Chú Hãy Ngủ Với Tôi

Chương 13: Cô công chúa bên vòng quay cổ tích


Đọc truyện Chú Hãy Ngủ Với Tôi – Chương 13: Cô công chúa bên vòng quay cổ tích

Chiếc xe hơi lao đi trong đêm tối như xé toạc màn mưa dày đặc phía trước, mau chóng ngừng lại. Sự ma sát của bánh xe với đường nhựa trơn trợt kêu lên một tiếng két não nề. Rất nhanh cửa mở, bóng dáng Tôn Duy bước ra ngoài. Tay cầm dù, anh đưa đôi mắt ướt nhoè vì mưa lên tấm bản vẫn còn nhấp nháy ánh đèn dưới những giọt nước băng giá đề ba từ “Khu trò chơi”, nơi mà chiều nay anh cùng Đỗ Như vừa đến. Lập tức, chàng trai chạy vội vào bên trong. Khi nãy Đỗ Như bảo mình đang dầm mưa, chứng tỏ cô gặp phải chuyện gì đó buồn phiền. Vậy nếu như sự suy đoán của Tôn Duy là đúng thì hiện Đỗ Như đang ở…

Tôn Duy dừng lại thở mệt nhọc đồng thời đảo mắt nhìn xung quanh. Mọi thứ đều trắng xoá bởi trận mưa ngày càng nặng hạt hơn. Nhưng tiếp đến, cái nhìn của anh bừng sáng khi phía xa dần dần hiện ra hình ảnh vòng quay ngựa gỗ! Tức tốc, anh lao nhanh về phía đó với suy nghĩ rằng cô đang ngồi chờ mình.

Vừa chạy đến gần thì Tôn Duy ngạc nhiên vì đập vào mắt anh là hình ảnh Đỗ Như ngồi ngủ trên một con ngựa gỗ, nó nhún nhẹ mỗi lần cơ thể mỏng manh kia chợt run lên vì lạnh. Chiếc váy xoè ngắn đến đầu gối vấy bẩn, có cảm giác cô đã ngồi dưới bậc thềm rất lâu nên nước mưa văng lên tạo thành vô số chấm đen loang lổ. Đôi chân trần của cô buông thõng xuống bên hông con ngựa gỗ, làn da tím tái bởi sự lạnh lẽo bủa vây. Dưới đất ngay bên cạnh là đôi giày boot đen… Trông khung cảnh ấy khiến Tôn Duy liên tưởng đến chuyện, một cô công chúa ngủ quên ở nơi được gọi là Vòng quay cổ tích. Chỉ đáng tiếc, dường như nàng công chúa nhỏ bé ở trước mặt anh không hề có cuộc đời đẹp như cổ tích.

Đứng quan sát dáng vẻ kỳ lạ nhất của Đỗ Như trong vài phút, Tôn Duy cầm dù từ từ tiến lại gần. Khi đã đứng ngay bên cạnh, anh lướt ánh mắt nhìn sơ qua bộ dạng đáng thương ấy lần nữa. Lạ lùng thay, dẫu gương mặt Đỗ Như trắng bệch nhưng vẫn sáng ngời. Trên tay cô, chiếc điện thoại nằm im lìm. Đối diện, chàng trai họ Tôn thở ra vì chẳng hiểu sao cô không gọi lại để nói mình ở vòng quay ngựa gỗ, làm anh vắt óc suy nghĩ. Đặt nhẹ nhàng chiếc dù xuống, Tôn Duy mau chóng cởi áo khoác choàng lên người Đỗ Như đồng thời cất tiếng gọi đánh thức cô dậy:

– Đỗ Như! Tôi đến rồi đây!

Thân hình đang run run ấy chợt động đậy tiếp theo là đôi mắt dần mở ra. Khi thấy rõ gương mặt của người đối diện thì Đỗ Như liền mỉm cười, nói yếu ớt:

– Tôi biết, chú nhất định sẽ đến…

– Ừ, xem như cô giỏi. – Tôn Duy dịu dàng đỡ cơ thể lạnh băng nhẹ hẫng của cô – Đừng nói nhiều nữa, mau về nhà tôi thay quần áo kẻo cảm lạnh.

