Đọc truyện Chư Giới Tận Thế Online – Chương 13: Quái vật (2)
Dịch: Diệp Anh
Một cái chân cực lớn khác từ tầng mây đen nhánh mạnh mẽ dẫm xuống cạnh hố người chết làm phát ra tiếng nổ to lớn như đất rung núi chuyển.
Hai người ẩn nấp trong vũng bùn bị chấn động đến mức gần như văng khỏi mặt đất.
Một bàn tay lớn khủng bố duỗi xuống từ tầng mây, chỉ với một nắm tay là có thể bọc gọn cả hố người chết lẫn con Yêu thú to như một ngọn núi nhỏ kia.
Bàn tay lớn dần rụt về tầng mây.
Tiếng nhai nghiền ngột ngạt như sấm rền vang lên.
Sắc trời sầm lại, máu đen trút xuống lạnh lẽo như băng, liên tiếp, không ngừng nghỉ, xối đẫm cả phần đất trống trước quân doanh thành một màu đen và tỏa ra một mùi tanh hôi buồn nôn.
Một hồi lâu sau, tiếng nhai nghiền dừng lại, mưa máu cũng dần dần biến mất.
Hai cái chân to lớn sải bước đi về phương xa, chỉ mới vài bước chân thôi là đã rời khỏi tầm mắt của Triệu Lục và Cố Thanh Sơn.
Triệu Lục thất thần: “Nó là thứ quái vật gì…”
Trái tim Cố Thanh Sơn chìm vào vực sâu, hắn lẩm bẩm: “Nó thậm chí đã xuất hiện…”
Triệu Lục lại như mê sảng: “Nó là thứ quái vật gì…Nó là thứ quái vật gì…”
Cố Thanh Sơn không quan tâm hắn, hắn đang âm thầm suy tư.
Vô Diện Cự Nhân, dòng yêu ma cực kì hiếm thấy, một tồn tại cường đại của loài Hỗn Độn.
Vô Diện Cự Nhân không dễ xuất hiện, chỉ khi trận chiến giữa yêu ma và trận địa Nhân tộc kéo lâu mới theo hiệu lệnh đến công kích trận địa Nhân tộc.
Dựa vào trí nhớ kiếp trước thì bây giờ mới chỉ là những năm cuối Thái Bình, Yêu Ma Chi Loạn mới bắt đầu lần thứ nhất, sao lại có thể xuất hiện quái vật như Vô Diện Cự Nhân chứ?
Nó phải xuất hiện ở trận đại chiến bộc phát đầu tiên của yêu ma và Nhân tộc, khi mà chiến tranh kéo dài ròng một năm mới chấm dứt, Cố Thanh Sơn cực kì hiểu rõ chuyện này.
Trong lần quyết chiến cuối cùng này, trăm ngàn vạn người chơi đều phải bó tay với Vô Diện Cự Nhân, cứ thế để cho nó công phá biên thành.
Lúc đó người chơi chẳng qua chỉ mới tiến vào trò chơi này tầm nửa năm, thời gian ngắn ngủi mà cấp bậc và tu vi lại rất bình thường, sự xuất hiện của Vô Diện Cự Nhân khiến cho tất cả người chơi cảm thấy hết sức bất lực.
Cuối cùng thì vẫn do nhân vật trong cốt truyện – Nhất đại Tiên Vương ra tay mới có thể giết chết nó.
Thế nhưng lúc đó biên thành đã phá, Nhân tộc binh bại như núi đổ, không thể không rút khỏi bản đồ để lại một mảnh đất phì nhiêu làm bước đệm.
Chiến dịch thứ nhất, Nhân tộc cứ thế bại lui.
Nhưng! Nhưng!!
Bây giờ là những năm cuối Thái Bình, chiến thanh vừa mới bắt đầu, Nhân tộc và yêu ma còn đang trong giai đoạn thăm dò lẫn nhau.
Lúc này Vô Diện Cự Nhân xuất hiện thì đã không còn giống như cốt truyện rồi.
Trừ phi đã xảy ra một chuyện gì đó mà ngay cả Cố Thanh Sơn cũng chưa từng biết đến.
