Đọc truyện Chủ Mẫu Mạnh Nhất – Chương 57
Tỳ nữ bị dọa cho sợ đến sắc mặt tái nhợt, vội vàng vọt ra cửa.
Sấm sét đan xen, tiếng mưa rơi từng hồi, đêm hôm đó nhất định không bình
tĩnh. Lúc Hứa Lễ Trạch cùng Hứa Nhu Tư chạy tới trong phòng, sắc mặt Hứa tướng phu nhân đã tái nhợt, hai mắt trợn to, đã chết nằm ở trước bàn,
trong mũi hoàn toàn không có hô hấp.
Đại phu run run làm một số
kiểm tra thô sơ giản lược, không người nói: “Hứa tướng đại nhân, phu
nhân chính là đột tử, cũng không có hiện tương trúng độc.”
Hứa
Nhu Tư nghe được lời này, không tin một phát bắt được cổ áo đại phu, gầm thét lên: “Nương ta là ăn canh tổ yến nha hoàn này đưa tới gặp chuyện
không may, làm sao lại không có hiện tương trúng độc, ngươi rốt cuộc có
kiểm tra rõ ràng hay không?”
Đại phu lớn tuổi, nơi nào trải qua
Hứa Nhu Tư gây sức ép như lần này, không ngừng thở phì phò, cực lực giải thích: “Hứa đại tiểu thư, lão phu thật không có tra ra phu nhân có hiện tương trúng độc, nếu như Hứa tướng đại nhân cùng đại tiểu thư không
tin, đại khái mời những đại phu khác tới đây chuẩn mạch.”
Hứa Nhu Tư nặng nề bỏ ra thân thể của đại phu, lập tức hướng về phía quan gia
lớn tiếng phân phó: “Đem toàn bộ đại phu toàn kinh thành tìm đến cho ta, nhất định phải tra rõ nương chết có phải trúng đọc hay không, rốt cuộc
là người nào hạ độc.”
Hứa Lễ Trạch đau lòng nhắm hai mắt lại, nhìn nữ nhi mình: “Nhu Tư, đủ rồi. Không nên não loạn nữa.”
“Cha. Chẳng lẽ người thật tin tưởng nương là đột tử, nàng rõ ràng khỏe mạnh,
làm sao lại đột nhiên đột tử, nhất định là có người bỏ thuốc. Cái nha
hoàn này, nhất định vậy. Cha, chúng ta báo quan, giao cho Tông Nhân phủ
xử lý. Nhất định sẽ tra rõ chân tướng.” Hứa Nhu Tư từ nhỏ được nuông
chiều, được mẫu thân sủng ái, nàng lại là tiểu thư dòng chính, chưa từng có mất đi người thân, lần này đột nhiên mất đi, nàng làm sao có thể
tiếp nhận được.
Trái lại mà nói, Hứa Lễ Trạch bình tĩnh nhiều.
Ngày gần đây, quan viên lớn nhỏ trong triều âm thầm tính toán, nhà nào
không có ra một chút việc. Chỉ không có nghĩ đến. Hôm nay lại chính xác
rơi xuống trên đầu của mình. Nay Vu thị mặc dù ân tình cùng mình không
nồng đậm, nhưng dầu gì cũng là vợ chồng son. Người làm quá đáng như vậy, thì hắn nhất định phải thông qua tra rõ thủ đoạn này một chút.
tướng phủ cả đêm không yên ổn, mưa càng rơi xuống càng lớn. Hứa Lễ Trạch muốn thôi, nhưng nữ nhi của mình không chịu, cả đêm bẩm báo trước Thái hậu,
không đòi cái công đạo không được.
… …… … Cùng lúc đó … …… …
Việt vương phủ.
Kẹt một tiếng, phòng ngủ, cửa lớn bị người đẩy ra, một đôi giày màu tím
bước vào, Tương Tư nhìn Việt Băng Ly bước vào, lúc muốn lên tiếng, hắn
làm một động tác chớ lên tiếng, Tương Tư hiểu thối lui ra khỏi phòng
ngủ. Việt Băng Ly tiếp tục bước tới bên cạnh Tô Vãn, cẩn thận suy nghĩ
Tô Vãn ngủ.
Tia chớp phá trường không, cả phòng ngủ, một mảnh
sáng rỡ, ngũ quan như ngọc hiện ra ngoài, đặc biệt ôn nhu, da thịt giá
lạnh, môi không tô mà đỏ, mày như lá liễu. Hắn nhớ, lần đầu gặp gỡ, vẻ
mặt nàng chìm trong nước.
Tô Vãn tựa hồ cảm thấy bên người có
người, lông mi khẽ run, chậm rãi mở hai mắt ra, con ngươi giống như lưu
ly mang theo một chút vui mừng, nàng ngồi dậy, ôm cổ Việt Băng Ly: “Đã
trở về, thế nào lại không nói một tiếng. Chàng ngồi ở chỗ này bao lâu
rồi?”
Việt Băng Ly chạm nhẹ vào chóp mũi Tô Vãn: “Nhìn nàng xinh
đẹp như thế, chỉ là ngủ say, cũng là một loại cảnh đẹp khác. Phu quân
sao lại quấy rầy, tắm rửa chưa?”
“Không có.”
“Vậy theo Bổn vương tắm uyên ương đi…” Dứt lời, Việt Băng Ly ôm ngang thân thể Tô
Vãn lên bước tới ao nước thiên nhiên sau phòng ngủ. Tô Vãn ôm cổ của
hắn, thấp giọng trách mắng: “Ai nói muốn cùng chàng tắm uyên ương đây?”
