Đọc truyện Chư Giới Tận Thế Online – Chương 22: Đuổi việc
Dịch: Iceice
Sáng sớm.
Cố Thanh Sơn mặc đồng phục và dùng cơm trong nhà ăn nhân viên xong liền nhanh chóng đi đến phòng nghiên cứu của mình.
Hắn tốn khoản năm phút để làm xong đề tài nghiên cứu, sau đó bắt đầu ngẩn người.
Trong thời gian một năm, mình có thể tu hành đến cảnh giới nào?
Với chính năng lực của mình mà muốn thay đổi tương lai, điều đó gần như là không thể.
Chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn tận thế tới một lần nữa?
Giọng nói và dáng cười của Tô Tuyết Nhi bỗng hiện lên trước mắt.
Đang suy nghĩ, bỗng một âm thanh máy móc vang lên.
“Xin chào số 41157, Tô đổng sự yêu cầu bạn đến đại sảnh công ty chờ đợi.”
Cố Thanh Sơn giật mình, đứng dậy đi ra ngoài.
Trong trạng thái nghiên cứu thì nhà khoa học sẽ không bị quấy rầy, trừ khi được thành viên cấp cao trong công ty yêu cầu gặp.
Nhưng chuyện này thực sự không hợp lý, việc ngày hôm qua, Nữ Thần Công Chính đã chính miệng nói sẽ giữ bí mật thì nhất định sẽ không nói với bất kì ai.
Vậy thì vì sao Tô gia tìm đến mình?
Cố Thanh Sơn ngồi thang máy, đi thẳng tới đại sảnh công ty.
Hai người mặc đồ đen đi tới.
“Cố Thanh Sơn?” Một người hỏi.
“Là tôi.”
“Đi theo tôi, phu nhân mời cậu dự tiệc.”
Người có thể được bọn họ gọi là phu nhân chỉ có thể là đích phu nhân của Tô gia, mẹ của Tô Tuyết Nhi.
Cố Thanh Sơn hơi rùng mình, đáp: “Được rồi.”
Hai người dẫn Cố Thanh Sơn ra khỏi Công ty khoa học kĩ thuật Chiến giáp sắt Trường Ninh, đi đến một chiếc phi toa rồi lái nó về hướng Tô gia.
Phi toa bay tầm hai mươi phút thì hạ xuống tại một chỗ trống ven hồ.
Cố Thanh Sơn đi xuống phi toa, phóng tầm mắt ra xa chỉ thấy cả một trời nước biếc tươi đẹp, gió khẽ đưa đẩy, sóng gợn lăn tăn.
Hòn đảo ở trung tâm hồ chính là nơi ở của Tô gia.
“Mời cậu lên thuyền đi đến hồ đảo.” Người dẫn đường nói xong liền rút lui.
Cố Thanh Sơn nói cám ơn, nhanh chân đi đến cạnh hồ.
Hắn không có gì dị nghị, quy củ của nơi này hắn biết, không cho phép phi toa bay qua hồ đảo.
Đây là vì xuy xét đến phương diện an toàn, mặt khác là vì phép tắc, lễ nghi.
Một con thuyền nhỏ tựa bên bờ hồ, đang chờ.
Trên chiếc thuyền nhỏ, có một người trẻ tuổi đang đứng.
“Cậu là Cố Thanh Sơn đúng không?” Người trẻ tuổi tười cười chào hỏi.
“Là tôi, xin hỏi anh là ai?” Cố Thanh Sơn.
“Tôi họ Bạch, Bạch Hồng Vũ, đến từ quận Bạch Sa.” Trên mặt người trẻ tuổi lộ nét ngạo nghễ.
Phủ chủ quận Bạch Sa cũng là họ Bạch.
Người trẻ tuổi này có thể đứng ở đây và có cơ hội lên thuyền đi vào Tô gia, rất có thể đến từ một trong chín đại thế gia của Liên Bang, Bạch gia.
“Hạnh ngộ.” Cố Thanh Sơn nói, sau đó bước lên thuyền.
Bạch Hồng Vũ chắn đường: “Cậu chờ một chút.”
Cố Thanh Sơn dừng lại nhìn đối phương.
Bạch Hồng Vũ ngẩng đầu nói: “Yến hội của Tô gia, loại người hạ đẳng như cậu không cần tham dự, nếu không sẽ làm cho quý tộc ở đây cảm thấy khó chịu.”
Cố Thanh Sơn bình tĩnh nói: “Tô phu nhân mời ta đến.”
Bạch Hồng Vũ mặt đầy châm chọc, cười nói: “Trở về đi, tôi sẽ nói cho Tô phu nhân là cậu cáo bệnh rời đi.”
Cố Thanh Sơn: “Nếu như tôi không về thì sao?”
Bạch Hồng Vũ nói: “Tôi là người của Bạch gia ở Bạch Sa Quận, gia chủ của Bạch gia là cha tôi, tôi chỉ nói đến đây, cậu phải biết hậu quả khi không nghe lời tôi.”
Cố Thanh Sơn: “Xin anh tránh đường.”
Bạch Hồng Vũ bình tĩnh nhìn hắn như đang nhìn một thằng ngu.
Hắn lắc đầu nói: “Nơi này là Tô phủ, tôi không muốn làm chuyện thất lễ, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng cậu sẽ hối hận suốt đời.”
Cố Thanh Sơn nhếch miệng cười một tiếng, nói: “Ngay bây giờ thì tôi đã cho anh hối hận suốt đời.”
