Bạn đang đọc Chú Hàng Xóm Là Chồng Em – Chương 54: Chọn Váy Dạ Hội
Hứa phu nhân đem chiếc vòng ngọc mà năm xưa bà nội Hứa Ngụy Phàm tặng bà, trao lại cho Linh An.
Cô đắn đo một hồi lâu, thật sự không dám nhận.
Món đồ quý già như vậy, lỡ may cô làm mất thì tiếc lắm.
“Nhận chứ! Sau này trở thành con dâu nhà họ Hứa, chiếc vòng này sớm muộn cũng phải đeo vào tay con thôi.”
Hứa phu nhân cười hiền, nhẹ nhàng đeo vòng ngọc vào cổ tay Linh An.
Trái tim cô trở nên ấm áp đến kỳ lạ, cảm giác như có người mẹ thứ hai quan tâm mình.
“Cảm ơn mẹ.” Cô hơi đỏ mặt, vì vẫn còn ngại.
Hứa phu nhân ôm chầm lấy Linh An, vui sướng biết bao.
Con trai bà sắp có vợ rồi, sau này bà sẽ nhanh có cháu nội để ẵm bồng.
Hứa Ngụy Phàm thay đồ xong, từ trên lầu đi xuống.
Tối nay Linh An sẽ tham gia bữa tiệc giao lưu giữa các khoa, nên muốn cùng hắn đi lựa váy dạ hội.
Hứa Ngụy Phàm đã hẹn sẵn nhân viên ở cửa hàng thời trang.
Di chuyển mười lăm phút, hai người đã đến nơi.
Hắn và cô được người ở đây nhiệt tình dẫn vào trong phòng VIP.
Trước mặt Linh An là một loạt váy dạ hội với đủ màu sắc, kiểu dáng, tha hồ cho cô lựa chọn.
Cô nắm tay Hứa Ngụy Phàm, xem qua từng mẫu một, theo sự hướng dẫn tận tình của nhân viên cao cấp.
Linh An nhìn trúng một chiếc váy màu đỏ, xẻ cao tà đến tận đùi.
Cô tưởng tượng mình mặc bộ váy lên người, thật sự rất quyến rũ.
“Ngụy Phàm, anh thấy cái này thế nào?”
“Mau mặc lên cho anh xem.” Hắn gật gật.
Linh An vào phòng thử đồ, Hứa Ngụy Phàm đứng bên ngoài chờ đợi.
Khoảnh khắc cô bước ra từ sau tấm rèm, trái tim hắn muốn bổ nhào ra ngoài.
Mẹ nó! Sao bé cưng của hắn lại xinh đẹp như vậy!
Nhưng mà mặc bộ váy này, cô sẽ khoe ra đôi chân trắng nõn, mịn màng.
Không, không được! Hứa Ngụy Phàm không thể để tên đàn ông khác ngắm nhìn vẻ đẹp mê mệt này.
“Xấu quá!” Hắn nói một câu tỉnh bơ.
Linh An đang cười duyên dáng, đột nhiên cơ miệng cứng đờ.
Hứa Ngụy Phàm chán sống hay sao, lại chê cô xấu?
“Hừ, xấu chỗ nào chứ?” Cô xị mặt.
Hắn bước đến bên Linh An, ôm lấy vòng eo nhỏ kia, nhẹ nhàng rót mật vào tai cô gái nhỏ:
“Không phải em xấu, mà là chiếc váy này xấu.
Bảo bối, anh giúp em lựa một bộ váy khác nhé.”
Cô gật gù, ít nhất thì phải như vậy.
Linh An thay bộ váy kia ra, còn Hứa Ngụy Phàm tranh thủ kêu nhân viên giúp cô lựa một món đồ khác.
“Kín đáo một chút! Không khoe ngực, khoe lưng, khoe chân.”
Cô nhân viên kia cười trừ, vội tìm đồ theo ý hắn.
Lựa tới lựa lui, ai ngờ vẫn bị Hứa Ngụy Phàm chê.
“Tà váy quá ngắn!”
“Cổ váy khoét sâu quá rồi!”
“Cái này hở lưng mà?”
Hở cái rắm! Rõ ràng còn chưa khoe được nửa tấm lưng nữa!
