Chú Không Thể Nhẫn

Chương 47: Đàm phán


Đọc truyện Chú Không Thể Nhẫn – Chương 47: Đàm phán

Editor: Cẩm Hi

Hai người giống như đang so kiên nhẫn với nhau, ai cũng không chịu mở miệng, lại cũng không đi nhìn di động hay làm chuyện gì khác, chỉ ngồi im tại chỗ như vậy, không nói một lời.

Trong bầu không khí trầm mặc như vậy, người phục vụ lại một lần nữa gõ cửa tiến vào.

Người phục vụ vẫn là cô gái vừa nãy ước chừng mới hơn hai mươi tuổi, vừa tiến vào liền cảm giác được không khí trong phòng giống như là có chút dị thường, động tác giữa chừng hiển nhiên là khẩn trương co quắp đến lợi hại, thật vất vả mới đặt được chén trà với ấm trà xuống, ngay sau đó dường như là chạy trối chết, vội vội vàng vàng mà đóng cửa lại đi ra ngoài.

Mục Nhạc duỗi tay xách ấm trà lên, không nhanh không chậm mà đổ vào hai chén trà, trước đem một chén đẩy đến trước mặt Diệp Thần, sau đó mới cầm lấy chén còn lại cho mình.

Diệp Thần nâng chung trà lên uống một ngụm, ngữ khí cũng nhàn nhạt mà mở miệng: “Cảm ơn cậu đã chiếu cố Dung Dung, bất quá con bé hiện tại đã không còn là trẻ con nữa, vẫn là nên có chừng mực giữ khoảng cách.”

Mục Nhạc giương mắt nhìn về phía người đàn ông ở đối diện —— người đàn ông hơn bốn mươi tuổi thoạt nhìn vẫn ôn hòa nho nhã trước sau như một, giữa hàng lông mày có vài phần tương tự với cô gái nhỏ, so với cô gái nhỏ ôn nhu tinh xảo thì nhiều hơn vài phần anh lãng; trà nóng bốc hơi tản ra trước mặt ông, một mảnh mông lung nhìn không rõ biểu tình trên mặt ông.

Mục Nhạc cùng cúi đầu uống ngụm trà, rồi sau đó lại đột nhiên nhàn nhạt mà cười một tiếng: “Anh Diệp, anh không cần ám chỉ em, cũng không cần đi loanh quanh, chúng ta có thể nói thẳng —— em xác thật là thích A Dung, cũng không muốn tránh né vấn đề này.”

Anh vừa dứt lời, lần này người cười lại biến thành Diệp Thần —— ông vốn dĩ là người có tính cách ôn hòa người, mỗi khi cười lên sẽ càng thêm ôn nhu, chỉ là lúc này, ông cười lên, ánh mắt lại thẳng tắp nhìn về phía Mục Nhạc, khiến người ta cảm giác được một cỗ áp bách thật lớn một cách kỳ lạ.

“Con gái của tôi gọi cậu là chú.” Diệp Thần nhìn anh, không gấp cũng không giận, chỉ nhàn nhạt giống như đang trần thuật lại một sự thật nào đó. “Mà cậu, gọi tôi là đại ca.”

“Bất quá cũng chỉ là mấy cái xưng hô mà thôi.” Mục Nhạc không cho là đúng, “Khi còn nhỏ cô ấy gọi em là anh, hiện tại gọi em là chú, về sau cũng có thể gọi tên của em, hoặc là một cái xưng hô khác. Em cũng có thể gọi anh là bố vợ —— vì vậy đều không có vấn đề gì cả.”


Người đối diện có vài phần tương tự với cô gái nhỏ kia hình như hơi hơi nhăn mày lại một chút, ánh mắt hơi trầm xuống, ngữ khí bình tĩnh nhưng lại mang theo xa cách rõ ràng: “Tôi chỉ sợ chịu không nổi một tiếng này.”

Mục Nhạc cười cười, không nói gì, chỉ giơ tay ra giúp Diệp Thần thêm chút trà vào trong chén.

Diệp Thần dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve thưởng thức chén trà, tầm mắt lại thẳng tắp dừng lại ở trên người Mục Nhạc.