Cố Thanh Sơn chỉ thấy trong lòng như có một mảng sương mù, không cách nào gạt bỏ, không cách nào nhìn thấy được chân tướng.
Ánh mắt Triệu Lục đờ đẫn, không ngừng lặp lại một câu nói.
“Nó là thứ quái vật gì…”
“Bộp” một tiếng, Cố Thanh Sơn đánh vào sau gáy Triệu Lục khiến hắn rơi vào hôn mê.
Triệu Lục đã chịu kích thích quá kịch liệt, thần trí sắp xảy ra vấn đề, vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt.
Lần đầu tiên nhìn thấy con quái vật Vô Diện Cự Nhân, ngay cả người chơi còn cực kỳ chấn động, huống chi đây là thế giới chân thực, Triệu Lục cũng là người bình thường, đột nhiên gặp được Ma thì cũng có thể sẽ bị sợ đến điên mất.
Cố Thanh Sơn xách Triệu Lục vào quân doanh, bỏ hắn lên một cái giường hành quân nhỏ rồi xoay người đi ra cửa quân doanh.
Vô Diện Cự Nhân xuất hiện, không chừng còn kéo theo lính của nó.
Không chừng một phút, quân đoàn Ma xuất hiện.
Dẫn đầu là một con U Hỏa Tà xà một sừng, nó lướt qua cánh rừng, cơ thể uốn lượn không một tiếng động di chuyển trên mặt đất để lại từng vết lửa cháy.
Trên lưng nó có một con quái vật hình người, người hắn mặc trọng giáp màu xám, tay chân là vuốt, trên mặt không còn ngũ quan trừ một cái miệng to dầm dề máu kéo dài đến sau não.
Một con Ẩm Huyết Ma, sở thích là giết chóc.
Nếu để nó đột nhập vào quân đoàn Nhân tộc thì sẽ tạo ra một lần tàn sát cỡ nhỏ.
Theo sự xuất hiện của con U Hỏa Tà Xà thứ nhất, những con khác cũng lần lượt xuất hiện, trên mỗi một con cũng đều có một con Ẩm Huyết Ma.
Một, hai, ba,… Tổng cộng hai mươi con.
Cố Thanh Sơn ngừng thở, đứng trong quân doanh yên lặng đếm.
Không lâu sau thì quân đoàn Ma đã lướt ra khỏi quân doanh, đuổi theo hướng của Vô Diện Cự Nhân rồi biến mất trong cánh rừng.
Trong toàn quá trình này quân doanh vẫn không bị phát hiện, thật sự là chuyện đáng ăn mừng.
Nhưng Cố Thanh Sơn vẫn không cách nào vui vẻ nổi.
U Hỏa Tà Xà là vua ám sát trong đám yêu thú, hành động không tạo ra âm thanh mà trời sinh lại khai hóa Ngũ Hành chi Hỏa, cực kỳ khó đối phó.
Chớ nói chi là Ẩm Huyết Ma khống chế nó khủng bố đến mức nào.
Tướng quân của cái quân doanh này đúng thật là chết dưới tay mấy con Ẩm Huyết Ma.
Trong quân đội có một quy định ngầm, trong quá trình mà binh sĩ làm nhiệm vụ mà gặp phải Ẩm Huyết ma, có thể lập tức từ bỏ nhiệm vụ và sẽ không bị cấp trên trách phạt.
Chỉ có tướng quân mới có thể đối kháng với chủng ma này.
Hai mươi con U Hỏa Tà Xà, hai mươi con Ẩm Huyết Ma, gần như có thể phát động một trận tập kích.
Chúng nó lặng yên đuổi theo bước chân của Vô Diện Cự Nhân.
Đây là chuẩn bị có chuyện lớn.
Cố Thanh Sơn đang suy nghĩ thì bỗng thấy một con chim nhỏ xinh đậu trên nhánh cây ngoài quân doanh.
Con chim nào có một khuôn mặt người, nó nghỉ ngơi một chút trên nhánh cây thì muốn đuổi về hướng Vô Diện Cự Nhân.
“Mệt mỏi quá, mệt mỏi quá, sắp đuổi kịp rồi!”
Con chim mặt người oán trách.
