nhân vào cung sao? Cư nhiên ăn mặc trang trọng như vậy. Đi gặp Hoàng
thượng, thương lượng chuyện dâng đích tiểu thư làm phi sao?”

Úc
thị vừa nhìn là Tương Tư, giả cười hai tiếng: “Ha hả … Ngược lại Tương Tư cô nương quá rảnh rỗi, không hầu hạ Vương phi nương nương, chạy tới
nhìn chăm chú bà già ta đây, chẳng lẽ ngươi không sợ, Vương phi nương
nương nhà ngươi có việc không may.”

“Làm sao sẽ đâu… Bổn vương
phi thân thể luôn luôn rất tốt, hơn nữa võ nghệ cũng hơn người, đúng
không? Tương Tư…” Giọng nói của Tô Vãn rất thích hợp xuất hiện tại sau lưng Úc thị, bà ta vừa nghe, lòng nhất thời treo giữa không trung, tên
tiện chủng này thật là Âm Hồn Bất Tán sao? Sao lại xuất hiện vào lúc
này? Chẳng lẽ Nghiên nhi thất bại sao?

Tương Tư chao ôi một tiếng, khéo léo nói: “Vương phi nương nương tuyệt đại khuynh thành, mọi người đều biết.”

Sắc mặt Úc thị tái nhợt, lùi về phía sau từng bước: “Dạ dạ, vương phi nương nương tuyệt đại khuynh thành, võ nghệ cao cường, vật thì bản thân cũng
không quấy rầy vương phi cùng Tương Tư cô nương nói chuyện, có chuyện gì rời đi trước…”

Tô Vãn lại vươn tay cản đường Úc thị: “Không
tiến cung? Ta tới nói cho ngươi biết đi. Cho dù ngươi không vào cung,
không tổn hại cha, Lâu Nghiên cũng làm phi tử. Ta chỉ thật ngạc nhiên,
tại sao ngươi không nên cảm thấy ta sẽ cản trở từ trong? Ngay cả trượng
phu của mình cũng không bỏ qua cho…”

“Cái gì? Lời này của ngươi là có ý gì? Cái gì gọi là Nghiên nhi làm?” Úc thị chỉ cảm thấy đại não
oành một tiếng, trước mắt một trận hôn mê, Tô Vãn rốt cuộc chơi trò lừa
bịp gì, đem bà lọt vào cái hố?

“Như vậy bổn Vương phi sẽ giải
thích cho đại phu nhân nghe. Phụ thân tới tìm ta thương lượng, tính đi
tính lại, vì không đắc tội với Thái hậu và Hoàng thượng, như vậy chỉ có
một con đường, đó chính là phụ thân sẽ nộp lên binh phù, về hưu làm một
người nhàn nhã, không nhúng tay vào chuyện triều đình. Cho nên đi biên
quan, giả vờ bị thương, ngươi cũng tốt, cũng nghĩ đến việc này, lại để
cho phụ thân đại nhân thật sự bị thương đến hôn mê bất tỉnh. Úc Tiêm
Tiêm, ngươi là vợ kết tóc với phụ thân, tại sao ngươi có thể nhẫn tâm
đến loại trình độ này? Tại sao… Ngươi lại độc ác như vậy, đây chính là trượng phu của ngươi. Ông ấy chuyện gì cũng suy tính cho các ngươi, cho dù ngươi có chuyện, còn rất đau ngươi, người thật sự là cố tình sao?”
Tô Vãn nói một hơi, ngôn từ sắc bén gào thét đối với Úc thị.

Lời còn chưa dứt …

Úc thị đã thống khổ cả người ngồi dưới đất, ôm đầu, vò tóc, trong khoảng
thời gian ngắn đại não phảng phất không tiếp thụ nổi cái sự thật đó,
không tin tự lẩm bẩm: “Sẽ không … tuyệt đối sẽ không …. Ông ta đem
ngươi trở thành bảo bối, mọi chuyện đều suy nghĩ vì ngươi. Biết rõ,
Nghiên nhi làm phi, sẽ ra tay với ngươi… Làm sao sẽ? Ông ta không chỉ
thích nhất ngươi, còn thích nhất con tiện nhân kia… Từ sau khi con
tiện nhân kia đi vào, chuyện giữa vợ chồng chúng ta đã phai nhạt.”