Dù bên tai chỉ có tiếng mưa rơi và không hề nghe rõ Tôn Duy nói gì nhưng Đỗ Như vẫn gật khẽ rồi gục mái đầu mệt mỏi lên đôi vai anh. An tâm. Bình yên. Phải, chỉ cần có người đó bên cạnh thì cô không cần lo lắng sợ hãi bất kỳ điều gì.

Trông cảnh Đỗ Như nhắm nghiền mắt, cả người bất động buông xuôi Tôn Duy nhẹ nhàng bế Đỗ Như lên xong cúi xuống cầm chiếc dù. Hành động này khá vất vả nên chàng trai gần như ướt hết người khi đi trở ra cổng khu trò chơi vì chiếc dù chỉ đủ che cho cô chủ nhỏ còn ngủ say.

… Quan sát dáng vẻ im lặng còn mắt thì nhìn vô định đâu đó của Đỗ Như khoảng mười phút xong Tôn Duy chậm rãi cất tiếng hỏi:

– Tại sao cô không ở nhà mà lại dầm mưa trong đêm hôm khuya thế này?

Thấy Đỗ Như không phản ứng cũng chẳng trả lời, Tôn Duy bắt đầu chán nản. Ngay cả nhìn anh một chút cô còn không làm huống chi đáp lại anh.

– Cô tự dưng gọi điện đến và vì lo lắng tôi đã bỏ mặc trời mưa lái xe đi tìm. Sau đó đưa cô về nhà, thay đồ rồi pha sữa cô uống thế mà tôi chẳng được biết cái lý do kia là gì. Cô có thấy như vậy là không công bằng với tôi?

Dường như câu nói dịu dàng nhẹ tênh từ anh chàng họ Tôn có tác dụng chút ít vì Đỗ Như bắt đầu thay đổi tư thế ngồi tượng đá của mình bằng cách hơi co người vào tấm chăn dày, hai bàn tay vẫn giữ chặt ly sữa nóng bốc khói.

– Mẹ tôi… Bà ấy tát một cái thật mạnh vào mặt tôi.

Khi biết rõ nguyên nhân có liên quan đến bà chủ Đỗ thì tự dưng Tôn Duy hơi chau mày bởi hiểu anh không thể giải quyết chuyện này được. Vốn, mối quan hệ của hai mẹ con Đỗ Như theo như cô kể rất rắc rối và khá tệ.

– Giám đốc đánh cô vì cái gì? Tôi nghĩ ắt hẳn có nguyên do.

Lưỡng lự trong chốc lát, Đỗ Như khẽ đảo mắt sang Tôn Duy đang ngồi khoanh tay chờ đợi. Cô kể lại sự việc diễn ra vào tối nay cách đây mấy giờ trước… Lời kể từ Đỗ Như vừa dứt cũng là lúc Tôn Duy nhắm mắt và thở hắt một cái rõ to.

– Cô chủ ơi cô chủ, sao cô hành động mà không suy nghĩ gì hết vậy?

– Cả chú cũng nghĩ thế ư? – Đỗ Như vẫn chưa hiểu bản thân đã sai.

Trông gương mặt có phần trách cứ của cô bé, Tôn Duy lắc đầu đồng thời đưa tay sờ trán kiểu như suy nghĩ điều gì sâu xa. Lát sau, anh nhìn cô từ tốn bảo:

– Tôi nói cô nghe. Cô là một cô chủ, chưa từng bươn trải với cuộc sống để biết hai từ ấy không hề đơn giản. Cô cũng không phải vất vả tự kiếm tiền để hiểu rằng có được đồng tiền là vô cùng cực khổ. Mẹ cô, giám đốc Đỗ, tuy chẳng làm việc gì đụng đến tay chân nhưng bà ấy phải vận dụng đầu óc, suy nghĩ chính sách kinh doanh để có thể duy trì một công ti quy mô lớn như Hoàng Hiệp. Bà ấy dốc hết sức cho Hoàng Hiệp không hẳn chỉ vì bản thân mình mà còn giúp cho hơn mấy ngàn nhân viên nhỏ bé bên dưới trong đó có tôi, được làm việc để duy trì cuộc sống! Đối với một phụ nữ, trách nhiệm ấy rất nặng nề. Thiết nghĩ, chắc nhiều lần mẹ cô rất mệt mỏi và cần đôi vai của một người đàn ông để dựa vào. Nhưng đáng tiếc, bên cạnh bà ấy không có ai, kể cả cô con gái luôn giận hờn bởi vì sự ích kỷ.

