Đọc truyện Chư Giới Tận Thế Online – Chương 1509: Ba Phút Cuối Cùng Trước Tận Thế
Trương Anh Hào chọn ra năng lực siêu đẳng cho mình.
Anh ta gõ xuống mặt đất, nói: “Bảo bối, mày đang ở đâu? Meo…”
Trên mặt đất nứt ra một cái hố lớn, một con mèo đen nhảy ra ngoài.
“Meo meo meo?”
Con mèo đen nhẹ nhàng kêu lên.
Hai mắt của nó sáng ngời trong đêm tối, cơ thể lớn hơn so với trước kia không ít.
Trải qua lần tiến hóa trước đó, năng lực của nó bây giờ đã mạnh hơn.
Trương Anh Hào ôm lấy con mèo, ôn hòa nói: “Ừm, là như thế này. Tận thế sắp đến rồi, chúng ta cần tìm một nơi để tị nạn.”
Con mèo đen duỗi móng vuốt của nó ra, lau lau cái miệng của mình.
Trương Anh Hào ngẩng đầu nhìn Cố Thanh Sơn: “Không được, nhất định phải làm thức ăn cho nó ăn no trước, khi đó nó mới dẫn đường cho chúng ta. Đây là quy tắc phát động năng lực.”
Cố Thanh Sơn nhìn Diệp Phi Ly, hỏi: “Còn mì ăn liền không?”
“Còn!” Diệp Phi Ly nói.
“Meo meo meo meo!” Con mèo đen đột nghiên kháng nghị.
Trương Anh Hào lau mồ hôi trên trán, nói: “Nó không ăn mì ăn liền.”
Cố Thanh Sơn và Diệp Phi Ly nhìn nhau.
“Còn lại sáu phút thôi.” Diệp Phi Ly nói.
Cố Thanh Sơn nhìn con mèo mun: “Này, tao hỏi, mày muốn ăn cái gì? Dù sao cũng phải cho chúng tao biết một chút ý tưởng, chúng tao mới thực hiện được chứ?”
Mèo mun đáp: “Meo, meo meo meo.”
Trương Anh Hào thở dài: “Nó muốn ăn bánh gato ô mai.”
Cố Thanh Sơn nhìn con mèo mun, hỏi: “Mày nhìn đi, tình huống lần này của chúng ta rất nguy cấp, có thể tạm thời chịu khó ăn mì trước được không?”
Con mèo bày ra vẻ mặt bất đắc d: “Meo, meo, meo…”
Trương Anh Hào thở dài, dịch lại: “Nó nói nó cũng không biết tình huống của chúng ta là như vậy. Trong khoảnh khắc nó xuất hiện đã chọn đồ muốn ăn rồi. Dựa theo quy tắc, món ăn này không thể thay đổi. Hơn nữa, nếu không ăn, năng lực sẽ không phát động được.”
Ba con người và một con mèo đứng im tại chỗ.
“Chỉ còn lại ba phút cuối cùng.” Diệp Phi Ly nói.
Cố Thanh Sơn đột nhiên lên tiếng: “Phi Ly, nấu mì đi.”
“Sao… sao?” Diệp Phi Ly còn chưa kịp phản ứng.
Trương Anh Hào cũng nói: “Nó không ăn mì ăn liền.”
Cố Thanh Sơn thở dài: “Để tôi thử một chút.”
“Cậu/Anh?” Hai người kia đồng thời lên tiếng.
“Ừm, tôi đã chọn sức mạnh siêu đẳng dùng trong một giờ.”
Cố Thanh Sơn nói, sau đó học theo dáng vẻ của Trương Anh Hào, gõ gõ xuống đất.
Trên mặt đất xuất hiện một cái hố lớn.
Chỉ thấy một con mèo đen khác nhảy ra ngoài.
Trương Anh Hào và Diệp Phi Ly mở to mắt nhìn.
“Đây là…” Trương Anh Hào nói.
“Năng lực của anh, tôi mượn dùng một chút.” Cố Thanh Sơn đáp.
“Nhưng con mèo này…”
“Ừ thì không còn cách nào nên đành tìm khách mời khác thôi.” Cố Thanh Sơn nói.