Tô Vãn nghe được câu cuối cùng kia, trong lòng hung hăng một trận co rút
đau đớn, đó không phải là cảm giác nàng sẽ có, không đúng không đúng … Phải là cảm giác thân thể của Lâu Vãn này, chẳng lẽ đó là mẫu thân của
Lâu Vãn.

Từ từ ngồi xổm người xuống, nắm tay Úc thị, thấp giọng
nói: “Tại sao lại mắng mẹ ta là tiện nhân. Tại sao? Cha yêu mẹ sao? Nếu
như yêu, tại sao ta sẽ có cuộc sống trong viện hoang tàn, bị hai con gái bảo bối của ngươi bắt nạt lại bắt nạt, tại sao?”

Úc thị giãy
khỏi tay Tô Vãn, giống như có một loại khoái cảm trả thù: “Tại sao ta
phải nói cho ngươi biết, Lâu Vãn, ngươi phải mang đau khổ cho ta, ta
cũng sẽ để cho người chịu đựng. Chuyện người càng muốn biết, ta lại càng không cho người biết.”

Tay Tô Vãn hơi run rẩy, lúc muốn giơ tay
đánh Úc thị, Tương Tư tay mắt lanh lẹ giữ lại, lúc này nàng mới tỉnh táo lại, nàng không thể vội vã tấn công gần như vậy. Cái lão yêu bà này, sẽ có biện pháp dọn dẹp.

Từ từ đứng dậy, ánh mắt sắc bén quét qua
Úc thị, lạnh lùng nói từng câu từng chữ: “Cứ tới, nhưng chuyện ngươi hại cha bị thương, ta sẽ không từ bỏ ý đồ. Đừng tưởng ngươi làm những
chuyện kia, một việc ta cũng không biết. Quá ngây thơ …”

Úc thị mắt lạnh nhìn Tô Vãn, nếu không nói chuyện con tiện nhân kia cho nàng,
nàng không có thật vì trở mặt đem mình giẫm ở dưới chân, nếu như nàng
phạm tội, như vậy Nghiên nhi làm phi sẽ không có khả năng rồi.

“Muốn biết, đi tới viện hoang kia tra một chút đi. Đây chính là viện trước
kia của mẹ ruột ngươi, nơi đó đã từng có đủ loại anh túc, một mảnh lửa
đỏ, thật là đẹp thật là đẹp. Con tiện nhân kia giỏi ca múa, ngươi đẹp
giống như yêu tinh anh túc…” Úc thị tức giận nói xong, mở miệng một
cái tiện nhân, giống như là muốn đem mẫu thân Lâu Vãn lại xé nát lần
nữa.

Tô Vãn nỗ lực đè nén khó chịu trong lòng, nặng nề ném áo dài rời đi.

… …… …… …… …… ………

Trước Thủy Uyển, nàng lẳng lặng ngồi trước cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài
cửa sổ, khối băng lớn bên cạnh tản ra hơi lạnh sâu kín.

Ôn thị từ bên ngoài đi vào, lẳng lặng tiêu sái đến phía sau nàng, đem nước ô mai
thả vào tay nàng, Tô Vãn lại không phát hiện Ôn thị đã tới, nàng vẫn thở dài một hơi: “Vãn Vãn, đang suy nghĩ gì đấy? Lo lắng cho phụ thân người sao?”

Tô Vãn bỗng dưng phục hồi lại tinh thần, nhìn Ôn thị trước mặt, hoàn toàn sao lãng tất cả trước mặt nói, hỏi thẳng: “mẹ, ngài biết chuyện của mẹ để ta sao? Vườn trước kia ta ở, có phải hay không chình
là nơi trước kia mẹ đẻ ta còn sống ở.”


