Đọc truyện Chú Không Thể Nhẫn – Chương 26: Giải thích
Editor: Cẩm Hi
Diệp Dung trong nháy mắt dại ra, ngay sau đó phản ứng đầu tiên chính là lắc đầu cự tuyệt: “Không cần đâu chú nhỏ, chú đi làm cũng rất bận, cháu ăn ở căng tin trường là được rồi.”
“Căn tin có tiếng là mua muối không tiêu tiền, ăn quá nhiều đối với thân thể cháu cũng không tốt,” Mục Nhạc nghiêng đầu nhìn cô một cái, gương mặt có hơi phiếm hồng của cô gái nhỏ ở dưới ánh đèn đường có vẻ càng thêm nhu hòa điềm tĩnh. Anh hơi hơi dừng một chút, không tự chủ được hạ thấp ngữ khí, “Dù sao tôi cũng phải nấu cơm.”
Anh nói lời này khi đang quấn khăn quàng cổ của cô, thần sắc bình tĩnh, tự nhiên đến nỗi nhìn không ra nửa điểm khác thường, quả thực nghiêm túc mà nói thì chính là nói hươu nói vượn —— Tuy rằng anh nấu cơm, nhưng lại không thích xuống bếp. Ngày thường đều là tùy tiện xào vài món ăn, thậm chí là trên đường về nhà tùy tiện ăn chút, đối phó cho qua.
Đồ ăn ở ký túc xá… xác thật là không dám khen tặng. Diệp Dung bị Mục Nhạc xong câu này á khẩu không trả lời được, há miệng thở dốc muốn cự tuyệt nhưng không biết làm thế nào mới có thể nói có sách mách có chứng mà thuyết phục anh, lông mày đẹp lập tức nhíu lại, mang theo vài phần rối rắm cùng buồn rầu: “Chính là chú nhỏ…”
“Cơm nước xong, mỗi ngày tản bộ đối với thân thể cháu rất có lợi, sau đó tôi sẽ đưa cháu về trường học.” Mục Nhạc trực tiếp làm như không thấy buồn rầu trên mặt cô, ở thời điểm cô gái nhỏ vội vã muốn mở miệng cự tuyệt lần nữa thì anh thần sắc tự nhiên nói tiếp, không dấu vết chuyển đề tài, “A Dung, chúng ta nói chuyện —— mười năm này.”
Thời điểm anh nói lời này là lúc hai người đã kết thúc tản bộ —— Dù sao thì thể trạng Diệp Dung cũng yếu, vận động thích hợp sẽ có lợi cho khỏe mạnh, nhưng không thể để mệt nhọc quá mức, ngược lại sẽ làm thân thể bị thương. Mục Nhạc mang theo cô vào thang máy —— thời điểm của thang máy đóng lại cũng là lúc anh dứt lời, tại đây hai người bị vây kín trong không gian nhỏ hẹp, trong nháy mắt liền lâm vào lặng im.
Nhưng cô gái nhỏ luôn luôn có chút sợ hãi giờ này khắc này lại cố chấp ngẩng mặt lên, yên lặng nhìn anh —— đáy mắt nửa chờ đợi, nửa sợ hãi.
Chờ đợi cái gì, lại sợ hãi cái gì? Diệp Dung dường như có chút khó có thể tự hỏi, không tự giác mà ngừng lại rồi hô hấp.
Thang máy ngừng lại, Mục Nhạc kéo cô ra khỏi thang máy, mở cửa, sau đó nắm tay cô gái nhỏ đang ngây ngốc đến sô pha trong phòng khách ngồi xuống, lại nhét một chén trà nóng vào tay cô, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh cô.
Cô gái nhỏ vẫn như cũ còn có chút ngốc ngốc, cầm cái chén ngẩng mặt, chăm chú nhìn thẳng anh.
“A Dung, thực xin lỗi.” Đây là câu nói đầu tiên sau khi Mục Nhạc ngồi xuống.