Ánh mắt cả ba cùng rơi xuống con mèo kia.
Giống nhau như đúc.
Con mèo này và con mèo trong tay Trương Anh Hào hoàn toàn không khác gì nhau, ngay cả độ ngắn dài của sợi râu cũng thế.
Chỉ có điều…
Nhìn biểu hiện của con mèo kia, hình như nó đang bị gì ấm ức lắm.
Nó buồn bã, ỉu xìu, ngồi xổm một chỗ, nheo mắt cúi đầu nhìn mặt đất.
Cố Thanh Sơn ngồi xuống, khuyên nhủ: “Không sao, không có việc gì đâu… Không phải chỉ là biến thành mèo thôi sao, ta cũng đã từng biến rồi mà.”
Mèo đen vẫn bất động.
Cố Thanh Sơn tiếp tục nói: “Nào, để ta trợ cấp cho ngươi một chút, xem như an ủi tinh thần.”
Hắn đặt tay lên đầu con mèo đen, rót qua một trăm ngàn hồn lực.
Lúc này con mèo đen mới lên tinh thần, miễn cưỡng ngẩng đầu lên kêu: “Vù vù vù—-”
“Anh làm sao hay vậy?” Trương Anh Hào hỏi.
Cố Thanh Sơn sờ con mèo, đáp: “Tên nhóc này thuộc kiểu lén lút xâm nhập, hoặc có thể nói là Hỗn Loạn cho phép nó tồn tại. Sau khi nó vào đây, nó cũng có thể chọn ra một năng lực siêu đẳng cho mình trong mỗi giờ. Sau đó, tôi và nó chọn cùng một loại năng lực, phát động cùng một lúc, thế là được như bây giờ.”
Diệp Phi Ly bưng bát mì ăn liền đến.
Con mèo đớp một miếng, nhai nhai, sau đó phun ra ngoài.
“Vù!”
Nó vỗ bụng, ra hiệu đã ăn no.
Cố Thanh Sơn: “…..”
Trương Anh Hào: “….”
“Hơi bị qua loa rồi đấy. Đây là bát mì mà tôi đã pha rất cẩn thận đấy.” Diệp Phi Ly cầm bát mì, nói một cách giận dỗi.
“Xin lỗi, thật ra nó chỉ ăn sức mạnh linh hồn bản nguyên là đủ.” Cố Thanh Sơn nói.
Bỗng nhiên, vẻ mặt ba người chợt biến đổi.
Bên trên giao diện Hỗn Loạn, thời gian chỉ còn thừa lại hai phút.
Cố Thanh Sơn nói: “Duy Tôn, tận thế sắp đến rồi, mau xem gần đây có chỗ nào cho chúng ta tránh một chút không?”
Con mèo đen duỗi móng vuốt, chỉ thẳng ra hồ lớn: “Meo…. ô! Vù vù!”
Cố Thanh Sơn gật đầu: “Rất tốt, xem ra thân phận thay thế của ngươi cũng không tệ.”
Ba người lập tức lội vào trong hồ nước.
Bọn họ đi theo con mèo đen, lặn xuống đáy nước rất sâu, bơi qua một khoảng cách rất xa, đến bên cạnh một tảng đá dưới hồ.
Con mèo đen chỉ vào tảng đá.
Cố Thanh Sơn bước lên quan sát.
Chỉ thấy dưới tảng đá che giấu một cánh cửa.
Cố Thanh Sơn đẩy cửa.
Một thềm đá thật dài xuất hiện trước mặt ba người.
Thềm đá thông xuống sâu trong lòng đất. Một thẻ bài dựng thẳng bên cạnh thềm đá, trên đó viết:
[Chú ý: Sau khi đi vào, nhớ đóng cửa lại.]
[Tám giờ tối nay, tận thế sẽ giáng lâm. Loại hình: Hắc ám đồng hóa.]
[Nếu ngài chán ghét tận thế đến mãi không dứt, xin mời đến quán bar Bóng Đêm để giết thời gian.]
[Quán bar Bóng Đêm, đi xuôi theo đường này, tiến lên khoảng 30km sẽ đến.]
