Đọc truyện Chủ Mẫu Mạnh Nhất – Chương 34: Bỏ đá xuống giếng
Tả Diễm nhìn Việt Băng Ly, cười cực kỳ có thâm ý, khó hiểu hỏi, “Vương gia, Vương phi giấu giếm chuyện mình là phế vật, nếu Hoàng Thượng biết được, nhất định sẽ phán xuống tội khi quân.”
Việt Băng Ly nghe xong, nhếch lông mày nhìn Tả Diễm, “Khi quân? Từ khi Vãn Vãn sinh ra tới nay, người trong thiên hạ mắng nàng là phế vật, nàng chưa từng phản bác lại, cũng không nói mình có phải là phế vật hay không. Sao có thể là tội khi quân được đây!”
Tả Diễm nghe xong liền giật mình, sau đó lập tức mỉm cười.
“Phần mộ tổ tiên của Tri huyện Lũng Châu bị đào bới, nhất định sẽ kinh động đến quan phủ, ngươi ra mặt xử lý chuyện này đi. Tuyệt đôi không được để Vương phi có nửa điểm thương tổn, cho dù là lời đồn cũng không được!” Thần sắc Việt Băng Ly kiên định, cảm xúc trong đáy mắt khiến Tả Diễm không nhìn thấu được.
“Vâng, gia!” Tả Diễm lĩnh mệnh lệnh xong liền lập tức thả người nhảy ra khỏi cửa sổ.
***************
Hai ngày sau, Tô Vãn từ Lương Châu trở lại phủ tướng quân ở Kinh thành, về lý mà nói thì nàng phải về Vương phủ trước, nhưng nàng lại cố ý sai thị vệ về xin Việt Băng Ly cho nàng ở lại thếm mấy ngày. Ngoài dự kiến là Việt Băng Ly không chút do dự nào mà lập tức đáp ứng nàng.
Tương Tư bưng đĩa nho cho nàng, khó hiểu hỏi, “Vương phi nương nương, người muốn ở lại bao lâu?”
Tô Vãn cười tủm tỉm nhìn Tương Tư, “Đương nhiên là phải xem diễn xong mới đi, đúng không? Chúng ta không thể không nghiệm thu thành quả mà đã đi được. Hơn nữa, ngươi cũng biết ta thích nhất là xem diễn. Một việc vui như vậy, thật là tốt biết bao!”
Tương Tư hiểu được ý của nàng, bình tĩnh vuốt cằm. Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nói, “Vương phi, mấy ngày nữa sẽ là đại hội võ lâm giang hồ, không biết người có hứng thú đi xem một chút hay không?”
“Đại hội võ lâm?” Tô Vãn cụp mắt, lại hỏi, “Ám Dạ Môn của chúng ta có thể tham gia không?”
“Cái đấy.. Phải sang năm mới được, dù sao tham gia đại hội võ lâm cũng cần phải báo danh từ trước. Lần này chúng ta là đi xem thật giả như nào.” Tương Tư khẽ lay động quạt lụa trong tay, nhẹ nhàng thổi đi không khí oi nóng.
Đã là mùa hạ, trời nóng lên rất nhiều, nhưng cũng không đến mức quá khó chịu.
A Chích đang nhâm nhi rượu ngon, nghe được lời của Tương Tư thì lập tức qua đầu lại nhìn Tô Vãn, nói, “Tô Vãn, ta muốn đi xem Đại hội võ lâm, cùng đi đi. Rất vui đó!”
Tô Vãn khinh bỉ liếc A Chích một cái, vỗ nhẹ lên đầu nó, “Toàn mùi khó ngửi, ngươi mau đi tắm đi! Thật là làm mất mặt Vương phi nương nương ta.”
A Chích phát ra một tiếng khinh thường, cứng rắn muốn chui vào lòng Tô Vãn, nàng thật muốn ném nó ra ngoài, tính tình càng ngày càng tệ, cuối cùng nàng chỉ có thể đầu hàng, nhìn Tương Tư nói, “Thu thập một chút đi, chúng ta đi xem Đại hội võ lâm.”
“Dạ, Vương phi!” Tương Tư nhìn động tác của A Chích liền buồn cười. A Chích thật sự là rất có linh tính!
Lúc dùng bữa tối đã là giờ Dậu.
Gia đinh đột nhiên chạy gấp vào phòng, nhìn Đại phu nhân Úc thị, kích động nói, “Đại phu nhân, người nhà mẹ của phu nhân gửi thư đến, nói là muốn phu nhân tự mình mở ra đọc.”
Lâu Nghiên mở thư ra, thản nhiên phất phất tay, sau khi đọc xông thì trắng bệch cả mặt. Úc thị không kiềm chết được, cầm thư lên đọc, cuối cùng hai mẹ con đều không nói nên lời.
Nhị phu nhân Ôn thị thân thiết hỏi, “Đại tỷ, đã xảy ra chuyện gì vậy, sao tỷ lại như vậy? Muội có thể giúp đỡ được gì không?”
Mặt của Đại phu nhân hết trắng lại hồng, cả người run rẩy, “Không biết vì sao bọn trộm mộ lại đào bới phần mộ tổ tiên của Úc gia, hơn nữa, vật bồi táng bên trong đều bị lấy sạch!”