Đối diện, Đỗ Như tròn xoe mắt kinh ngạc trước lời nói kỳ lạ của Tôn Duy.


– Cô sống và hưởng thụ trên chính đồng tiền mẹ mình cực khổ kiếm ra, cô có biết điều ấy? – Tôn Duy hạ giọng, câu chữ cũng chậm dần lại – Sống, phải lo toan nhiều thứ: tiền bạc, ăn uống, quần áo, nhà cửa, vợ chồng con cái. Đôi khi ta cần nhún nhường chịu đựng để không phải mất đi miếng cơm manh áo. Cũng như vậy, Nguyễn giám đốc là một trong những đối tác lớn quan trọng của Hoàng Hiệp. Cô hãy tưởng tượng nếu ông ấy không hợp tác với Hoàng Hiệp thì công ti sẽ mất đi phần lợi nhuận lớn. Vậy khi đó, chẳng những giám đốc Đỗ, cô mà còn cả mấy ngàn nhân viên đang làm việc kia sẽ đứng trước những khốn khó không đoán được! Cô chẳng thể hình dung được hậu quả nghiêm trọng ra sao đâu. Tóm lại, cô không còn nhỏ nữa, muốn làm gì hãy suy nghĩ kỹ càng. Sẽ có ngày vì sự bướng bỉnh của bản thân mà cô hại nhiều người khác.

Từ nãy đến giờ Đỗ Như không có biểu hiện gì khác ngoài việc ngồi lặng đi, đôi mắt mở to bất động khi nghe từng câu từng lời Tôn Duy vừa nói xong. Vẻ như trong vài giây ngắn ngủi, cô chủ ương bướng kiêu căng ấy ngộ ra vài điều mà từ trước đến nay chưa bao giờ hiểu hoặc không bao giờ muốn hiểu.

– Cô ổn chứ? – Tôn Duy e dè vì thấy nét mặt đối phương hơi khác lạ.

Sực tỉnh rồi mau chóng lấy lại dáng vẻ bình thường, Đỗ Như đặt ly sữa xuống đồng thời khẽ xoay người đi và nói thật nhỏ:

– Tôi mệt nên muốn nằm nghỉ.

Hiểu tâm trạng hiện giờ của Đỗ Như, Tôn Duy chậm rãi đứng dậy.

– Ừm, cô nghỉ đi. Có gì cần cứ gọi, tôi ngủ ở ngoài phòng khách.

Khi cửa phòng đã đóng thì Đỗ Như khẽ khàng nằm xuống. Đôi mắt đó vẫn trống rỗng nhưng thấp thoáng một chút nghĩ ngợi mơ hồ. Tiếp, mí mắt từ từ khép lại. Bên ngoài trời vẫn mưa không ngớt. Lạnh lẽo. Đơn độc. Và bình lặng.

Nửa đêm, đang ngủ thì Tôn Duy giật mình bởi có ai đó lay gọi. Mở choàng mắt rồi ngồi dậy, đưa tay bật chiếc đèn ngủ bên cạnh sáng lên và anh ngạc nhiên vì thấy Đỗ Như đang ngồi trước mặt mình. Chưa kịp hỏi là một cách bất ngờ, cô nhẹ nhàng ôm lấy anh. Đúng lúc, chất giọng cô vang khẽ trong không gian nửa sáng nửa tối, nghe hơi lạc dần.

– Tôi lạnh. Chú có thể cùng tôi… làm chuyện đó? Tôi cần một cái gì đấy có thể khiến mình quên đi những cảm xúc tồi tệ lúc này.

– Khoan, khoan! Đây là nhà tôi, không phải nhà nghỉ!