Nó mở rộng cánh phủi đi vết máu trên người, dòng cái mỏ ngắn tỉa tót lại vết thương dài dưới cánh.
Vết thương này cực kỳ sâu, thỉnh thoảng có dòng máu nhỏ xuống.
Cố Thanh Sơn nhìn chằm chằm vết thương của con chim này, chỉ suy tư trong nháy mắt thì đã giơ lên cung quân dụng và bắn.
Liên Xạ!
Ba mũi Liên Xạ, rồi lại sáu mũi Liên Xạ, cuối cùng là mười hai mũi Liên Xạ kín không kẽ hở.
Dù Cố Thanh Sơn giữ kỹ năng “ổn định” nhưng một hơi bắn xong hai mươi mốt mũi tên này, hai tay hắn vẫn không ngừng run rẩy.
Thời khắc này, Cố Thanh Sơn bạo phát tất cả lực lượng.
Nếu đã động thủ thì không thể để cho nó có thể sống sót rời đi, bằng không với loại chim có trí tuệ nà nhất định sẽ kéo đến đại quân yêu ma.
Mũi tên sắc bén hóa thành tàn ảnh đoạt mệnh, bay ra quân doanh lao đến con chim kia.
Ba mũi tên đầu bay ra ngoài, một mũi trong đó bắn trúng nó, nó giãy giụa bay lên, hai cánh nhanh chóng vươn cao tránh khỏi sáu mũi tên sau, nhưng lại bị mười hai mũi còn lại bắn thành cái sàng.
“Hồn lực +2, hồn lực hiện có: 3/5.”
“Bạn thành thạo kỹ năng “Ổn Định”, thành công đột phá trong chiến đấu, kỹ năng tiến giai là: Vững Chắc”
Một luồng nhiệt lưu ấm áp bồi hồi giữa hai tay hắn thật lớn mới biến mất.
Kỹ năng tính phát triển?
Cố Thanh Sơn giật mình, vội lấy ra một mũi tên cài lên dây cung, kéo ra.
Hai tay hắn không nhúc nhích, không một chút run rẩy.
Cố Thanh Sơn thử chuyển động trái phải, chạy, đột nhiên đi lên, bất kể hành động ra sao cũng không ảnh hưởng đến động tác trên tay.
Đôi tay này ổn định như từ xưa tới giờ vẫn là một tư thế nhắm bắn.
Kỹ năng này khá tốt!
Để cung tên xuống, trong lòng Cố Thanh Sơn đã có phán đoán.
Không phải kỹ năng tính phát triển như trong lời đồn, mà là kỹ năng bình thường thăng cấp.
Nhưng cũng đã rất tốt.
“Ổn Định” là kỹ năng sơ cấp, “Vững Chắc” là kỹ năng sơ cấp hơi mạnh chút, Chiến Thần Kỹ Nghệ biến một kỹ năng sơ cấp thành một kỹ năng mạnh hơn, năng lực này thật khiến người ta tặc lưỡi.
Kỹ năng “Vững Chắc” này, trông là chỉ tăng lên tính ổn định của thao tác, nhưng tác dụng thực tế lại rất lớn.
Bắt đầu từ bây giờ, cho dù Cố Thanh Sơn đang trong di chuyển nhanh thì hai tay hắn cũng sẽ không chút run rẩy, có thể duy trì tính liên tục của công kích trong những tình hình chiến đấu khác nhau.
Khi đối mặt với quái vật mạnh mà chuyển động chậm, hắn hoàn toàn có thể vừa đánh vừa chạy, không cần quan tâm đến việc động tác xạ kích biến hình trong khi chuyển động mạnh.
Cố Thanh Sơn thu cung lại, ra ngoài cầm chim Ma vào quân doanh rồi nhóm lửa ném nó vào.
Yêu ma quỷ dị như thế nào đi nữa, bị đốt sạch ráo rồi thì cũng không còn có thể tác quái.
“Hửm? Đây là cái gì?”
Cố Thanh Sơn nhìn đống tro sau khi lửa đốt xong, kinh ngạc nói.
Chỉ thấy trong đống tro tàn, một miếng ngọc bài màu máu lẳng lặng nằm ở đó.