Ôn thị nhìn bộ dạng nàng
khẩn chương như vậy, đau lòng vướt sợi tóc trên trán: “Thế nào đột nhiên lại nhớ đến chuyện mẹ đẻ, có phải có người nói gì đó với ngươi, đừng
nghe họ nói, biết không? Thời gian ta vào Vương phủ, ngươi cũng đã hiểu
chuyện, chuyện đối với mẹ ngươi, ta biết ít hơn so với ngươi. Ngươi cũng biết.”

Tô Vãn rũ mắt xuống, a một tiếng vắng vẻ, nàng tại sao không có nghĩ đến. Nhưng ở trong trí
nhớ của Lâu Vãn, nàng không tìm được một chút trí nhớ nào về người phụ
nữ kia, bà ấy rời đi khi Lâu Vãn bao nhiêu tuổi. Tại sao nàng nghe úc
thị nói tới bà ấy, trong lòng lại khó chịu như vậy. Chẳng lẽ nàng ấy
chuyển kiếp cùng mình có chút liên lạc …?

Ôn thị đem nước ô mai đẩy tới trước mặt nàng: “Hôn nay thai cũng không có động đi? Có chỗ nào không thoải mái không, có muốn gọi đại phu tới xem một chút. Ta nghe
nói buổi tối ngươi không có ăn cái gì, cho nên làm cái này cho ngươi,
uống chút. Không ăn là không được.”

Tô Vãn vẫy tay, nghiêm túc
nhìn Ôn thị nói: “Thai vẫn không động, ta sẽ không cẩn thận như vậy. Đại phu cái gì, cũng không cần. Úc thị vẫn còn canh giữ bên cạch cha, không để cho ngươi đi vào sao?”

“Ừ… Đã không còn quan trọng, đại phu ở đó có tin tức, vào xem thì có thể làm gì? Ta chỉ sợ, nếu như ông ấy
buông tay rời đi, thì… Ô…” Ôn thị nức nở hết sức, cuối cùng cũng
không ra tiếng. Tô Vãn không thể cảm nhận được nỗi đau kia của Tô thị,
tình cảm phu thê có thể sâu đến loại trình độ này sao? Tại sao nàng lại
không nhớ Việt Băng Ly, giống như đối với hắn, có cũng được mà không có
cũng không sao.

Lòng của nàng còn lạnh như băng?

Căn bản không có một chút ấm áp nào sao?

Tô Vãn nhẹ ôm thân thể Ôn thị, vỗ vỗ sau lưng, ôn nhu an ủi: “Ngày mai ta
sẽ cho hộ vệ về nói cho Việt Băng Ly chuyện này, sau đó mời ngự ỵ trong
cung, y thuật của ngự y rất tốt, cha sẽ không có việc gì.”

“Hy
vọng như thế … Đêm đã khuya, ta cũng không quấy rầy ngươi. Ngủ sớm đi. Hôm nay vất vả như vậy…” Ôn thị thường xuyên quan tâm thân thể Tô
Vãn, hoàn toàn xứng chức vụ mẫu thân. Cũng không uổng công Tô vãn một
lòng giúp đỡ nàng ta…

Ban đêm, ở trên giường, Tô Vãn trằn trọc
trở mình, làm thế nào cũng không ngủ được. Cuối cùng bất đắc dĩ vén lên
áo ngủ bằng gẫm, còn chưa lên tiếng, Tương Tư ân cần hỏi: “Làm sao vậy?
Nương nương có phải hay không vẫn còn đang nghĩ chuyện ban ngày Úc thị
nói.”

Tô Vãn nhìn Tương Tư, tay gỡ sợi tóc Tương Tư nói: “Tương
Tư, ngươi còn nhớ rõ hình dáng mẹ ruột ngươi không? Cảm giác được mẫu
thân yêu thương ra sao? Có phải là một loại ấm áp hay không.” Đó là một
loại khát vọng, khát vọng từ nhỏ đến lớn. Từ khi nàng hiểu chuyện đến
nay, mẫu thân cũng không quá quan tâm đến nàng, luôn là một bóng lưng
lạnh lùng. Sau khi bà ấy chết, một giọt nước mắt nàng cũng không rơi,
một mình, lại bắt đầu cuộc sống không phải của mình, làm một tên côn đồ, cuối cùng được tổ chức thu dưỡng, trở thành một sát thủ quốc tế.