– Tôi xin chú… hãy sưởi ấm tôi.

– Này… nhưng…

Tôn Duy ngưng bặt khi nhận ra cơ thể Đỗ Như đang run, không quá mạnh nhưng đủ để người ta hiểu cô đang rất lạnh. Hai bàn tay cô bấu chặt vai anh đến đau. Hơi thở cũng nặng nề đứt quãng. Hẳn, bản thân cô đã chịu đựng những điều kinh khủng. Lặng thinh lắng nghe tiếng đập yếu ớt từ con tim trong lồng ngực Đỗ Như, Tôn Duy nhắm mắt bởi đang đấu tranh giữa lý trí và tình cảm thương xót. Cô khiến anh khó xử.

– Được rồi. – Thật khó khăn để Tôn Duy nói ra hai từ này – Xem như tôi giúp cô lần này…

Mấy giây sau, Đỗ Như từ từ rời khỏi Tôn Duy và chẳng để anh chưa kịp làm hành động gì là cô đã nhanh chóng hôn anh. Tất nhiên, Tôn Duy kinh ngạc đến mức nào, mắt mở to hết cỡ. Tiếp, anh lập tức đặt tay lên vai cô rồi đẩy ra.

– Cô quên điều khoản năm trong hợp đồng ư?

– Điều khoản ghi bên B không được hôn bên A chứ đâu có ngược lại. Vì vậy tôi hôn chú thì đâu vi phạm.

Dứt lời, Đỗ Như lại kéo Tôn Duy lại gần rồi đặt môi mình lên môi anh. Ấn sâu. Hết đờ đẫn vì nụ hôn bất ngờ giờ thêm việc Đỗ Như tráo trở khi nói về điều khoản trong hợp đồng khiến Tôn Duy đơ cả người. Đã định đẩy cô gái hư hỏng đó ra lần nữa thế nhưng anh ngạc nhiên vì bắt gặp ngay đuôi mắt đang nhắm nghiền của cô là một dòng lệ chảy ra nhẹ nhàng. Và cũng bởi vậy hai đôi tay anh buông xuôi…

Lòng yếu mềm khi Tôn Duy cũng từ từ khép mắt lại rồi cùng Đỗ Như chậm rãi nằm xuống chiếc nệm êm ái. Ngón tay anh lần mò lên những chiếc cúc áo của cô, mở bung. Ánh sáng đèn ngủ phụt tắt. Trong bóng tối căn phòng rộng có hai con người quấn chặt lấy nhau, sưởi ấm nhau mặc bên ngoài mưa vẫn rơi đều.

Anh biết bản thân hoàn toàn sai nếu làm thế.

Nhưng, khi nghe tiếng đập yếu ớt của trái tim.

Cảm nhận nỗi đau. Cùng những giọt nước mắt đó.

Thì anh hiểu mình không thể bỏ mặc cô ấy.


Hãy tha thứ cho anh, Ngọc Thuỳ…

***

Sáng hôm sau, những tia nắng của một ngày trong lành cố oằn mình len qua khe cửa sổ khép hờ hắt nhẹ lên gương mặt còn ngủ của Đỗ Như. Choàng tỉnh, cô thấy trời đã sáng vì không gian căn phòng sáng bừng. Nằm bất động hồi lâu, cô nhẹ nhàng quay qua bên cạnh thấy Tôn Duy vẫn đang say giấc. Đôi mắt Đỗ Như chớp chớp liên tục khi bắt đầu nhớ về sự việc tối qua. Chuyện Tôn Duy tìm được mình ở vòng quay ngựa gỗ, rồi những lời khuyên dịu dàng tiếp theo là chàng trai đồng ý làm tình với cô mặc dù cả hai hiện ở ngay tại nhà anh. Những xúc cảm của da thịt chạm da thịt vẫn còn lởn vởn trong mớ óc bỗng chốc trống rỗng, vô định.