Lông mi của cô gái nhỏ nhẹ nhàng run rẩy, cắn môi.
Lúc này đây, cô rốt cục không thể lại ngoan ngoãn mà cười nữa, phe phẩy đầu nói: “Không sao.”
Mục Nhạc không thể nói rõ trong lòng mình lúc này đến tột cùng nên cao hứng hay chua xót, chỉ nhìn cô gái nhỏ đang gắt gao cắn môi, trái tim dường như đều nằm cùng nhau. Anh vốn dĩ không có thói quen thổ lộ lòng mình với người khác, lúc này lại hít vào một hơi thật sâu, không có nửa điểm do dự nói ra —— là anh làm cô tự ti, là anh cho cô mười năm khúc mắc. Chẳng sợ điều gì nữa, nghĩa vụ của anh là làm cô toàn tâm toàn ý ỷ lại, muốn đem hết thảy giải thích rõ ràng với cô gái nhỏ. Huống chi… anh còn thích cô, muốn ở bên cô cả đời.
Chẳng sợ có một số việc, có lẽ đến cha mẹ anh còn chưa bao giờ biết.
“Khi đó tôi vừa đến nước Mỹ, việc học ở trường thật sự quá bận…”
Mới đầu đoạn thời gian kia, anh vẫn còn bớt chút thời gian để gọi điện về. Cô gái nhỏ ngoan ngoãn lại an tĩnh, nhận được điện thoại cũng luôn ngoan ngoãn nghe anh hỏi thăm thân thể mình có tốt không, có ngoan ngoãn uống thuốc hay không, sau đó dịu ngoan mà trả lời anh, cũng không hỏi thêm anh cái gì. Dần dần anh càng ngày càng bận rộn, thời gian gọi điện về cách nhau ngày càng lâu, thời gian mỗi một cuộc điện thoại lại càng ngắn. Rồi sau đó, thời điểm gọi điện về cho cha mẹ, anh liền dứt khoát thuận tiện hỏi thăm luôn sức khỏe của cô gái nhỏ —— gọi điện thoại cho cô cũng nói không được vài câu, chỉ cần biết rằng thân thể cô không tồi liền an tâm rồi. Dù sao đợi anh trở về, đến lúc đó trực tiếp đi thăm cô là được.
Khi đó anh đã nghĩ như vậy, xác thật anh cũng có cơ hội về nước. Nhưng lại không nghĩ rằng Diệp gia cùng Mục gia lại lần lượt chuyển nhà, anh tuy rằng có về nước mấy lần, nhưng mỗi lần đều vội vội vàng vàng, mỗi năm đều không ở nổi một hai ngày liền đi. Kỳ thật cho dù là như vậy, nhưng nếu muốn đi Diệp gia, thì vẫn có thể dành ra chút thời gian để tới, cho dù là chỉ một giờ, nhưng…
“A Dung, tôi cũng rất khẩn trương.” Mục Nhạc cúi đầu nhìn cô, đáy mắt cô quả nhiên mang theo vài phần ảm đạm, “Tôi đi lâu như vậy, cháu có hay không còn nhớ tôi?”
Khi đó Diệp Dung còn nhỏ, phải mất rất lâu mới nhớ được anh —— đều nói trẻ nhỏ hay quên, lâu như vậy không gặp, cô còn có thể nhận ra anh sao? Chính anh cứ như vậy vội vàng bỏ đi, cô có ghét bỏ anh hay không?
Cậu thiếu niên Mục Nhạc che dấu thấp thỏm chần chờ, sau rốt cục cũng bỏ lỡ thời gian cuối cùng, không thể không mang theo tiếc nuối cùng hối hận mà bước lên máy bay.