Tương Tư mờ mịt lắc đầu: “Tương Tư là một cô nhi, ra đời liền theo sư phụ,
tiếp sau không có, một mình đến kinh đô kiếm sống, vào Lâu gia làm nha
hoàn. Hình dáng mẫu thân, nô tỳ đều không nhớ.”

“Chúng ta đều là
những đứa trẻ không có mẹ, bất quá chúng ta có thể bảo vệ mình.” Tô Vãn
cảm động ừ một tiếng, nghiêng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, lúc chợt
nhớ tới cái gì, đứng dậy, lấy áo dài chùm lên người: “Đi vườn hoang…”

“Nương nương….”

“Đi thôi…”

Tương Tư không có cách nào cự tuyệt, cứng rắn để cho nàng khoác một cái áo choàng, lúc này mới xách theo đèn lòng đi vườn hoang.

Bởi vì Tô Vãn không còn sống ở đó, cỏ dại mọc lên, vườn hoang càng thêm
hoang phế. Đi tới lầu các rách nát trước, dường như có thể thấy phồn hoa đã từng có, người đàn ông kia rất yêu mẹ sao? Có thể đi …

Ban
đêm gió hơi lớn, sắp hết hè, bắt đầu có chút lạnh. Tương Tư nắm thật
chặt áo khoác cho nàng: “Nương nương, nơi này gió lớn, hay là trở lại
vườn, ngày mai tới xem đi.”

Tô Vãn cố chấp nhìn lầu các cũ nát này, từ từ nói: “Ngươi trở về đi thôi, ta nghĩ muốn ở đây một mình.”

“Tương Tư cùng ngài.” Tương Tư nào dám về một mình, mặc dù thân thủ Vương phi
rất tốt, nhưng bỏ lại chủ tử, đó không phải là chuyện tỳ nữ làm. Nàng
tùy thời đi theo bên cạnh Vương phi.

Tô Vãn cũng không nói gì
nữa, đi tới trong lầu các, mỗi góc cũng nhìn một chút. Mãi cho đến phía
sau Thủy hiên, cái đó là dựng lên, giống Thư uyển trong vương phủ, phía
dưới là hồ, trên là lầu các, rất mát, mùa hè là nơi nghỉ ngơi tốt nhất.

Đi tới cầu gỗ dẫn lên lầu, Tương Tư cảnh giác nói: “Nương nương, nơi này
rất lâu rồi không tu sửa, gỗ cũng đã có mối mọt, nếu không cẩn thận sẽ
gã vào trong hồ, sẽ không tốt. Hay là không đi.”

Tô Vãn lại làm
một thế tay ngăn cản, đưa một chân, dò xét sức người, lông may nhăn nhẹ: “Không giống như ngươi nói đâu, gỗ ở lầu này rất ổn, phải là gỗ thuần
thượng hạng chế tạo.” Nói xong, Tô Vãn đạp lên trên lầu, lằng lặng đứng ở trước lan can, nhìn hồ nước nay đã hoang phế.

Lười nhác đi ở
trên Thủy hiên, hai mắt nhắm lại, tựa như muốn cảm giác được cái gì đó.
Vậy mà thân thể của Lâu Vãn này lại thực sự có phản ứng, một đạo hình
ảnh kỳ quái thoáng qua trong đầu, nàng bỗng dưng mở hai mắt ra, hướng về bên trái nửa bước, liền thấy trên cửa gỗ một hình điêu khắc rất đặc
biệt.