Lúc này, toàn bộ đáy hồ đột nhiên tối hơn.
Ba người ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy ánh trăng và ánh sao trên mặt hồ hoàn toàn biến mất.
Màn đêm đang chậm rãi bao trùm hết thảy.
Thời gian trôi qua.
Tận thế bắt đầu giáng xuống!
Ba người không do dự nữa, tranh thủ thời gian bước qua cánh cửa, sau đó đóng chặt nó lại.
Dọc theo thềm đá đi xuống dưới khoảng mấy trăm mét, một bức tường vô hình ngăn hồ nước với bên ngoài.
Ba người đứng trước thềm đá, toàn thân ướt sũng.
Diệp Phi Ly nhìn Cố Thanh Sơn, hỏi: “Con mèo của anh đâu?”
“Nó chỉ là khách mời tạm thời, chỉ diễn một lần, bây giờ nó về rồi.” Cố Thanh Sơn đáp.
Hai người bắt đầu sấy khô mình.
“Nếu sớm biết như vầy, tôi đã không thay quần áo.” Trương Anh Hào phàn nàn.
Anh ta run lên, lập tức thay một chiếc áo khoác da, quần jean và đeo kính râm.
Con mèo đen ngồi trên vai anh ta.
“Một quán bar có thể tránh được tận thế.” Trương Anh Hào vỗ tay phát ra tiếng, vô cùng hứng thú nói.
“Đúng, là nhờ con mèo đen chỉ dẫn cho chúng ta. Có lẽ nơi này không chỉ tránh được tận thế, mà còn tìm được chút tin tức. Dù sao đây cũng là địa bàn của Hỗn Loạn, chúng ta chưa từng nghe nói đến nó.” Cố Thanh Sơn nói.
“Một thế giới hoàn toàn xa lạ. Có khi ở đây cất giấu rất nhiều bảo tàng và sức mạnh thần bí.” Trương Anh Hào lẩm bẩm.
“Vậy còn chờ gì nữa.” Diệp Phi Ly nói.
Ba người dọc theo thềm đá tiến lên.
Mấy phút sau.
Đằng trước xuất hiện hai con sói.
“Quán bar Bóng Đêm hoan nghênh mọi người, xin trả tiền phí.” Một con sói nói.
“Ở đây cũng phải trả tiền sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đúng vậy, từ nơi này đi vào chính là phạm vi của quán bar Bóng Đêm. Siêu năng lực trên người các người sẽ được đổi mới.” Con sói còn lại lên tiếng.
“Đổi mới là chỉ…” Trương Anh Hào hỏi.
Một con sói lên tiếng: “Các người có thể lựa chọn năng lực siêu đẳng cho mình lần nữa.”
“Không tệ. Ta hiểu rồi, nhưng không biết các người nhận cái gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Tiền, dụng cụ, bảo vật, vũ khí, tình báo… bất luận thứ nào có giá trị là được.”
Cố Thanh Sơn gật đầu, sau đó sờ vào hông một cái.
Không có thứ gì.
Đúng vậy, để duy trì sức mạnh của Xích Ma Thần Thương, toàn bộ tài sản của Cố Thanh Sơn trong túi trữ vật đều cho đi hết. Bây giờ trên người hắn chẳng còn một cắc bạc.
“Không có tiền sao?” Một con sói nheo mắt.
“Có!” Diệp Phi Ly tiến lên, tiện tay ném ra ngoài một cái túi nhỏ.
Con sói tiếp nhận cái túi, dùng tay sờ một cái, đổ ra mấy viên bảo thạch óng ánh trơn nhẵn.
“Hàng thượng đẳng.”
Con sói kia khen một câu, sau đó ra hiệu đồng bạn tránh đường.
Bọn chúng cùng nhau khom người, nói: “Hoan nghênh quý khách đến quán bar Bóng Đêm.”
Diệp Phi Ly lấy ra thêm mấy đồng tiền xu ánh lên sắc vàng, nhét vào tay hai con sói, nói nhỏ: “Lần đầu tiên chúng ta đến đây, có gì có thể nhắc nhở chút không?”