Bạn đang đọc Chú Hàng Xóm Là Chồng Em – Chương 7: Tôi Mất Công Chỉ Bài Cho Em Cả Buổi Mà Không Được Thưởng Gì Sao
“Để tôi gắp cho em.”
Hứa Ngụy Phàm với tay gắp một miếng đậu hủ nhồi thịt, ân cần bỏ vào bát của Linh An.
Cô cười tít mắt, thuận miệng bảo hắn gắp thêm mấy món khác cho mình.
“Cảm ơn chú Hứa.”
Bà Diệp thấy thế liền liếc xéo Linh An một cái, điệu bộ bênh vực Hứa Ngụy Phàm trông rõ.
Thái độ đó cứ như thể hắn mới là con trai ruột của bà vậy.
“Mười chín tuổi đầu rồi mà vẫn trẻ con thế đấy! Ngụy Phàm, để con phải chê cười rồi.”
Hứa Ngụy Phàm điềm đạm gật đầu, rồi tiếp tục dùng cơm.
Hắn không những không thấy phiền, mà trái lại còn đang rất vui vẻ.
Chỉ cần là chuyện mà Linh An thích, dù có vô lý hay ngang ngược, hắn đều có thể làm cho cô.
Người đàn ông này còn muốn cô gái nhỏ kia giao phó cả cuộc đời cho hắn nữa mà!
Hứa Ngụy Phàm vẫn biết Linh An ngại vấn đề tuổi tác, thế nên hắn mới kiên trì từng chút một, mong đến ngày làm cô rung động, rồi tình nguyện mặc váy cưới lên người mà gả sang cho hắn.
Hứa Nguỵ Phàm bế cô từ thuở lọt lòng, hắn còn thường sang nhà họ Diệp, giúp mẹ cô khuấy bột, pha sữa, thậm chí là thay tã cho Linh An nữa.
Hắn chăm bẵm cô nhiều như thế, sau này sao có thể để tên đàn ông khác hưởng lợi được?1
Ăn tối xong, hắn chủ động giúp mọi người dọn dẹp bát đũa, lau bàn ăn cho sạch sẽ.
Bình thường ở nhà Hứa Ngụy Phàm chẳng bao giờ động đến mấy công việc này, nhưng mỗi khi sang nhà “vợ tương lai” ăn tối, hắn luôn hăng hái thể hiện hết mình.
“Được rồi, con mau rửa tay rồi lên nhà chơi đi.
Ở đây để người làm dọn dẹp là được.”
Hắn nghe theo lời mẹ của Linh An, rửa tay xong thì lên phòng khách ngồi chơi với ông nội Diệp.
Tối nay Linh An đã hẹn cùng trao đổi bài tập với Đan Nhiên, nhưng cô ấy vừa mới gọi cho cô, nói mình có chuyện đột xuất, chỉ đành xin lỗi cô rất nhiều.
Linh An đương nhiên hiểu và thông cảm cho cô ấy.
Tuy rằng Đan Nhiên mới học năm nhất nhưng thực lực giỏi vô cùng.
Ngoài giờ học, cô ấy còn đến công ty thực tập để học hỏi kiến thức kinh doanh thực tế.
Chỉ là Linh An không hiểu nổi Đan Nhiên nữa! Tôn thị tốt như thế cô ấy không chọn, cứ phải đâm đầu vào cái công ty nhỏ xíu do Tống Thiên Minh thành lập, mặc cho người khác tìm đủ chuyện gây khó dễ, hạch họe.
Linh An tuy lanh lợi nhưng không được thông minh như Đan Nhiên.
Đối với mấy bài tập phức tạp mà giảng viên giao cho, cô gặp khá nhiều vướng mắc.
“Sao cháu lại đứng ngẩn ra đó? Mau lại đây ngồi chơi với Ngụy Phàm đi.”
Khuôn mặt Linh An ỉu xìu, chậm chạp đi đến ghế sofa, ngồi xuống cạnh ông nội Diệp.
Cô vừa bóp vai cho ông, vừa cất lời than thở:
“Cháu còn có bài tập chưa biết làm, vốn định nhờ Đan Nhiên chỉ nhưng cậu ấy bận mất rồi.
Cháu đang nghĩ xem phải tự mình xoay sở thế nào đây!”
“Bài tập nào? Mang ra đây tôi chỉ cho em làm.”
Hứa Ngụy Phàm đột nhiên đề nghị giúp đỡ, làm cho Linh An há hốc mồm.
Ông chú ba mươi tư tuổi này có thể giúp được cho cô sao? Không tin tưởng lắm!
Linh An nhìn chằm chằm vào Hứa Ngụy Phàm, khóe môi trái hơi cong lên một chút.
Thôi thì sáng mai cô ráng đi học sớm, hỏi bạn cùng lớp cho yên tâm vậy.