Tương Tư hình như cũng phát hiện ra cái gì, tiến lên vươn tay khẽ vuốt qua, xoẹt xoẹt…

Dọc theo đường đi, cũng không ai nói gì, Tô Vãn cũng không hỏi tới
chuyện của Ngu Cơ. Ngu Cơ, Anh Túc một người khác tên, khó trách trong
cái vườn đó lại có đủ loại anh túc. Cô gái mặc y phục lụa trắng bước
trong biển hoa anh túc làm cho người ta e sợ, là người cũng sẽ cảm thấy
quái dị đi.

Nằm ở trên giường, trong đầu luôn hiện ra hình dáng Ngu Cơ. Nàng đột
nhiên nghĩ đến Thần thú quân, cầm lấy túi gấm bên hông nắm thật chặt ở
trong tay, hi vọng lão đầu kia có thể vào trong giấc mơ đi.

“À à … Vãn nha đầu biết nghĩ đến gia gia, hơn nữa thông minh như vậy,
nắm túi gấm kêu gọi ta tới, xem ra cháu gái này của bản quân rất là
thông tuệ khéo léo nha.” Thần thú Quân Y vẫn một bộ áo bào trắng cũ, hắn hất lên phất trần trước mặt Tô Vãn, cười đến cực kỳ quái dị.

Tô Vãn liếc mắt nhìn ông ta một cái: “Như vậy ông có biết ta tìm ông hay không, không có chuyện tốt. Gia gia.”

“Hừ. Gia gia cũng gọi lên, không phải là có chuyện muốn giúp một tay,
còn có thể là cái gì. Ý định của nha đầu ngươi, phỏng đoán rất tốt. Đối
với chúng ta mà nói. Nếu đối với người phàm, ngươi chính là một cái
giếng sâu. Nhìn không thấy đáy.” Thần thú quân ngồi trên nghế đá trắng
như tuyết, hai chân vểnh lên, nhàn nhã tự tại nói.

Tô Vãn nấc một tiếng, vừa nghe như vậy, nàng tựa như có một chút quá
đáng, cười híp mắt ngồi vào trước mặt Thần thú quân, đỡ trán nói: “Gần
đây ta nghiên cứu một loại rượu vang cô đại này chưa từng có, mùi vị cực thơm. Tuyệt đối là gia gia chưa từng uống qua, Vãn Vãn dâng tặng cho
ngươi được không?”

Thần thú quân vừa nghe vậy, vui mừng lại gần hỏi: “Để ở vương phủ của ngươi, ta đây lấy một chút đến nếm thử.”


“Không thể. Ngươi nghĩ hù chết người hả. Chờ ta xử ký tốt chuyện ở phủ
Tướng quân, ta trở về vương phủ sẽ cho ngươi, được không?” Tô Vãn không
khách khí vỗ vỗ tay ông ta, lắc đầu nói.

Thần thú quân chỉ có thể mếu máo chấp nhận: “Có chuyện gì, gia gia có thể giúp?”

“Ta muốn biết Ngu Cơ mẫu thân Lâu Vãn và mẫu thân ta có quan hệ gì? Tại
sao dáng dấp lại giống nhau như đúc, còn cái chết của bà ấy có liên quan đến Lâu Thương Trạch không?” Tô Vãn không muốn mình động tâm suy nghĩ
đi thăm dò, dù sao hiện tại trên dưới Lâu gia cũng nhiều chuyện như vậy.

Thần thú quân ách một tiếng, cuối cùng thần bí hề hè nói: “Bất quá là
kiếp trước kiếp này mà thôi, chết thôi mà. Nhất định, người nào giết có
quan trong không? Ngươi thông minh như vậy, tại sao lại không tin bản
thân mình?”

Tô Vãn nghe xong, ngẩn ra, cuối cùng nói: “A, ta biết … Ngươi đi đi, ta an tâm ngủ một giấc.”

“Vãn nha đầu, chớ suy nghĩ quá nhiều. Dù sao ngươi đối với cái cha gì
đó, cũng không có tình cảm. Người mẹ này cũng không có tình cảm gì, đáng giá ngươi quan tâm như vậy sao?” Thần thú quân nhìn đứa trẻ này hình
như có chút cô đơn, lập tức an ủi.