Hứa Ngụy Phàm không yên tâm, nên tự mình đi chọn váy.
Hắn tìm mãi, cuối cùng được một cái ưng ý.
“Linh An, em mặc cái này thử xem.”
Cô nhìn bộ váy tay dài mà hắn cầm, không khỏi cảm thán trong lòng.
Chết tiệt! Đi dự tiệc có cần ăn mặc xấu vậy không?
“Là tiệc ngoài trời vào buổi tối đó! Ngụy Phàm, ăn mặc mát mẻ chút không được sao?”
“Bảo bối muốn vậy hửm?” Giọng hắn hơi nghiêm túc.
Linh An đánh hơi được mùi gì đó, suy nghĩ cẩn thận một lúc mới hiểu ra dụng ý của Hứa Ngụy Phàm.
Cô không đòi hỏi nữa, liền vào trong mặc bộ váy mà hắn vừa đưa cho.
“Thế nào? Có đẹp không?”
“Đẹp lắm! Linh An mặc gì cũng đẹp.” Hắn dỗ dành.
Cô bĩu môi, nửa muốn trách móc, nửa lại không.
Cô biết Hứa Ngụy Phàm không thích để người đàn ông khác nhìn thấy cô ăn mặc quyến rũ, nên mới chiều theo ý hắn.
“Mua cả bộ váy ban nãy, nhưng để lại hôm nào đi tiệc cùng anh.” Hắn nói thêm.
Sẵn là ngày nghỉ, Hứa Ngụy Phàm đưa Linh An đi chơi.
Sáng nay hắn rủ cả Hứa Yên, nhưng cô ấy không muốn đi.
Căn bản em gái hắn không nỡ làm phiền ai kia ở cạnh bạn gái.
Hứa Ngụy Phàm độc thân đến năm ba mươi tư tuổi, Hứa Yên sao có thể làm kỳ đà cản mũi thêm nữa.
Hai người tay nắm tay vào khu trò chơi trong công viên.
Linh An năng động, vừa chơi hết trò này liền muốn chơi trò khác.
Hứa Ngụy Phàm bắt đầu cảm thấy cột sống mình sắp không ổn rồi, nhưng vẫn nhiệt tình chơi cùng cô.
“Anh mệt không? Chúng ta sang bên kia kiếm cái gì ăn đi!” Linh An nhón chân, dùng khăn ướt lau mặt cho Hứa Ngụy Phàm.
Hắn dù mệt, nhưng vẫn cõng cô đến mua kẹo bông gòn.
Sau đó hai người tìm một chỗ mát mẻ, vừa ăn vừa rắc “cẩu lương” cho mọi người.
“Trời ơi, người gì mà đẹp trai thế?”
“Nhìn cô gái bên cạnh đi anh trai kia đi, hạnh phúc biết bao.”
“Bọn họ đẹp đôi thật đó!”
Linh An nghe thấy thấy những lời này, cười tủm tỉm trong miệng.
Hắn bật cười, không ngờ cô nhóc này khi được người khác khen sẽ thích thú như vậy.
Hai người đi chơi đến ba giờ chiều mới về nhà.
Linh An tranh thủ giúp mẹ làm một số việc vặt, rồi sửa soạn đồ đến bữa tiệc.
Đan Nhiên lái xe đến đón Linh An.
Tối nay cô ấy mặc một chiếc váy màu đen khảm đá trước ngực, trên đầu đội thêm mũ lưới cùng màu, với điểm nhấn là viên hồng ngọc cỡ lớn, trông vừa quyến rũ, vừa ma mị.
Linh An mặc chiếc váy màu xanh ngọc, kín đáo và thanh lịch.
Cô xõa mái tóc uốn sóng ra sau lưng, còn cài thêm chiếc băng đô màu trắng.
Trên tay đeo chiếc vòng ngọc mà mẹ Hứa Ngụy Phàm tặng.
Hai cô gái đến bữa tiệc thì những người khác đã đến đông đủ.
Sân khấu ngoài trời mở màn với tiết mục múa hát đặc sắc, mọi người cầm theo ly rượu vang trên tay, hòa vào không khí nhộn nhịp..