Rồi sau đó, thị trường tài chính biến động, hạng mục mà anh với bạn học, giáo sư cùng nhau hợp tác gặp vấn đề khiến cho bọn họ gần như táng gia bại sản, thậm chí giáo sư thiếu chút nữa phải đi nhảy lầu… Anh hầu như đã không còn nhớ rõ những năm đó đến tột cùng là như thế nào, chỉ nhớ được công việc vô cùng áp lực, làm anh căn bản không còn tâm tư suy nghĩ đến việc khác.
Bọn họ mất gần ba năm mới hoàn toàn thoát khỏi trận gió lốc này, chậm rãi vượt qua, rồi lại một lần đi vào quỹ đạo. Rồi sau đó, lại cuồn cuộn không ngừng công tác —— mới đi vào quỹ đạo còn chưa chưa đủ.
Mãi cho đến một năm này, số lần mẹ anh thúc giục về nước ngày càng nhiều, nhận thấy thời gian cũng đã lâu, tuổi tác cha mẹ lại càng lúc càng cao, lúc này anh mới quyết định bỏ xuống gánh nặng để về nước.
Chính là có một số việc, có một số người, sau một thời gian dài, thì ra… thật sự có thể hoàn toàn quên đi.
Mục Nhạc không nghĩ sẽ đi biện minh cho bản thân mình —— là anh quên mất cô, là anh lừa cô, không thể cãi lại.
“A Dung…” Mục Nhạc rốt cục cũng dừng lại câu chuyện, cúi đầu xuống nhìn Diệp Dung, ánh mắt nặng nề.
Không biết khi nào hốc mắt cô gái nhỏ đã đỏ bừng, gắt gao cắn môi, trên cánh môihồng nhạt dường như đã lưu lại dấu răng rõ ràng. Cô ngẩng đầu lên nhìn Mục Nhạc, như muốn nói gì đó, đã mở miệng rồi nhưng lại không nói nên lời, lại một lần nữa dùng sức mà cắn miệng mình.
Mười năm này, thì ra đã xảy ra nhiều chuyệnnhư vậy, thì ra anh… vất vả như vậy. Cô đau lòng anh, lo lắng cho anh, rồi lại vì chính mình mà ủy khuất, khổ sở.
Thì ra, anh thật sự quên mất mình; thì ra, cuối cùng mấy năm kia, anh thật sự không còn nhớ tới mình.
Diệp Dung có chút chán ghét chính mình —— biết rõ anh vất vả như vậy, cô hẳn là nên hiểu chuyện một chút, hẳn là nên thông cảm cho anh, cô căn bản là không có quyền gì đi chỉ trích anh. Nhưng… cô vẫn cảm thấy ủy khuất.
Năm ấy lời hứa hẹn lúc sắp chia tay, chỉ có cô một mình ngây ngốc nhớ kỹ, mỗi ngày đều đếm đầu ngón tay chờ anh trở về.
Cô gái nhỏ rốt cục cũng không thể nhịn xuống được nữa, nước mắt từ hốc mắt đỏ bừng từ từ chảy xuống xuống.
Cô dường như kinh giác* khi thấy chính mình khóc, nỗ lực cố gắng mở to hai mắt, dùng sức hít hít cái mũi muốn nước mắt ngừng lại, nhưng rồi chỉ có thể phí công khi phát hiện nước mắt chảy xuống ngày càng nhiều.
(*) Kinh ngạc, phát giác
Cô cắn cắn môi, có chút tự sa ngã dùng mu bàn tay xoa xoa hai mắt mình.
Ngay sau đó, thân hình cao lớn của người đàn ông ở dưới ánh đèn tạo ra một cái bóng thật dài, đem cả người cô toàn bộ đều bao phủ ở dưới bóng của anh, sau đó có một bàn tay rộng lớn ấm áp tay bắt được tay chính mình, đem tay của mình chậm rãi kéo ra, tiếp theo cầm một ít khăn giấy lại gần, động tác mềm nhẹ lại cẩn thận từng chút từng chút một giúp cô lau nước mắt.
