Bạn đang đọc Chú Hàng Xóm Là Chồng Em – Chương 15: Ngồi Ghế Chủ Tịch
“Chú mang em đến Hứa thị chỉ mua đồ ăn cho em thôi sao? Vậy mà nói đến công ty để học hỏi kinh nghiệm, đồ lừa đảo.”
Linh An hơi nhíu mày, lên giọng tỏ ra trách móc Hứa Ngụy Phàm nhưng hai mắt vẫn dán chặt vào từng dĩa bánh ngọt được đặt lên bàn.
“Không thích? Vậy tôi cho người dọn đi nhé?”
“A, thích lắm.
Em ăn chứ!” Cô bụm miệng cười.
Đồ ăn ngon bày ra trước mắt, ngại gì mà không thử.
Linh An cầm một cái bánh macaron cho vào trong miệng, xuýt xoa khen ngon.
“Ngon thì ăn nhiều vào.”
Hứa Ngụy Phàm nói xong thì quay lại bàn lớn, phê duyệt mấy bản hợp đồng quan trọng.
Hắn đưa Linh An đến Hứa thị chủ yếu để được nhìn thấy cô, như thế sẽ càng có thêm tinh thần làm việc.
Bình thường cô đi học suốt, khi có chút thời gian rảnh vào buổi chiều sẽ đi chơi cùng Đan Nhiên và hội bạn trong trường.
Hứa Ngụy Phàm muốn tranh thủ ngày chủ nhật, tìm cơ hội ở gần cô nhiều hơn.
Đốc thúc tình cảm của hai người, sớm ngày xác lập mối quan hệ.
Linh An vừa ăn vừa quan sát dáng vẻ nghiêm túc khi làm việc của Hứa Ngụy Phàm.
Cô cứ bị cái khí chất này của hắn thu hút, khác hẳn với bản mặt lúc hắn trêu tức cô, nhìn thật muốn đấm.
“Lo tập trung ăn đi, em nhìn đến sắp rớt hai con mắt rồi kìa.”
“Xùy, chú lo mà làm việc đi.”
Hắn lại tiếp tục xử lý đống giấy tờ, thi thoảng ngước lên nhìn trộm Linh An một cái.
Cô bây giờ mới để ý đến cái bàn làm việc của Hứa Ngụy Phàm, vừa rộng vừa đẹp, tuy đơn giản nhưng lại rất bắt mắt.
Đặc biệt là cái ghế chủ tịch hội đồng quản trị kia, không biết ngồi lên sẽ thế nào nhỉ?
“Chú, cho em ngồi thử ghế của chú được không?”
Yêu cầu này hơi lạ, nhưng nếu Linh An muốn, Hứa Ngụy Phàm tất nhiên đồng ý.
“Mau qua đây.”
Cô nhí nhảnh chạy lại, đặt mông xuống cái ghế mềm mại, xoay qua xoay lại vài cái.
Hơi ngã lưng ra đằng sau, Linh An càng cảm nhận trọn vẹn cái cảm giác thoải mái khi ngồi lên vị trí cao nhất ở Hứa thị.
Quá xịn!
“Ngụy Phàm, em mang bánh lại đây ngồi ăn được không?”
Hắn không chút do dự, gật đầu phê chuẩn.
Dù rằng từ trước đến giờ, bàn làm việc của Hứa Ngụy Phàm luôn là nơi gọn gàng, sạch sẽ nhất, đến một hạt bụi còn khó thấy, nói gì là bày bừa đồ ăn.
Vị chủ tịch nào đó đành ôm đống công việc ra ghế sofa ngồi, nhường lại vị trí kia cho cô gái nhỏ.
Linh An ngồi ăn chỗ kem và bánh ngọt một cách ngon lành.
Lát sau cô ngả người ra ghế, ngủ thiếp đi.
Gần mười một giờ, Hứa Ngụy Phàm mới đánh thức cô dậy để ăn trưa.
Hắn dự định đưa Linh An đến nhà hàng cao cấp dùng bữa, nhưng không biết rằng cô đã có hẹn với Đan Nhiên từ trước.
“Sắp trễ rồi, em phải đến chỗ của Đan Nhiên đây.”