“Anh gọi điện thoại hẹn em ra đây, chính là muốn cảnh cáo em cách xa A Dung ra một chút?” Mục Nhạc bỗng nhướng mi lên, vẻ mặt giống như có chút tò mò, “Anh cũng sẽ không vừa ý Mục Tiêu đi?”

“Mục Tiêu?” Diệp Thần đột nhiên cười lạnh một tiếng —— tính tình ông ôn hòa, lúc cười rộ lên hơn phân nửa đều mang theo ý nhu hòa, nhưng lần này lại phá lệ mà lộ ra một cái “Cười lạnh”, “Bất quá vẫn còn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, lấy cái gì mà yêu đương?”

Mấy năm nay hai đứa nhỏ ở chung ông đều xem ở trong mắt, nếu làm con cháu với vãn bối, Mục Tiêu xác thật là một đứa nhỏ xuất sắc; nhưng nếu làm con rể —— thật sự là vẫn còn kém xa.

Mục Nhạc hiểu rõ gật gật đầu, giống như đây là câu trả lời đã nằm trong dự kiến, nhưng việc Diệp Thần dứt khoát phủ định như vậy lại làm anh tuy rằng trên mặt không có hiện gì, nhưng đáy lòng lại theo bản năng mà nhẹ nhàng thở ra, thời điểm mở miệng ngữ khí rõ ràng đã thả lỏng ra không ít:

“Như vậy còn em?”

Diệp Thần không nhanh không chậm uống một ngụm trà, ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, thong thả ung dung mà nhàn nhạt trả lời:

“Cậu quá già rồi.”


Cậu, quá, già, rồi —— bốn chữ vô cùng đơn giản, lại lập tức chọc trúng tử huyệt của Mục Nhạc.

Anh xác thật đã không còn trẻ, Diệp Dung vừa mới vào đại học, anh cũng đã gần ba mươi rồi. Nếu nói ba năm đã có sự khác biệt, như vậy giữa bọn họ lại là một khoảng chênh lệch tới những chín tuổi? Anh không rõ ràng lắm, nhưng anh biết mình với Diệp Dung có lẽ sẽ bất đồng trong sinh hoạt, anh biết mình không thể giống như những người bạn cùng trang lứa với cô có thể cùng cô cùng nhau đi học, cùng nhau thảo luận về học tập, hay là cùng nhau thảo luận về những đề tài tình cảm của “Người trẻ tuổi”.

Mà ưu thế của anh, bất quá cũng là vì những ngày tháng khi còn nhỏ đã chiếm một địa vị đặc thù trong lòng cô gái nhỏ mà thôi.

Nhưng loại đặc thù này, có thể theo cô chậm rãi lớn lên hay không, hay là khi bọn họ lại ở chung với nhau một lần nữa sẽ chậm rãi hao hết? Anh không dám nói. Anh thậm chí còn không xác định được… Tình cảm mà cô gái nhỏ đối với anh, đến tột cùng có phải tình yêu hay không.

Nhưng anh không dám hỏi.

Năm nay anh hai mươi chín tuổi, đương nhiên là còn chưa già, nhưng thời điểm này, đối với Diệp Dung mà nói, thì thật là “Quá già rồi”.

Vào cái thời điểm anh không dám đi đụng vào vấn đề này, lại bị Diệp Thần dễ như trở bàn tay mà bóc ra như vậy, không hề che đậy bị bại lộ ra dưới ánh mặt trời.

Nhất châm kiến huyết. (Lời nói trúng tâm sự)

Từ lúc gặp mặt đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Mục Nhạc thay đổi sắc mặt.

Diệp Thần không nói gì, chỉ ở một bên uống trà một bên quan sát anh —— nhìn cái người đối diện kia gọi mình một tiếng “Anh Diệp” nhưng lại nói thích con gái mình, người đàn ông lập tức thay đổi sắc mặt, bưng cái chén trong tay nháy mắt tăng thêm lực đạo, sau đó phải hít thật sâu một hơi, sắc mặt mới chậm rãi khôi phục lại bình thường.