Suýt chút Đỗ Như quên mất một chi tiết cực kỳ quan trọng: cô chủ động hôn Tôn Duy lần thứ hai. Nhưng điều đáng ngạc nhiên là anh đã đón nhận nụ hôn ấy. Đến bây giờ, cô không rõ lý do gì khiến mình muốn hôn chàng trai có vợ này đến vậy, chỉ là vì bản thân luôn bị thôi thúc bởi một mong ước thầm kín.

Chậm rãi ngồi dậy, tay giữ chặt chiếc chăn quấn ngang người, Đỗ Như nhích lại gần Tôn Duy còn ngủ say. Tự dưng nở nụ cười, cô rụt rè đưa ngón tay lên chạm khẽ vào đôi môi đang khép của anh. Rõ ràng trong lòng xuất hiện cảm giác rất lạ đầy thúc giục, đến nỗi làm cô hơi khó chịu… Chính vì thế, Đỗ Như liền cúi xuống với ý định hôn Tôn Duy lần thứ ba nhưng nụ hôn này sẽ là âm thầm. Khi hai bờ môi sắp chạm vào nhau thì thình lình tiếng mở chốt cửa vang lên. Ngay tức thì, Đỗ Như dựng người dậy đồng thời xoay qua cùng với cái nhìn kinh ngạc…

Có ai đó lay lay Tôn Duy khá mạnh bạo kèm theo những âm thanh gọi léo nhéo. Bực mình vì bị phá giấc ngủ, anh liền kéo chăn lên che đầu và sẵng giọng:

– Để tôi ngủ! Cô đừng quấy rầy nữa!

– Cô?! Đó là ai vậy?

Một luồng điện cực mạnh xẹt ngang qua bộ não còn mơ màng làm Tôn Duy lập tức mở mắt thao láo. Giọng nói này… Không suy nghĩ nhiều, anh mở tung chăn ra để rồi bắt gặp Ngọc Thuỳ xuất hiện thù lù, chẳng những thế còn đang nhìn chằm chằm vào chồng với đôi mắt khó hiểu, lông mày thì chau lại. Phát hoảng, Tôn Duy ngồi bật dậy quên mất mình không mặc quần áo.

– Là em sao?

Chẳng mấy giật mình trước câu hỏi lớn tiếng của chồng, Ngọc Thuỳ thở ra bảo:

– Chứ anh tưởng ai?

Đối diện, mặt mày Tôn Duy bắt đầu nhợt nhạt và cả người đổ mồ hôi. Bao nhiêu ngạc nhiên lẫn lo sợ không ngừng bủa vây trong cái đầu xoay vần. Dẫu đang hoang mang ấy vậy anh vẫn tỉnh táo mau chóng nhìn qua bên cạnh mình. Đỗ Như không có ở đây, quần áo cũng biến mất. Kín đáo thở phào nhẹ nhõm, anh nghĩ chuyện chưa đến nỗi quá tệ.

– Đừng nói rằng đêm qua anh ngủ ở phòng khách nhé? – Ngọc Thuỳ cầm quần áo của chồng lên – Đã vậy còn trần truồng nữa.

Cố để mồ hôi đừng tuôn trên trán, Tôn Duy cười cười đáp với vẻ gượng gạo:

– Ờ ừm… Đêm qua anh có uống chút rượu, sau đó thì buồn ngủ quá nên bất tỉnh ở đây lúc nào chẳng hay. Còn quần áo thì… thì hẳn nửa đêm trời nóng nên anh cởi ra cho dễ ngủ.

– Vậy khi nãy em gọi anh, anh bảo “Cô đừng quấy rầy nữa!”. Cô nào thế?

Lần này thì Tôn Duy không còn đủ sức ngăn những giọt mồ hôi nữa. Chúng rịn ra trên trán rồi chạy dài qua hai màng tang, xuống tận cằm. Anh lo sợ đến mức chẳng dám đưa tay lau. Đảo mắt để tìm câu trả lời, anh vẫn giữ nụ cười thật tươi:

– Cô nào, chắc anh nói mớ. Em cũng biết anh thường nói mớ khi ngủ mà.