Tô Vãn liếc Thần thú quân một cái, chợt nói: “Gia gia đại nhân, xin
người để cho Vãn Vãn ngủ. Có được hay không? Ngày mai ta còn phải đối
mặt với một đám đói khát …”

“Sợ cái gì. Vãn nha đầu phúc lớn, đời này sữ có người che chở, không cần bận tâm lo nghĩ, lao tâm khổ trí này. Ngoan nhé…” Thần thú quân
thương tiếc vỗ vỗ sau lưng Tô Vãn, cười khanh khách nói.

Tô Vãn nghe thấy, kỳ quái nhíu mày: “Việt Băng Ly?”

Thần thú quân cười hắc hắc, nhún nhún vai: “Thiên cơ bất khả lộ, bái bai. Vãn nha đầu….”

Tô Vãn giận đến muốn cầm giày đập cái lão gia hỏa này, đơn giản chỉ là
chơi đùa một chút, gợi lên lòng hiếu kỳ của nàng , lại không nói, bỏ
trốn mất dạng. Lúc có chuyện, ông sẽ xin Tô Vãn ta.

… …… …… ……

Trời đầy mây.

Cả phủ Tướng quân một vẻ yên tĩnh quỷ dị, trước bàn đá trong vườn, mấy tỳ nữ xì xào bàn tán.

“Hôm qua, có nhìn thấy không, vậy mà Lâu đại tiểu thư lại bị Vương phi nương nương trừng phạt.”

“Ha ha, thấy được. Đáng đời …. Bình thường ỷ thế hiếp người …. Nên có kết quả như vậy.”

“Ngươi nói nếu đại tiểu thư thật sự làm phi, vậy Vương phi nương nương có thể thua thiệt hay không ?”

“Đây là chuyện của chủ tử, nói không tốt lắm. Ta làm xong bổn phận đi.”

“Đúng vậy. Cùng chúng ta có bao nhiêu quan hệ à.”

… …… ……..

Tương Tư nghe đến đó, nhẹ liếc qua, nói lớn: “Chuyện của chủ tử mà, ít nghị luận thì tốt hơn.”

“Dạ. Tương Tư cô nương.”

Tương Tư nhàn nhạt gật đầu, liền đi qua hành lang, đi về phía trước Thủy Uyển, đẩy cửa ra muốn gọi Tô Vãn rời giường, lại phát hiện nàng đã thức dậy, cầm lấy lược gà voi trong tay nàng nói: “Nương nương đã biết Vương gia muốn đến, cho nên không thể chờ đợi, muốn trang điểm để nghênh đón
sao?”

“Cô nàng nhà ngươi nói chuyện càng ngày càng lộ liễu, lớn mật rồi. Cẩn
thận ta cạo đầu lưỡi ngươi …” Tô Vãn cố ý nghiêng tay, liếc nhìn Tương Tư, khiển trách.

Tương Tư cũng cười khúc khích, dùng hai tay khéo léo vẫn cho Tô Vãn một
búi tóc xinh đẹp. Đến cửa lớn phủ Tướng quân, xe ngựa của Việt Băng Ly
vừa tới, lúc nàng chuẩn bị bước xuống thềm đá, Việt Băng Ly nhanh nhẹn
nhảy xuống xe ngựa, đón lấy bàn tay mềm mại của nàng : “Đây là làm gì?
Mang hài tử cũng không cần lộn xộn, thân thể Tướng quân có thể có chuyển biến tốt?”

Tô Vãn còn chưa lên tiếng, đại phu nhân Úc thị bên cạnh đã đón lấy nói:
“Làm phiền Vương gia quan tâm, Tướng quân vẫn còn hôn mê.”

Việt Băng ly thở dài một hơi, nhìn Úc thị, an ủi: “Tướng quân là người
tốt, đều có thiên tướng, sẽ không có chuyện gì. Đại phu nhân, nhị phu
nhân không cần lo lắng.” Dứt lời, liền đỡ bàn tay của Tô Vãn đi Thủy
uyển.

