Đọc truyện Chu Lam Mộng – Chương 14
Nữ gác cổng lúc này mới theo ánh mắt Chu Lam nhìn về phía xa xa, chỉ nhìn bóng lưng, nữ gác cổng lập tức nhận ra. Nàng ta lập tức chân chó đáp.
“Thiếu phu nhân, nàng ta là học đồ của Giản trưởng quỹ. Nàng ta thế nhưng rất tài giỏi, biết văn biết chữ, tướng mạo còn vô cùng tuấn tú.”
Nữ gác cổng nói nói, sau đó nhìn chung quanh một lượt, đảm bảo gần đây không có người mới nhỏ giọng nói thêm.
“Tiểu nhân vô tình nghe thấy một tin tức rất quan trọng.”
Bát quái sao? Chu Lam cũng rất phối hợp châu đầu ghé tai nghe.
“Tin tức gì?”
Nữ gác cổng có ý lấy lòng Chu Lam, cho nên ráng vắt hết óc nhớ lại những gì nàng ta nghe được.
“Tiểu nhân nghe nói phu nhân trước đây có ý bồi tài Đồng Lam. Khi nào nàng ta thi đậu tú tài, phu nhân sẽ gả Đại công tử cho nàng ta. Cung cấp cho nàng ta đi học ở Thám Hàng thư viện.”
Nữ gác cổng hâm mộ than thở.
“Thám Hàng thư viện a. Thư viện nổi danh cả huyện Lương Châu. Tụ tập biết bao tài nữ tiểu thư.”
Chu Lam rất bình tĩnh nghe, chỉ là nghe đến tên nữ tử kia cũng trùng tên với mình thì mới hơi nhếch môi.
Đồng Lam sao?
Chu Lam đưa mắt nhìn Nan Bình rời đi, không lâu sau đó Trương viên ngoại và mấy nữ trưởng quỹ tàn tàn đi ra. Trương viên ngoại bình thường nhìn thấy nàng còn mắt không phải con mắt, lỗ mũi không phải lỗ mũi, lúc này lại rất hoà ái đứng nói chuyện với Đồng Lam.
Đôi mắt Chu Lam xẹt qua ý cười, nghiêng đầu phân phó nữ gác cổng. Người sau nghe xong có chút quái dị nhìn nàng một cái rồi lập tức chạy thật nhanh về Nam viện.
Trương viên ngoại đang nói vài lời tán dương với Đồng Lam, dư quang khoé mắt nhìn thấy Diệp Khê đi đến, nhìn trận trượng xa xa của nàng, gân xanh trên trán Trương viên ngoại lập tức hiện rõ.
Mấy gia đinh đang đi làm việc trên đường đều theo phản xạ né tránh sang một bên. Hoảng sợ chào thiếu phu nhân.
“Chào thiếu phu nhân.”
“Thiếu phu nhân.”
Đồng Lam và mấy nữ trưởng quỹ cũng theo tiếng đồng nhìn về phía phát ra âm thanh. Đập vào mắt là bốn nữ tử cao to, đi đầu là Chu Lam, theo sau là hai nữ môn thần và nữ gác cổng. Bốn người trừ nữ gác cổng có chút khí thế hơi đoản ra, hai nữ môn thần đều mang khí thế hung ác, hai mắt đỏ bừng vì thức nguyên đêm khiến khuôn mặt của họ càng thêm có thể hù người, Chu Lam thì bày một bộ lão tử là đệ nhất đi tới.
“Mẫu thân. Người đứng ngoài đây để phơi nắng sao?”
“Thì ra là thiếu phu nhân?” Trưởng quỹ đầu rất bận, có nhiều người ở xa không đi tham dự được tân yến đêm hôm đó. Rất khéo, Đồng Lam cũng không đi dự. Hôm nay nhìn thấy chân nhân, Đồng Lam cũng không tỏ vẻ gì quá mức, rất có hàm dưỡng chào nàng.
“Thiếu phu nhân.”
Trương viên ngoại lập tức hừ lạnh.
“Ngươi gọi nàng là Diệp Khê được rồi. Thiếu phu nhân cái gì.”
Đồng Lam lập tức hồi đáp.
“Như vậy thì quá thất lễ. Dù sao Đồng nhi chỉ là…”
Trương viên ngoại lập tức ngắt lời.
“Trương di xem trọng phẩm tính và tài hoa của tiểu Lam ngươi. Ngươi không phải vật trong ao, không tất hạ thấp trước mặt nàng.”