Ứng đáp bằng một câu thật trôi chảy xong, Tôn Duy nuốt nước bọt quan sát biểu hiện trên gương mặt vô cảm của Ngọc Thuỳ. Vì cô im lặng nên khiến anh thêm bối rối. Dù bên ngoài chẳng thể hiện điều gì nhưng kỳ thật lòng anh nóng hơn lửa đốt, tim đập thình thịch tưởng như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Anh cầu mong vợ đừng tra hỏi mình nữa.

Không phải chỉ mỗi Tôn Duy đang vã mồ hôi hột mà Đỗ Như cũng vậy. Ngồi núp sau chiếc tủ cao nãy giờ, cô nín thở lắng nghe cuộc đối thoại của hai vợ chồng Tôn Duy. Lúc nghe tiếng mở chốt cửa, cô nghĩ ngay đến việc Ngọc Thuỳ sắp bước vào nhà. Nhanh như cắt, cô tung chăn đồng thời vớ lấy quần áo và núp vội vào phía sau cái tủ… Đúng như dự đoán, ít giây sau Ngọc Thuỳ đi vào phòng khách thấy chồng nằm ngủ la liệt. Dù hồi hộp vô vàn nhưng Đỗ Như chẳng dám thở mạnh. Nếu chuyện ngoại tình này bị phát hiện thì sẽ rắc rối lớn cho cả hai, đặc biệt là Tôn Duy.

Sau mấy phút không lời, sau cùng Ngọc Thuỳ liền lắc đầu chậc lưỡi vẻ chán nản:


– Anh có phải trẻ con đâu mà nằm đâu ngủ đó. Thật hết nói! Lần sau có uống rượu thì cố về phòng ngủ. Có ngày ngã bệnh thì khổ!

Tôn Duy cảm giác gánh nặng trong lòng được trút bỏ. Nhẹ. Nhanh chóng, anh đáp lời vợ bằng giọng nửa đùa nửa thật: “Bệnh thì có em chăm, lo gì.”

Cười phì, Ngọc Thuỳ ném nhẹ quần áo vào người chồng, đứng dậy ngáp dài:

– Em phải lên phòng ngủ một giấc, cả đêm làm việc mệt quá! Còn anh mau ăn sáng để còn đến công ty, coi chừng muộn giờ làm.

Gật đầu, Tôn Duy dõi theo bóng dáng vợ uể oải bước lên từng bậc thang. Khi không còn nghe âm thanh nào nữa, bấy giờ anh mới thở ra thật mạnh. Tình huống ban nãy thật nguy hiểm, chẳng khác nào ngàn cân treo sợi tóc. Đưa tay lau mồ hôi liên tục rồi vỗ vỗ vào mặt vài cái cho tỉnh táo, anh đang trấn tĩnh bản thân.

– Chú và tôi mém chết ha?

Đột ngột nghe giọng khe khẽ của Đỗ Như cất lên, Tôn Duy lập tức xoay phắt qua. Anh thấy cô ôm quần áo, thân thể trần truồng, bò ra từ phía sau tủ đồ. Hoảng hồn, anh lao đến ngăn lại như muốn cô khoan rời chỗ nấp.

– Sao cô lại ở đây? – Vẻ như quá bấn loạn nên anh chàng họ Tôn hỏi câu hết sức ngớ ngẩn.

– Chú này hỏi lạ, tôi không ở đây chứ ở đâu? – Đỗ Như chưng hửng – Đêm qua chú cùng tôi làm chuyện đó thì lý nào sáng ra tôi ngủ trên nóc nhà à?

Chẳng còn tâm trí để cười trước câu nói hài hước kia, Tôn Duy lắc đầu xua tay:

– Không, không! Ý tôi muốn hỏi sao cô ở sau cái tủ.

Thở ra chán chường, Đỗ Như nhớ lại tình cảnh khẩn cấp ban nãy, đáp nhạt:

– Vợ chú về đột ngột quá nên không còn cách nào khác, tôi đành trốn sau tủ áo. Khi đó tôi còn nghĩ đến việc nhảy ra ngoài cửa sổ đấy.

– Suỵt, cô khẽ cái mồm lại! Vợ tôi ở trên lầu đó!

– Nãy giờ chỉ mỗi chú lớn tiếng thôi. – Đỗ Như thản nhiên nói.

