Bạn đang đọc Chủ Mẫu Cao Môn Xuyên Thành Nữ Phụ Hào Môn – Chương 2
Làm không tốt, đây chính là huyết mạch duy nhất của tiên sinh…!Tưởng Mộng nhìn về phía cánh cửa trước mặt.Là bút tích của nhà thiết kế nổi tiếng người Pháp Christian Liaigre.Đâu chỉ cánh cửa này?……Từ khi cô ta bước vào nơi này, nơi nào cũng là một đống tiền.Yến gia thật sự có đủ tiền, cũng đủ thế.
Nhưng cố tình lại bị người phụ nữ như Cố Tuyết Nghi chiếm tiện nghi.
Đáy lòng Tưởng Mộng vừa mới sinh ra một tia hâm mộ, nhưng rất nhanh đã bị cô ta đè xuống.Yến triều, Yến gia, là thứ mà cô ta nhìn thấy nhưng không bắt được, cô ta chỉ cần bắt được thứ mình có thể bắt được là đủ rồi.
Chỉ cần vượt qua cửa ải này, tuy rằng kém hơn với Yến gia, nhưng cô ta cũng có thể sống cuộc sống mà vô số người cố gắng cả đời cũng không sống được…Nghĩ tới đây, Tưởng Mộng tiến lên một bước, tự mình gõ cửa.
“Yến phu nhân, tôi nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện một chút.”Sốt ruột chính là đối phương, đương nhiên cô sẽ không hạ mình đi để ý tới vị Tưởng tiểu thư kia.Cố Tuyết Nghi mắt điếc tai ngơ đối với âm thanh bên ngoài, cô ngẩng đầu, chuyên tâm đánh giá hoàn cảnh chung quanh …Đây là một nơi khá đơn sơ, giường kỳ quái, đèn kỳ quái, cửa sổ kỳ quái,…!Ngoài ra còn có rất nhiều đồ trang trí vừa kỳ quái lại rẻ tiền …!Trên tường đối diện còn có một tấm gương thủy ngân lớn, mặt gương đối diện với cô cùng chiếc giường phía sau.Người nhà này thật kỳ quái, ngay cả đạo lý không thể đặt gương đối diện với giường cũng không hiểu sao?Cố Tuyết Nghi chậm rãi đến gần chiếc gương lớn kia.
Trong gương, cô mặc một chiếc váy làm bằng lụa màu xanh lam nhạt, dựa vào hai dây đeo tinh tế treo trên vai, để lộ ra cần cổ mảnh khảnh và xương quai xanh xinh đẹp.
Váy dài đến đầu gối, phía dưới là một đôi chân thẳng tắp.Người phụ nữ trong gương có dung mạo tương tự với cô, chỉ là bị lớp trang điểm quái dị làm mờ đi mặt mày, nhìn qua lộ ra bộ mặt hung ác, lại diễm tục không lý do, thoáng cái tuổi tác đã bị kéo cao mấy tuổi.Cố Tuyết Nghi căn cứ vào trí nhớ của thân thể, tìm được “phòng tắm”, lại mò mẫm tìm được khăn giấy, gian nan vặn vòi nước, vươn đầu ngón tay ra, thăm dò cảm thụ độ ấm của nước …Ấm áp.Thế giới này thật kỳ quái, hạ nhân không có quy củ, bài trí trong phòng không có mỹ cảm, nhưng ngược lại những kỳ kỹ dâm xảo này lại có vài phần ý tứ, mang đến không ít tiện nghi.Cố Tuyết Nghi dùng khăn giấy nhúng vào nước ấm, lau sạch lớp trang điểm trên mặt.
Nhưng những lớp trang điểm này rất khó lau sạch.Cố Tuyết Nghi cũng không vội, chậm rãi lau từng chút một, vừa lau, một bên tiếp tục tiêu hóa ký ức về thế giới xa lạ này…Tưởng Mộng đứng ở ngoài cửa đã chờ đến vô cùng lo lắng.Vì sao hôm nay Cố Tuyết Nghi lại bình tĩnh như vậy?Tưởng Mộng cắn cắn môi, dứt khoát nhăn mày lại, phát huy kỹ thuật diễn xuất 100% của mình, ôm bụng, khó khăn nói: “Bụng của tôi…!Hình như có chút đau…””Yến phu nhân! Bụng tôi đau….”Vương Nguyệt thoáng cái hoảng hốt, một bên đỡ lấy Tưởng Mộng, một bên lớn tiếng hô: “Người đâu! Mau đi gọi bác sĩ gia đình!”Một bên lại hét lên: “Phu nhân! Không tốt lắm! Phu nhân, ngài mau ra ngoài …”Mà bên trong cánh cửa.Cuối cùng Cố Tuyết Nghi cũng tìm được một loại đồ vật tên là “nước tẩy trang”, cuối cùng cũng lau đi hơn phân nửa lớp trang điểm.
Lúc này khuôn mặt phía dưới mới lộ ra rõ ràng.Đúng lúc này, đột nhiên một đoạn âm thanh ồn ào vang lên trong phòng ngủ.
Là một đoạn ngôn ngữ nghe không hiểu, chỉ mơ hồ có thể nghe ra hình như là nhạc khúc…Cố Tuyết Nghi đi ra ngoài, tìm được khối vuông nhỏ phát ra âm thanh kia.
Đây là “điện thoại di động”.Ký ức của cô nói với cô như vậy.Cố Tuyết Nghi tìm kiếm trí nhớ, động tác trúc trắc mà nghe điện thoại.
Đầu dây bên kia truyền ra một giọng nói vừa xấu hổ lại vừa cẩn thận của một người đàn ông: “Là, là Yến phu nhân sao? Hiện tại Yến tứ thiếu đang ở cục cảnh sát, cậu ấy đánh nhau cùng với tam thiếu của Giang gia…!Ngài xem, ngài có thể tới đón người một chút không?”Yến tứ thiếu?Hẳn là em trai của vị Yến Triều tiên sinh kia.Đánh nhau với tam thiếu của Giang gia? Ở cục cảnh sát?Cục cảnh sát? Cố Tuyết Nghi lại nhanh chóng tìm được định nghĩa của cục cảnh sát từ trong trí nhớ..