Lâu Thương Trạch vừa nghe, thở dài một hơi, nhìn chằm chằm vào Ôn thị, “Đưa cho bà ấy một trăm lượng bạc để ngày mai trở về Lũng Châu sửa sang lại phần mộ tổ tiên. Không biết là Úc gia các người đã gặp chuyện gĩ nữa, nhiều đời làm mệnh quan triều đình mà lại rơi vào kết cục này.”
Đại phu nhân Úc thị vừa nghe, chỉ có thể nuốt uất ức vào trong bụng, nói vài câu cảm kích. Mà lúc này Tô Vãn lại đúng lúc mở miệng, “Phụ thân, sửa chữa phần mộ tổ tiên là việc lớn, hay là xuất thêm một trăm lượng nữa đi, Vãn Vãn xuất tiền…”
Lâu Nghiên không nhịn nổi nữa, đứng lên, chỉ vào mũi Tô Vãn, mắng to, “Ngươi vừa đi Lũng Châu thì đã xảy ra chuyện. Lâu Vãn, co phải là do ngươi gây nên hay không?”
Tô Vãn ngạc nhiên nhìn Lâu Nghiên, “Lâu gia Đại tiểu thư, Lâu Nghiên cô nương. Nói việc gì cũng phải có chứng cớ, bản Vương phi có đi qua Lũng Châu hay không chỉ cần hỏi hai thị vệ của Vương phu theo ta đến Lương Châu là biết. Nếu như ngươi cứ nhất định muốn oan uổng ta như vậy, thì chúng ta đến công đường, giải thích rõ ràng chuyện này!”
Nhị phu nhân Ôn thi cũng nói, “Nghiên Nhi, Vãn Vãn là Vương phi, sao có thể làm chuyện đó được. Chớ nói lung tung!”
Lâu Nghiên tức giận, trừng mắt nhìn Ôn thị, không để ý, nói tiếp, “Trên đường đi Lương Châu, ngươi bị ốm hai ngày, hay ngày này cũng đủ để ngươi đến Lũng Châu làm chuyện này, rốt cuộc có phải hay không, Lâu Nghiên ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng. Phụ thân, xin người làm chủ!”( Ari: Đúng là tính cách đại tiểu thư =)) Cho dù đúng thì cũng tại 2 mẹ con bà hãm hại tỷ ấy trước)
Lâu Thương Trạch chưa lên tiếng.
Tương Tư lại đột nhiên mở miệng, “Tướng quân đại nhân, thứ cho Tương Tư nói thẳng, những lời này của nô tỳ đều là thật, tuyệt đối không thiên vị ai. Ở Lũng Châu, Úc Tri huyện hành xử quái dị, sợ là đã kết thù với không ít người. Nếu như bọn họ muốn trả thù, thì việc động đến phần mộ tổ tiên cũng không hề ngạc nhiên. Nô tỳ thấy Vương phi không có lý do gì để đi đào phần mộ tổ tiên của Úc gia hết. Trừ khi có người có quỷ trong lòng, làm chuyện có lỗi với Vương phi.”
Lâu Nghiên tức giận ném ly trà xuống đất, đi lên phía trước, giơ tay lên muốn tát Tương Tư, Tô Vãn cầm chặt tay của nàng ta, khinh nghễ liếc mắt một cái, “Tương Tư nói không sai, Lâu đại tiểu thư, ngươi phản ứng như thế này càng chứng tỏ ngươi thật sự có chuyện chột dạ sao?”
Mặt Lâu Nghiên đỏ lên, nhất thời nghẹn lời, không tìm được câu phản bác nào.
Đại phu nhân Úc thị chậm rãi đứng dậy, đi trước mặt mặt Tô Vẫn, quỳ hai gối xuống đất, “ Vương phi nương nương, Nghiên Nhi không hiểu chuyện, có chuyện gì không đúng, người làm mẫu thân như ta đều nhận hết. Chuyện phận mộ tổ tiên của Úc gia bị đào trộm, không liên qua gì đến nương nương, thỉnh người không cần giận chó đánh mèo, trách phạt Nghiên Nhi.”
Tô Vãn thả tay Lâu Nghiên ra, cúi người, tự mình nâng Úc thị dậy, “Đại nương, những lời này của người thật là xa lạ. Chúng ta là người một nhà, ta làm sao có thể trách cứ tỷ tỷ chứ. Nhưng thật ra là tại tỷ tỷ không chịu thủ hạ lưu tình.”
Đáy mắt Đại phu nhân xẹt qua một tia âm lãnh, Lâu Vãn thật là không biết điều. Ngay lúc không khí đang cực kỳ xấu hổi thì Lâu Thương Trạch đứng dậy, toàn bộ đồ ăn trên bàn rơi hết xuống đât, “Nếu đã biết là người một nhà, cả ngày tính đi tính lại, còn ra cái thể thống gì nữa! Không cần xem bản tướng quân như không khí, mỗi việc các ngươi làm, bản tướng quân đều nhất thanh nhị sở*!”
(nhất thanh nhị sở: biết rõ ràng, chi li từng chút)
Lộp bộp.
Sắc mặt Đại phu nhân trắng bệch, Lâu Nghiên cúi gằm đầu xuống, chỉ có thần sắc của Tô Vãn là vẫn trấn định, phảng phất như không hề liên quan đến nàng.