Hồ đảo.
Vườn hoa của Tô gia.
Một người phụ nữ trung niên ngồi ngay ngắn trong đình, chăm chú pha trà.
“Bẩm báo, Bạch Hồng Vũ và Cố Thanh Sơn đã đến bờ hồ, nhưng xảy ra một chút chuyện.”
“Chuyện gì?” Người phụ nữ trung niên không quay đầu lại, hỏi.
“Hình như hai người đã xảy ra xung đột, cuối cùng chỉ có một người lên thuyền, đang trên đường đến đây.”
Trên khuôn mặt người phụ nữ trung niên có chút vui vẻ, tự nhủ: “Bạch Hồng Vũ đã trưởng thành rồi, hiểu được làm sao để không đánh mà thắng, tốt lắm, chỉ có như thế mới có thể được xem như quý tộc.”
“Phu nhân, không phải thế, người trên thuyền là Cố Thanh Sơn.”
Người phụ nữ trung niên kinh ngạc hỏi: “Bạch Hồng Vũ đâu?”
“Hắn bị Cố Thanh Sơn cởi hết quần áo, đá vào hồ.”
Người bẩm báo nhỏ giọng nói: “Người đi theo Bạch gia đều đã lên đảo chờ, chỉ còn mình Bạch Hồng Vũ phải chờ thuyền ở bên ngoài hồ đảo dựa theo quy tắc cầu thân, nên mới bị Cố Thanh Sơn động thủ động cước.”
“Lẽ nào lại thế,” Người phụ nữ trung niên nhắm hai mắt để tỉnh táo lại, nói: “Để Cố Thanh Sơn đến gặp ta, mang Bạch Hồng Vũ ra đằng sau thay quần áo rồi đưa đến yến tiệc, chút nữa ta sẽ đích thân qua giải thích.”
“Vâng.”
Người phụ nữ trung niên cũng không còn tâm tư pha trà, cười lạnh một tiếng, lẩm bẩm: “Con cóc cũng vọng tưởng một bước lên trời?”
Nàng ngồi lẳng lặng, đợi tên tiểu tử đáng ghét đó tới đây.
Lúc Cố Thanh Sơn tiến vào, chỉ một cái liếc mắt đã nhận ra đối phương.
Tô phu nhân thật sự quá giống Tô Tuyết Nhi, lại thường xuyên xuất hiện trên kênh tin tức, muốn không biết cũng khó.
“Tô phu nhân, chào ngài.” Cố Thanh Sơn thi lễ một cái.
Tô phu nhân nhìn hắn một cái, nói: “Đừng nói, ngươi nghe ngóng chút đi.”
Cố Thanh Sơn khẽ giật mình, quả nhiên nghe được cách đó không xa truyền đến rất nhiều âm thanh.
Nơi này là hậu hoa viên, phía trước cách đó không xa là sảnh tiệc và bãi săn.
Gió mang thanh âm từ bên kia tới, để người nghe nhất thanh nhị sở (rõ ràng rành mạch).
Trong tiếng huyên náo, có người say sưa nói về tình hình thế giới, có người đang thấp giọng trao đổi hợp tác, về phần những cô gái thì đang thảo luận quần áo túi xách loại nào thời thượng hơn, hoặc là muốn đi nơi nào nghỉ dưỡng.
Tô phu nhân chờ Cố Thanh Sơn nghe trong chốc lát, mới lên tiếng hỏi: “Cậu nghe được cái gì?”
Cố Thanh Sơn: “Rất nhiều tin tức về quốc gia, quân đội và tin tức giao dịch.”
Tô phu nhân nói: “Đúng vậy, những ai đang đàm luận về chuyện quốc gia đều là quan quân có quân hàm thiếu tá trở lên, còn những người đang bàn về giao dịch hợp tác thì là con cháu của Tô gia và Bạch gia, bọn họ đang chuẩn bị hợp tác đầu tư mấy chục tỷ, khởi công xây dựng một công ty mới.”
“Việc bọn họ làm chẳng những thúc đẩy sự tiến bộ của Liên Bang mà đồng thời còn thay đổi cuộc sống của hàng tỷ người bình thường.”
“Về phần những cô gái kia, mỗi một bộ đồ, mỗi một chiếc túi bất kì trong miệng của họ đều là hàng xa xỉ mà cậu phấn đấu đến mấy năm cũng mua không nổi.”
Tô phu nhân nhìn về phía Cố Thanh Sơn, “Cậu thấp hèn như vậy, lại bần cùng nhỏ yếu, nếu không phải Tô Tuyết Nhi giúp cậu cầu tình, cậu cho rằng cậu có thể vào được Công ty khoa học kĩ thuật chiến giáp sắt Trường Ninh của Tô gia?”
Cố Thanh Sơn lặng im trong phút chốc mới nghiêm túc nói: “Tô phu nhân, với kỹ thuật của tôi, thì đủ tư cách tiến vào bộ nghiên cứu khoa học.”
“Cậu vẫn không hiểu?” Tô phu nhân lắc đầu.
Bà ta kết nối máy truyền tin, ra lệnh: “Đuổi việc Cố Thanh Sơn của bộ nghiên cứu khoa sắt thép chiến giáp, lập tức chấp hành.”
Tô phu nhân vừa nói xong, máy truyền tin của Cố Thanh Sơn ngay lập tức vang lên.
Trong máy truyền tin chỉ có một câu.
“Bắt đầu từ bây giờ, anh bị đuổi việc.”