“Thế nào? Em không tin tôi biết làm hử?”
Hứa Ngụy Phàm đã hỏi như thế, Linh An cũng không ngại gật đầu.
Hắn muốn cạn lời với cô gái nhỏ.
Sao thế nhỉ? Sao lại không dám tin tưởng hắn?
“Hừ, tôi điều hành cả một tập đoàn lớn còn tốt như vậy, em nghĩ mấy cái bài tập Kinh Tế đơn giản làm khó được tôi sao? Mau đưa ra đây, tôi làm cho em xem.”
Hai tay hắn chống nạnh, mặc kệ hình tượng trước mặt ông nội Diệp mà đối đáp với Linh An.
Dám coi thường hắn, thật không thể chấp nhận được.
“Được, chờ em.
Em lấy tài liệu xuống cho chú xem.”
“Ngụy Phàm, con vào phòng Linh An chỉ cho con bé đi.
Bây giờ ông nội muốn xem truyền hình, sợ sẽ ảnh hưởng đến hai đứa.”
Linh An nhìn lên đồng hồ đặt trong tủ kính.
Gần chín giờ rồi, chẳng phải tầm này ông nội thường về phòng nghỉ ngơi sao?
Hôm nay lại muốn xem truyền hình, lạ thật!
Cô nheo mắt nhìn vẻ mặt đắc ý của ông nội Diệp, liền hiểu ra điều gì đó.
Ông làm như thế để tạo cơ hội cho hắn lên phòng cô đây mà.
“Ông nội, ông nỡ để một tên đàn ông vào phòng cháu gái mình sao? Ông không sợ chú ấy làm gì con hả?” Cô chu miệng lên hỏi.
“Ngụy Phàm là người đứng đắn, nó sẽ không làm gì bậy bạ đâu.
Mà nếu hai đứa lỡ có gì với nhau thật, ông bảo nó cưới cháu là được.”
“…”
Thật tình! Cái nhà này định đóng gói cô giao cho hắn luôn hay sao đấy!
Linh An bất đắc dĩ phải đưa Hứa Ngụy Phàm lên phòng.
Cô bảo hắn đợi ngoài cửa một lúc, còn mình vào trong thu dọn vài thứ.
Cô hay để đồ ăn vặt trên bàn học, chỉ sợ hắn nhìn thấy sẽ chê cô ăn nhiều như heo nữa.
“Chú vào trong đi.” Linh An ló đầu ra ngoài cửa, gọi hắn vào.
Hứa Ngụy Phàm bước vào trong, việc đầu tiên hắn làm là quét mắt sơ qua một lượt, đánh giá tổng thể căn phòng.
Hắn gật gù, ra vẻ rất hài lòng.
“Cũng sạch sẽ lắm!”
“Chẳng lẽ bấy lâu nay chú nghĩ em ở dơ hả?” Linh An lườm hắn.
Linh An để Hứa Ngụy Phàm đứng ngắm cho đã căn phòng, sau đó mới mở tài liệu trên máy tính xách tay, nhờ hắn giảng lại bài giúp mình.
Hứa Ngụy Phàm nghiêm túc nhìn vào tài liệu, ngẫm nghĩ một chút rồi mới chỉ cho Linh An.
Mấy cái này không làm khó được hắn, chỉ là Hứa Ngụy Phàm muốn tìm cách dễ hiểu nhất để giảng lại cho cô gái nhỏ.
Giọng hắn trầm trầm cất lên bên tai cô, Linh An nghe xong quả nhiên hiểu hơn rất nhiều.
Tên này không đi làm giảng viên quả thật hơi phí!
“Đã hiểu hết chưa? Còn chỗ nào chưa rõ em cứ hỏi, tôi nói luôn một thể.”
“A, em hiểu cả rồi.
Ngụy Phàm, chú thật giỏi!”
“Hừ, khen thừa.” Hắn ung dung vỗ ngực tự đắc.
Linh An thật muốn quay lại đấm cho tên này một phát, người gì đâu tự kiêu phát sợ.
Chỉ tại cô đang bận thao tác vài bước nữa cho xong bài tập, nên mới tha cho hắn.
Cuối cùng cũng làm xong, cô có thể an tâm đánh một giấc thật ngon rồi.
Gấp màn hình máy tính lại, Linh An che miệng ngáp một hơi, rồi quay mặt về phía Hứa Ngụy Phàm, nói:
“Trễ rồi kìa, chú mau về nhà ngủ đi.
Em cũng chuẩn bị ngủ đây.”
“Khoan đã.
Tôi mất công chỉ bài cho em cả buổi mà không được thưởng gì sao?”
Linh An ngớ cả người, liếc mắt nhìn Hứa Ngụy Phàm không chớp.
Đòi thưởng cái gì đây? Mẹ kiếp! Ban đầu là tên này chủ động đề nghị giúp đỡ cô cơ mà?.