Diệp Thần lại một lần nữa nở nụ cười: “Dung Dung đương nhiên là một cô gái thực làm cho người ta yêu thích, cậu thích con bé, là chuyện bình thường. Nhưng cậu hiện tại thích con bé, có thể bảo đảm về sau sẽ luôn thích con bé sao? Cậu chơi nổi, nhưng con gái của tôi… Con bé sẽ không dậy nổi. Con bé là một người dùng tâm để cảm nhận dùng mắt để quan sát, lại thích đem mọi chuyện đặt ở trong lòng không chịu nói ra, nếu như con bé thật sự đáp ứng cậu rồi, vậy sẽ toàn tâm toàn ý đối với cậu, cuối cùng thì sẽ kết hôn. Nhưng mà A Nhạc, cậu hẳn là so với con bé rõ ràng hơn, hôn nhân, không phải chỉ có thích là đủ.”

Mục Nhạc thần sắc hơi ảm nhưng cũng không nói chuyện, chỉ trầm mặc như vậy nhìn người đàn ông đối diện —— đây là… cha của người trong lòng hắn.

“A Nhạc, nói thật, cậu xác thật rất tốt, nếu Dung Dung không phải là tính cách như bây giờ, tôi chỉ sợ rất vui lòng có một người con rể như cậu, giống như cậu nói, bất quá cũng chỉ là một cái xưng hô mà thôi. Nhưng Dung Dung…” Diệp Thần nói, rồi cũng thở dài, vẻ mặt tràn ngập đau lòng cùng lo lắng của cha đối với con gái, “Tôi không biết vì sao con bé lại tự ti mẫn cảm như vậy, trước sau đều không thể làm con bé bỏ đi cái tính cách này, tôi không phải là một người cha tốt. Chúng ta cũng đã biết nhau nhiều năm như vậy rồi, tôi không muốn nói chuyện khách sáo nữa, thẳng thắn mà nói, nếu so sánh cậu với Mục Tiêu, thì theo ý của tôi, đứa bé gọi là Từ Ký ở Viện phúc lợi kia có lẽ càng thích hợp với con bé hơn —— nó hai bàn tay trắng, cho nên mới càng không thể rời bỏ Dung Dung được. Dung Dung con bé, cần một người thành thục hiểu chuyện hơn những đứa cùng lứa tuổi —— có thể cùng con bé có chuyện nói, làm con bé nói ra những lời trong lòng, cũng có thể chiếu cố tốt cho con bé.”

“A Nhạc, cậu rất tốt, nhưng cậu không được. Không cần đi trêu chọc con bé nữa, con gái của tôi rất ngốc, con bé chơi sẽ không dậy nổi. Giữa hai người, cũng không phải chỉ có thích là đủ được.” Diệp Thần một phen thành thật với nhau, cuối cùng dùng một câu chấm dứt để chấm dứt.

Ông lời nói thành khẩn, lúc nói còn mang theo thở dài, xác thật là vì con gái mà lo lắng nhọc lòng.

Mục Nhạc trầm mặc.

Diệp Thần lại một lần nữa thở dài, đứng lên: “Chị dâu cậu còn ở nhà chờ tôi, tôi cần phải trở về rồi. Những lời hôm nay, cậu nên ngẫm lại thật kỹ đi.”

Ông nói, rồi xoay người muốn rời đi, người kia sau một hồi lâu trầm mặc lại bỗng nhiên mở miệng gọi ông lại ——

“Em chưa bao giờ nghĩ sẽ lấy loại sự tình này ra chơi đùa, em cũng biết không phải chỉ có thích là đủ —— nhưng mà, nếu đến thích cũng không có, thì những cái khác có ích lợi gì?” Diệp Thần quay đầu lại, thì thấy Mục Nhạc vẫn đang ngồi yên ở tại chỗ, ngửa đầu lên yên lặng nhìn mình, tầm mắt không chịu thoái nhượng một chút nào, “Anh Diệp, anh hôm nay cùng em nói nhiều như vậy, nhưng cuối cùng chỉ cần A Dung thích, A Dung kiên trì, anh cũng sẽ không phản đối.”

Câu nói cuối cùng kia, anh nói nhưng không mang theo nửa phần ngữ khí dò hỏi, ngược lại tràn đầy khẳng định không chút do dự—— đây không phải là một câu hỏi câu, mà là một câu trần thuật.