Giống như không nghe hiểu ẩn ý trong lời Trương viên ngoại, Chu Lam vẫn cười cười, còn gật đầu nói.
“Không sai. Thiếu phu nhân nghe không được hay lắm. Ngươi đã được mẫu thân xem trọng, vậy cũng không tính là người ngoài. Ta gả cho Ngọc Quan, chàng là Đại công tử, ngươi gọi ta tiếng Đại tỷ là được.”
Đưa mắt nhìn vẻ mặt của Trương viên ngoại và mấy nữ trưởng quỹ, Chu Lam cười càng thêm rực rỡ.
“Đừng khách sáo.”
Đồng Lam vốn dĩ đã chào nàng rồi, giờ quấn một vòng, nàng ta còn phải gọi một nữ lưu manh thêm tiếng đại tỷ, trong lòng đương nhiên có chút không thuận, nhưng người ở dưới mái hiên, trước mặt Trương viên ngoại và mấy trưởng quỹ. Đồng Lam vẫn nhẹ nhàng gọi nàng.
“Đại tỷ.”
“Tiểu muội tốt.”
Chu Lam gật gật đầu, vô cùng thân thiết vỗ vỗ vai nàng ta, sau đó hào hứng nói.
“Nghe nói tiểu muội đây rất giỏi viết chữ làm văn. Đại tỷ cũng biết, chúng ta so thử một ván?”
Đồng Lam tuy không biết trong hồ lô Diệp Khê bán thuốc gì, nhưng Đồng Lam tự tin với tài học của bản thân chắc chắn không thua một nữ lưu manh. Thêm chuyện Diệp Khê làm hỏng chuyện tốt của nàng, Đồng Lam không có lý do gì từ chối.
Trương viên ngoại thật sự không ngờ Diệp Khê lại dám so tài với Đồng Lam. Bà so với ai ở đây đều hiểu rõ Diệp Khê là người như nào, đường đường chính chính là một lưu manh chân đất. Bình thường không có người ngoài nàng không biết tự lượng sức mình thì cũng thôi đi, đằng này.
“Hồ nháo! Ngươi một chữ bẻ đôi cũng không biết. So cái gì mà so.”
Chu Lam lập tức bày ra vẻ mặt không đồng ý, ôn tồn nói với bà.
“Mẫu thân. Người chưa từng thấy thực lực chân chính của nữ nhi, đương nhiên không biết nữ nhi từ nhỏ đã nổi tiếng thông minh khắp toàn thôn, sau này do nữ nhi không có tiền đi học nên mới hỗn hỗn lưu manh. Giờ đây nữ nhi đã là nương tử của Ngọc Quan, đương nhiên muốn thể hiện bản thân một phen. Mẫu thân người làm sao nỡ lòng ngăn cản như vậy?”
Trương viên ngoại vô cùng hồ nghi nhìn nàng. Người kia lập tức bày ra vẻ ta rất tài giỏi cho bà xem, có điều vẻ mặt của nàng có nhìn ngang hay nhìn dọc cũng chỉ thấy rất gợi đòn. Ruốc cuộc Trương viên ngoại đành ôm một tí tẹo teo hy vọng phất phất tay, sai gia đinh bày biện giấy bút ở trong lương đình. Gia đinh được sai vội vàng chạy đi, mang theo tin tức lớn này truyền khắp toàn phủ.
Mấy nam nô lập tức nhao nhao, chạy vào phòng thông báo cho Đại công tử.
Trương Ngọc Quan đang ngồi dựa lưng vào tháp mềm xem sách, y nghe xong cũng không biểu hiện quá rõ. Chỉ lặng im nghe nam nô bàn tán.
“Thiếu phu nhân cũng quá không biết trời cao đất dày. Lần này chắc chắn sẽ bị Đồng trưởng quỹ làm bẽ mặt.”
Thanh Minh còn nhớ mồn một cảnh sờ Đông ngó Tây của Chu Lam đâu.
Nan Bình nhìn sắc mặt của Đại công tử, nhạy cảm phát hiện người rũ mi khi nghe Thanh Minh nói. Nan Bình khẽ đưa mắt ra hiệu cho cho Thanh Minh im lặng. Bản thân đi lại bên người Đại công tử, thử hỏi.
“Công tử, chúng ta cũng đi đến lương đình xem một chút.”
Trương Ngọc Quan nhìn chữ trên sách, tâm tình thật ra đã không còn thanh tĩnh, y khép lại sách, nhẹ gật đầu.
“Đi thôi.”
– —-
Tiểu kịch trường:
Chu Lam: Mọi người hãy xem ta thể hiện…(^-^)b