Trông dáng vẻ bình chân như vại của Đỗ Như, Tôn Duy tức tối vô cùng. Chỉ vì cô mà anh suýt “mất mạng” ấy thế giờ cô làm ra vẻ như chẳng có gì nghiêm trọng. Ức quá!

– Cô mau mặc đồ vào! Tôi sẽ nhanh chóng thay quần áo rồi chúng ta rời khỏi nhà ngay trước khi vợ tôi bắt gặp cái cảnh hai ta không mảnh vải che thân!

Nghe câu dặn dò sặc mùi đe doạ từ Tôn Duy, Đỗ Như chậm rãi bảo hời hợt:

– Biết rồi chú ạ! Tôi cũng đâu muốn bị bắt về tội dụ dỗ đàn ông đã có vợ.

Đưa mắt nhìn Đỗ Như nhảy chân sáo về phía phòng vệ sinh, Tôn Duy mím môi thầm lủa rủa. “Con ranh lếu láo!”. Anh nhủ thầm và thấy cô bé sáng nay với đêm qua khác nhau một trời một vực. Nếu khi ấy cô mang cái dáng vẻ vênh váo đó thì còn khuya anh mới mềm lòng chấp nhận qua đêm với cô ngay tại nhà mình, một việc làm cực kỳ nguy hiểm còn hơn đi ám sát tổng thống.

***

Đứng chờ trong thang máy của công ty, Tôn Duy liếc mắt nhìn lên, than vãn:

– Sao cô bám theo tôi mãi vậy? Giờ này là lúc tôi làm việc, không rảnh chơi với cô đâu.

Bên cạnh, Đỗ Như mút tay vì đang ăn bánh, điềm nhiên trả lời đối phương:

– Chú tưởng mình là “hót boi” hay sao mà tôi phải bám đuôi! Hơi bị mơ đó!

– Ranh con! Lễ độ chút đi! Tôi lớn tuổi hơn cô đấy! – Tôn Duy phát cáu.

Quay qua nhìn chàng trai đỏ mặt tía tai kia, cô chủ Đỗ lắc đầu thất vọng:

– Chú không thể nói câu nào mới hơn ư?


– Cô…

Đúng lúc cửa thang máy mở, Tôn Duy và Đỗ Như bất ngờ thấy đối diện là bà chủ Đỗ cùng Thái Bá. Hai người nọ đang nói chuyện vui vẻ liền ngừng lại vì ngạc nhiên không kém. Sau vài giây im lặng bởi cuộc chạm trán đột ngột, bà chủ Đỗ lên tiếng: “Đêm qua con đi đâu mà không về nhà?”

Đỗ Như bước chậm rãi ra khỏi thang máy. Bên cạnh, Tôn Duy cũng đi ra.

– Tôi đến nhà chú ấy ngủ qua đêm.- Đỗ Như chỉ tay vào Tôn Duy.

Anh chàng họ Tôn khẽ nhắm mắt cắn môi vì nghĩ sao cô bé đó không biết nói dối vậy. Đối diện, bà chủ Đỗ nhíu mày khó hiểu:

– Ngủ ở nhà một chàng trai xa lạ? Đó là ai? Quan hệ ra sao với con?

Chẳng để Tôn Duy trả lời là Đỗ Như đã lập tức chặn ngang vẻ bình thản:

– Chú ấy tên Tôn Duy, nhân viên kế toán của công ty. Chúng tôi là bạn, vậy thôi! Đừng lo, cả hai chẳng xảy ra chuyện gì đâu.

Trông kiểu đáp lời vu vơ của con gái, bà chủ Đỗ giương mắt nhìn hồi lâu rồi từ từ chuyển con ngươi sang chàng nhân viên trẻ tuổi, thấy anh khép nép cúi đầu chào. Đứng bên cạnh bà chủ Đỗ, Thái Bá quan sát Tôn Duy từ đầu xuống chân xong mới nói với Đỗ Như, nghe nhẹ nhàng hệt hôm qua:

– Tuy là bạn nhưng cô chủ Đỗ cũng đừng qua đêm như thế, không hay.