“Tôi lái xe đưa em đi.” Hắn nói rồi lấy áo khoác cho cô.
Linh An nhìn đống bày bừa trên bàn làm việc của hắn thì thấy hơi áy náy.
Nếu cô ăn xong dọn dẹp luôn thì tốt rồi, đằng này lại lăn ra ngủ quên mất.
“Cái này, để em dọn nốt đã.”
“Không cần, tôi bảo Sở Đoàn dọn dẹp là được.”
Hứa Ngụy Phàm gọi nhanh cho thư ký Sở, sai anh thu dọn bãi chiến trường trên bàn làm việc của mình.
Anh vừa vào, đã bị sốc với độ bày bừa trên bàn.
“Linh An đỉnh thật! Quậy tưng bừng thế này mà chủ tịch không tức giận.” Sở Đoàn không khỏi thầm cảm thán.
Chỉ tội cho tấm thân nhỏ bé của anh, lại phải đi thu dọn tàn cuộc.
Hứa Ngụy Phàm đưa Linh An đến nhà hàng mà cô đã hẹn Đan Nhiên từ trước.
Hắn kỳ kèo đòi theo cô vào ăn trưa chung, nhưng Linh An nhất quyết không chịu.
“Em có chuyện muốn nói riêng với Đan Nhiên, chú về công ty ăn cơm một mình đi.”
“Có chuyện gì sao không thể cho tôi nghe chứ?”
“Nói xấu chú!”
“…” Hắn im bặt, mặt mày đen xì.
Khuôn mặt Hứa Ngụy Phàm trùng xuống, buồn hiu.
Đã tính trước sẽ ăn trưa cùng Linh An, nhưng bây giờ lại phải lủi thủi ăn một mình.
“Này, chú phải ăn uống đàng hoàng đó.
Ừm, chiều nay chú tan làm sớm có phải không? Em với chú đi trung tâm thương mại, rồi ăn tối trong đó luôn nhé?” Linh An đề nghị.
Thoáng cái người đàn ông kia đã tươi tỉnh hẳn lên.
Hắn giơ ngón tay út ra, muốn ngoắc tay với cô liền bị Linh An đánh vào vai một cái.
“Đồ hâm! Em không phải trẻ con đâu mà nuốt lời.”
Linh An mở túi xách, lấy hộp sữa đã chuẩn bị sẵn đưa cho Hứa Ngụy Phàm, rồi tạm biệt hắn đi vào trong.
“Đan Nhiên, cậu đợi tớ có lâu không?”
“Đến cũng được một lúc rồi, vừa đủ để nhìn thấy ai đó với chú nào đó đứng ngoài kia phát cẩu lương.” Cô ấy ghẹo Linh An.
Bất giác mặt cô đỏ ửng lên, lắp bắp nói:
“Cẩu..
cẩu lương gì chứ? Cậu nói bậy!”
Đan Nhiên chậc lưỡi, cho qua chuyện này.
Cô đói lắm rồi, nên xông xáo tranh thực đơn gọi món.
Vừa ăn cô ấy vừa tranh thủ bấm điện thoại, bàn tiến trình công việc.
“Tống Thiên Minh lại kiếm chuyện gì hành xác cậu nữa vậy? Đan Nhiên à, tớ thấy dạo này cậu gầy đi trông rõ đó.” Linh An xót cho bạn của mình.
Đan Nhiên hoàn hảo như vậy, xứng đáng được một trăm người tốt hơn Tống Thiên Minh yêu thương!
“Không có đâu, cậu đừng nghĩ xấu cho anh ấy.”
“Lại bênh vực hắn nữa rồi.
Tớ chịu thua cậu đấy.”
Linh An vẫn biết Lăng Trạch Thiên thích Đan Nhiên, mà chính bản thân cô ấy cũng biết, nhưng lại cứ cố tình trốn tránh tình cảm của anh.
Bởi thế mà Linh An càng thấy khó hiểu cô bạn thân của mình.
Người tốt cô ấy không yêu, cứ phải đâm đầu vào kẻ phụ mình.
“Đan Nhiên, cậu thật ngốc.” Linh An khẽ mắng..