Việt Băng Ly mấy ngày không thấy Tô Vãn, vừa thấy nàng, liền lôi kéo nơi này xem một chút, nơi đó xem một chút, còn cản Tương Tư hỏi lung tung
này kia, tựa như muốn biết tất cả những việc Tô Vãn đã làm ở vương phủ.

Nhìn Việt Băng Ly khẩn trương vì minh như thế, Lông mi Tô Vãn khẽ run,
giọng nói êm ái: “Lâu Vãn có tài đức gì, để cho Vương gia quan tâm như
thế. Ta bất quả chỉ là một thứ nữ, thôi…”

Việt Băng Ly hướng về phía Tương Tư cho một ánh mắt, nàng hiểu thối lui
ra ngoài hiên. Sau khi thấy Tương Tư đi, lúc này hắn mới tiến lên, ôm
lấy thân thể Tô Vãn từ phía sau: “Chẳng lẽ Úc thị lại nói lời gì đó khó
nghe, thế nào đột nhiên lại nói mình là một thứ nữ. Có phải nàng ngại
mình vô dụng, không giúp được Tướng quân việc gì?”

“Đều không phải … Chẳng qua là Vãn Vãn nhớ mẹ đẻ đã qua đời.” Tô Vãn
cầm chặt tay Việt Băng Ly, dựa vào lồng ngực của hắn, hai mắt nhắm lại,
cảm thụ một khắc ấm áp kia. Đây chính là cảm giác nhớ nhà sao? Có người
đàn ông này ôm trong ngực, cho nên trong lòng đặc biệt an ổn?

Tay Việt Băng Ly vuốt ve tóc mai của nàng, thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Mẹ đẻ đã mất, chớ có thương tâm nữa. Không có mẹ đẻ, chúng ta không phải
vẫn có thể sống được rất tốt, hơn nữa ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh nàng ,
hiểu chưa?”

Tô vãn từ từ đứng dậy, bình tĩnh nhìn thẳng con mắt như hồ ly kia của
Việt Băng Ly, thấy chỉ có thâm tình, còn có một phần cơ trí thuộc về
hắn. Nhón chân lên, khẽ hôn qua môi hắn.

Hắn chế trụ môi nàng, tiến một bước hôn thật sâu, cánh môi ấm áp gắn bó, đầu lưỡi dậy dưa, mang theo nồng đậm nhớ mong. Mấy ngày không thấy,
tưởng nhớ gần như thấu xương. Mỗi ngày trở lại vương phủ, nhìn thấy đều
là vắng vẻ, không nghe thấy được tiếng cười nhõng nhẻo của nàng, hắn cảm thấy giống như là thiếu một cái gì. Từ khi nào thì bắt đầu, hắn lại yêu tính tình lười nhác của nàng như vậy?

Tô Vãn cảm thụ thấy hắn gấp gáp, lại ôn nhu hôn lại, cặp mắt nhắm lại
say mê, ôm thật chặt thân thể của hắn, tham lam hưởng thụ giờ khắc an
tâm này. Bàn tay của hắn ở trên lưng ngọc của nàng từ từ di chuyển…

Đi xuống một chút xíu…

Phác thảo lên lưng ngọc cùng xương như bươm bướm ….

Trái tim Tô Vãn hơi run rẩy, mấy tháng chung sống, lòng của nàng lạnh
nhạt giữ vững ở tại chỗ. Thỉnh thoảng vòng ôm trong ngực của hắn, tham
luyến ôn nhu của hắn, còn có cảm giác thích ý nâng trong lòng bàn tay
bảo vệ.

Nàng lại vẫn không thể dứt khoát đem mình triệt để cho hắn.

Trong lòng cuối cùng vẫn còn có một hàng rào phòng tuyến, khi nào mới có thể tháo bỏ…

Nhưng…

Thắt lưng bên hông đột nhiên buông lỏng, hơi thở ấm áp của hắn phun ở cổ ngọc, một loại cảm giác run rẩy đặc biệt dâng trào, giống như là muốn
đem cả người nàng cắn nuốt….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.