Chậm rãi đưa mắt về phía Thái Bá, Đỗ Như trông ông mỉm cười thân thiện với mình giống như chẳng hề để bụng hành động hỗn láo bất kính trước đó. Đã định phớt lờ ông nhưng cô chợt nhớ lại những điều Tôn Duy khuyên nhủ đêm qua. Khẽ khàng nhìn sang bên cạnh, cô bắt gặp nụ cười cùng cái gật khẽ của anh. Nhắc nhở. Giấu tiếng thở dài trong bụng, Đỗ Như đành lên tiếng:

– Ừm… tôi xin lỗi vì hôm qua đã tạt rượu vào người ông.

Thái Bá lẫn bà chủ Đỗ hết sức kinh ngạc trước lời xin lỗi phát ra từ miệng Đỗ Như. Phải mất mấy phút sau, cả hai mới tin là mình không nghe lầm.

– Con vừa nói…

Giấu sự khó xử của bản thân, Đỗ Như liền cắt ngang lời mẹ bằng cách bảo nhanh:

– Nếu không còn gì nữa thì tôi đi. Chào!

Nói xong, Đỗ Như nắm tay áo Tôn Duy kéo đi mặc anh không ngừng cúi chào giám đốc. Dõi theo bóng dáng cả hai, bà chủ Đỗ vẫn còn thấy lạ lùng:

– Đỗ Như sao thế nhỉ? Con bé biết nói xin lỗi ư? Khác thường thật!

Cũng cùng suy nghĩ với bà, Thái Bá đứng lặng thinh với cái nhìn đăm chiêu. Nhưng khác ở chỗ, ông biết rõ nguyên nhân của hành động ấy… Sự thật khi nãy dù khá nhanh nhưng ông vẫn thấy được Đỗ Như nhìn sang Tôn Duy và cả việc anh gật đầu ra điều nhắc nhở cô. Điều đó có nghĩa là, chính anh chàng xa lạ ấy đã khiến một cô chủ bướng bỉnh như Đỗ Như phải hạ mình nói xin lỗi ông. Chính điều này khiến Thái Bá tò mò: Rốt cuộc, người tên Tôn Duy đó là ai? Có mối quan hệ ra sao với Đỗ Như mà có thể dễ dàng thuần phục con ngựa hoang ấy…

Đi song song bên cạnh, Tôn Duy chốc chốc nhìn sang Đỗ Như, cười cười.

– Chú làm tôi bực mình đấy. – Tuy mắt nhìn nơi khác nhưng Đỗ Như vẫn biết rõ từng cử động của anh chàng.

– À ừ xin lỗi, tôi không phải chế giễu. – Tôn Duy sửa giọng – Chỉ là tôi vui vì cô biết suy nghĩ chính chắn hơn rồi.

– Thì tôi nghe lời chú còn gì.

– Tôi biết. Dù là gì đi nữa thì cô cũng đã làm rất tốt, Đỗ Như. – Vừa nói, Tôn Duy vừa đưa tay lên vỗ nhẹ mái đầu cô chủ nhỏ.

Đôi mắt tròn xoe trước cái cách gọi tên mình thật dịu dàng ấy, Đỗ Như trong thoáng chốc cảm giác hơi bối rối. Rất nhanh, cô khẽ cúi đầu. Chính bởi tâm trạng kỳ lạ đó mà cô đã không phản ứng gì ngoài việc để mặc anh làm như vậy.

Mãi nói chuyện vui vẻ mà cả hai không biết ở phía xa, Thái Bá vẫn không ngừng dõi mắt quan sát họ. Và hiển nhiên, ông đã trông rõ cảnh Tôn Duy nhẹ nhàng vỗ lên mái tóc Đỗ Như còn cô thì chẳng hề tỏ ra khó chịu mà trái lại cúi đầu với vẻ ngượng ngập. Chứng kiến điều hết sức lạ lùng này, Thái Bá càng muốn biết mối quan hệ của hai người đó. Rất muốn.

Chẳng biết dòng suy nghĩ gì tồn tại trong đầu Thái Bá nhưng rõ ràng, đôi mắt ông ánh lên cái nhìn không mấy vui.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.