Động tác của anh ôn nhu như vậy, lại bỗng làm Diệp Dung càng thêm cảm thấy ủy khuất, nước mắt chảy càng hăng.
Tay Mục Nhạc hơi hơi dừng một chút.
Một lát sau anh nhẹ nhàng thở dài một tiếng, rồi sau đó cũng không cầm khăn giấy lau nước mắt giúp cô nữa, chỉ duỗi tay chậm rãi phủ lên môi cô, đầu ngón tay anh khẽ vuốt ve làn môi dưới bị cô cắn lưu lại hai dấu răng, trong đáy mắt là hối hận cùng đau lòng.
“Thực xin lỗi A Dung, là tôi sai. Đừng tự cắn mình.” Mục Nhạc thấp giọng nói, “Nếu cháu cảm thấy ủy khuất, thì phát giận lên tôi; còn cảm thấy khổ sở, thì cứ cho tôi xem sắc mặt… Muốn làm cái gì cũng được, đừng tự làm mình bị thương.”
Nếu có thể, anh thậm chí còn càng hy vọng cô có thể phát giận mắng anh, đối với anh nhăn mặt —— Cô gái nhỏ của anh, phải tùy hứng, tự tại, muốn làm cái gì thì làm cái đó, chứ không phải như bây giờ… bộ dáng ẩn nhẫn an tĩnh rơi lệ.
“Chú, chú mỗi lần gọi điện thoại tới, cháu đều rất vui, có… rất nhiều lời nói muốn nói với chú. Nhưng tất cả mọi người đều nói chú ở nước ngoài rất bận, cháu sợ ảnh hưởng tới chú, cháu nghĩ… cháu nghĩ nếu cháu ngoan một chút, ít nói một chút, thì có phải chú sẽ có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn hay không. Cháu mỗi ngày đều đợi chú gọi điện thoại tới, mỗi ngày đều… chờ chú trở về. Rõ ràng chú đã nói, xuất ngoại rồi sẽ không quên cháu, sẽ trở về thăm cháu!” Cô gái nhỏ rốt cục cũng nức nở khóc lên, “Sau đó, sau đó chú còn điện thoại tới, cháu, cháu nghe bà nội Mục nói chú đã trở về, nhưng lại không đến thăm cháu. Cháu nghĩ… có phải hay không do thân thể cháu không tốt, lại không ngoan, làm cho chú thêm thật nhiều phiền toái, cho nên sau khi chú xuất ngoại, liền muốn thoát khỏi cháu, rốt cuộc… không cần cháu. Nếu chúa chăm sóc thân thể thật tốt, ngoan một chút, nghe lời một chút, không bao giờ tùy hứng, có phải hay không… chú sẽ lại thích cháu? Có thể… lại đến thăm cháu?”
Cô khóc đến mức có chút thở hổn hển, nói chuyện cũng bắt đầu gian nan. Một đoạn vốn không dài, cô lại đứt quãng nói mất một lúc lâu mới xong, lúc này đã sớm khóc đến tê tâm phế liệt, hai mắt đẫm lệ mơ hồ.
Mục Nhạc chỉ cảm thấy trái tim chính mình như bị cái gì đó hung hăng đâm xuyên, đau đến mức làm anh không thở nổi —— cô gái nhỏ đang khóc nức nở lại đột nhiên lập chui vào trong lồng ngực anh, ôm lấy eo anh, khóc đến không cần hình tượng:
“Mục Nhạc kẻ lừa đảo nhà chú! Kẻ đại lừa đảo! Cháu chán ghét chú…”
Cô vừa khóc vừa mắng anh, rồi lại gắt gao ôm lấy eo anh càng chặt, tiếng khóc chậm rãi chuyển thành tiếng nức nở nho nhỏ: “Anh Tiểu Nhạc, em tưởng anh… không cần em nữa, đừng không cần em…”