“Mệnh lệnh của phu quân đại nhân, nương tử không thể từ chối.” Việt Băng Ly
cũng cúi đầu, giảo hoạt cười một tiếng. Để cho Tô Vãn có một laoị xung
động muốn bóp chết hắn, cười gian trá đến như vậy.
Hai người bước đến ao nươc thiên nhiên, màn trướng xung quanh theo gió bốc lên. Ao
nước thiên nhiên thiết kế ở trong đình lớn như thế, cho dù bên ngoài gió lớn như thế nào, bên trong cũng một mảnh ấm áp, nước màu trắng ngà,
giống như sữa để cho da mượt mà.
Lúc Việt Băng Ly muốn xuống cùng Tô Vãn, nàng lại đột nhiên tung người nhảy vào trong ao, nhẹ xoay
người, dựa vào bục ngọc thạch, quyến rũ cười một tiếng: “Vương gia, ngài không phải muốn rình coi Vãn Vãn, cho nên mượn cớ cùng nhau tắm rửa.”
“Cái này gọi là quang minh chính đại, không gọi rình coi, hơn nữa thê tử của Bổn vương tự nhiên nên do Bổn vương thưởng thức.” Việt Băng Ly ưu nhã
cởi áo dài, lúc muốn cởi đến áo lót, bên ngoài đột nhiên truyền đến
tiếng bước chân nhanh của Tả Diễm: “Gia, đại sự không ổn, Hứa tướng phu
nhân đột nhiên đột tử, Hứa đại tiểu thư bẩm báo đến trước Thái hậu, để
cho Thái hậu vì mẫu thân nàng ta làm chủ, vào lúc này Thái hậu nương
nương tuyên ngài cùng Vương phi vào cung.”
Tô Vãn nghe, mí mắt
cũng không có ngẩng lên, như không có chuyện gì xảy ra, cười nhẹ một
tiếng: “Nay Hứa tướng phu nhân qua đời, Hứa đại tiểu thư chẳng phải muốn giữ đạo hiếu ba năm… Chậc chậc … Đến lúc đó hoa tàn ít bướm, Vương
gia ngài còn có thể muốn nàng sao?”
Việt Băng Ly hướng về phía Tả Diễm vẫy nhẹ tay, nhảy vào trong ao, nhẹ nâng cằm Tô Vãn lên: “Có mỹ
nhân này, cuộc đời này cũng đủ rồi. Đích thiểu thư gì, thứ tiểu thư gì,
giữ đạo hiếu hay không giữ đạo hiếu, cũng không liên quan đến Bổn vương. Tiếp tục tắm rửa…”
Tô Vãn cũng biết tính cách phu quân nhà
mình, ý tứ của Hứa đại tiểu thư này, không phải là cảm thấy chuyện như
vậy là Tô Vãn nàng làm sao? Nếu không triệu các nàng vào cung làm gì,
chuyện này thật đúng là đáng quan tâm. Hết lần này tới lần khác khinh
thường phu quân nhà nàng, ta cũng không thèm để ý tới, tự mình hát tuồng đi.
“Vương gia, chàng không sợ Thái hậu tức giận. Hứa tướng phu
nhân qua đời, đáng giá. Dù sao Hứa tướng còn là trung thần với Thái
hậu…” Tô Vãn nhẹ xoay thân thể lại, thoát ra khỏi tay Việt Băng Ly,
cười một tiếng tuyệt đẹp.
Việt Băng Ly lại giang hai cánh tay,
cởi ra áo lót, cánh tay to lớn bóng loáng như ẩn như hiện trong ao, thật là một nam nhân hoàn mỹ để cho người ta hít thở không thông. Quả thật
không hổ là Vương gia đệ nhất thiên hạ, vẻ mặt tuyệt vời, võ nghệ phi
phàm. Không chỉ là Lâu Tự, Hứa Nhu Tư trầm mê, sợ là cô gái nào cũng bị
khuynh đảo đi.
“Thái hậu thời thời khắc khắc đều giận ta, thêm
một lần như vậy, cũng không ngại. Có thể đắc tội người nào, cũng tuyệt
đối không thể sơ sót nàng tử ta. Phục dịch nw[người tử tắm là chuyện lớn nhất.” Việt Băng Ly tà ác nâng lên khóe miệng, từ từ cúi người, ngón
tay trượt tới đai ngọc bên hông Tô Vãn, nhẹ nhàng tháo ra, váy áo chảy
xuống, da thịt lộ ra, dụ hoặc lòng người.
Tô Vãn nhẹ nhàng rời
bàn tay Việt Băng Ly, cười duyên: “Phu quân, chàng thật thờ ơ. Chàng
không sợ Thái hậu đem chuyện tính trên người Vãn Vãn, Vãn Vãn không làm, ở lúc mấu chốt kéo Vương gia tắm rửa, đây không phải là họa thủy sao?”
Dứt lời, tung người nhảy tới bục ngọc thạch, kéo ái dài trùm lên thân.
Việt Băng Ly cũng biết vị tiểu thê tử này nhất định sẽ vào cung giúp vui,
đứng dậy, đã mặc áo dài trên người, nắm bàn tay mềm mại của Tô Vãn: “Nếu không thể phục dịch Vãn Vãn tắm rửa, như vậy phu quân đại nhân phục
dịch nương tử thay quần áo đi.”
“Tốt.”
Bước tới phòng ngủ, Việt Băng Ly tự chủ trương chọn một áo dài mỏng, cầm lấy lược ngà voi
chải mái tóc dài của nàng, hai tay tinh xảo chải cho nàng một búi tóc
đẹp mắt.