Diệp Thần hơi nheo lại đôi mắt, nhưng không có lên tiếng phủ nhận.

Mục Nhạc lại lập tức nở nụ cười: “Năm đó trước khi anh cùng chị dâu kết hôn, người phản đối với cười nhạo nhất định cũng không ít đi? Em hiện tại cam đoan với anh sẽ thích A Dung cả đời, đã không còn ý nghĩa với sức thuyết phục nữa rồi. Nhưng em nghĩ, nếu đổi lại là một người khác, cũng sẽ không thể bảo đảm được điều gì. Nếu như vậy, chẳng lẽ em không đáng tin bằng những người đàn ông khác sao?”


Thời điểm khi anh nói đến “người đàn ông khác”, chính anh cũng nhịn không được mà cười một chút, cư nhiên như là còn mang theo vài phần ý tứ giận dỗi. Diệp Thần ngẩn người, trên mặt rốt cuộc cũng nhịn không được có vài phần ý cười, sau đó lẳng lặng nhìn anh tiếp tục nỗ lực “Biện giải” vì chính mình: “Em so với cô ấy lớn hơn chín tuổi, nhưng như vậy mới càng có thể chiếu cố cô ấy tốt hơn, cũng đủ trưởng thành để xử lý tốt chuyện giữa chúng em, cũng chưa chắc là không thể có chung đề tài với cô ấy. Anh thật sự yên tâm đem con gái giao cho một người còn nhỏ tuổi hơn cô ấy?”

Anh khó có lúc lại vội vàng như vậy, nói xong lời cuối cùng rốt cục cũng đứng lên, yên lặng nhìn chằm chằm người đối diện có gương mặt tương tự vài phần với cô gái của mình.

Diệp Thần nhìn anh một cái, không tỏ ý kiến mà cười một tiếng, không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ nhàn nhạt lặp lại một lần nữa: “Tôi cần phải trở về.”

Nói xong, cũng không đợi Mục Nhạc nói chuyện, đã lập tức xoay người đi ra cửa.

Mục Nhạc đứng tại chỗ, lần đầu tiên cảm thấy có chút thấp thỏm khẩn trương, nhìn ra cửa hơi hơi nhíu mày, trong lúc nhất thời vẫn không rõ ràng lắm rằng cuối cùng Diệp Thần đến tột cùng có đồng ý hay không, chần chờ một lát, rồi lại lắc đầu thở dài, tìm di động gọi điện thoại.

Thời điểm Diệp Dung nhận được điện thoại đúng lúc vừa mới tắm xong, vừa nghe điện thoại thì thanh âm đầu kia đã truyền đến, dường như là theo bản năng đi nhìn đồng hồ của mình —— đã gần 9 giờ rồi.

“Đang làm gì vậy?” Mục Nhạc ôn nhu hỏi cô.

“Vừa mới tắm xong.” Cô gái nhỏ ngoan ngoãn trả lời, rồi sau đó có chút quan tâm hỏi anh, “Anh hết bận rồi sao? Đã ăn cơm chưa?”

Đầu kia “Ừ” một tiếng, rồi không nói thêm lời nào khác nữa, một câu “Ừ” hình như còn có chút kéo dài —— Diệp Dung như là đột nhiên ý thức được cái gì, lập tức nhíu mày, vội vàng nói: “Có phải anh lại chưa ăn cơm tối hay không? Như vậy sao được, sẽ bị đau dạ dày đấy!”

“Tôi… nhất thời quên mất.” Thanh âm của Mục Nhạc nghe vào giống như còn mang theo ý cười nhàn nhạt. Thấy anh vẫn còn cười được, không hề đem thân thể của mình đặt ở trong lòng, cô gái nhỏ lập tức càng thêm khó thở, há miệng thở dốc muốn quở trách anh, còn chưa kịp phát ra tiếng thì đã bị anh đoạt mất cơ hội, “A Dung, tôi ở dưới ký túc xá của em.”

Diệp Dung sửng sốt, còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, lại nghe thấy anh thấp giọng nói tiếp một câu: “Cùng tôi đi ra ngoài ăn một chút gì đi, tôi —— hơi đói.”

Nói đến câu cuối cùng, cư nhiên còn mang theo vài phần đáng thương.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.