Đọc truyện Chư Giới Tận Thế Online – Chương 11: Nhìn trộm
Dịch: Diệp Anh
Một lúc lâu sau cô gái xinh đẹp mới nhỏ giọng ra lệnh: “Đi lấy video trong phòng theo dõi ra đây, ta muốn xem hình ảnh chiến đấu lúc này một lần nữa?”
Người đàn ông mang kính rốt cục cũng thở nhẹ ra, hiếu kì hỏi: “Chẳng qua là chiến đấu cấp Tông Sư, ngài cũng phải xem sao?”
Cô gái im lặng một lúc, nói: “Tên nghèo kia có chút kì lạ, ta phải xem lại một chút.”
người đàn ông mang kính liền lấy ra video từ phòng theo dõi bắt đầu xem.
“Dừng.” Cô gái nói.
Người đàn ông mang kính nhấn nút tạm dừng, hình ảnh lập tức ngừng lại.
Đây là đoạn cuối cùng khi mà Cố Thanh Sơn vận dụng linh lực hết thảy linh lực đưa vào trong mũi tên.
“Xem đi,” cô gái nheo mắt, chỉ vào vị trí của mũi tên, “Không khí là mẫn cảm nhất, bất kì sức mạnh nào xuất hiện trong không khí thì cũng sẽ hình thành phản ứng.”
Người đàn ông mang kính nghiêm túc nhìn, chỉ thấy trên đầu mũi tên xuất hiện hai vòng gợn sóng trong suốt như ẩn như hiện.
Hắn lắc đầu nói: “Cho đến bây giờ ta cũng chưa thấy thứ này bao giờ, chẳng lẽ là một loại Siêu Phàm không biết?”
“Chính xác, sức mạnh này mặc dù trông yếu ớt nhưng cho ta cảm giác rất đặc biệt,” cô gái xinh đẹp dán mắt vào màn hình, “Chúng ta phải nghĩ cách tiếp xúc tên nghèo này.”
Một đêm dài buồn chán rốt cục cũng trôi qua.
Ở thành Nam, trong một tiểu khu cao cấp.
“Ngươi không muốn báo thù cho đồng bọn của ngươi?” Cố Thanh Sơn cười như không cười nhìn đối phương.
Vương Minh lắc đầu nói: “Chúng ta bị nhiệm vụ treo thưởng hấp dẫn nên tạm thời lập nhóm với nhau, trước đó không quen biết.”
Vương Minh ném một chuỗi chìa khóa qua rồi nói: “Ngươi tha ta một mạng, điều duy nhất ta có thể làm cho ngươi chính là cho ngươi một nơi nghỉ ngơi bí ẩn như vậy, dù sao thế lực của Nhiếp gia cũng mạnh mẽ đến quá đáng.”
Cố Thanh Sơn nhận chìa khóa, hơi bất ngờ nhìn đối phương: “Cảm ơn tấm lòng của ngươi, vậy ta đi trước.”
Vương Minh ngẩn người, vội hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”
“Đi làm thuê.”
“Làm thuê?” Vương Minh không kịp phản ứng.
“Ừ, làm thuê kiếm tiền mới có cơm mà ăn, sau này lên Đại Học thứ gì cũng phải tốn tiền.” Cố Thanh Sơn thật thà trả lời.
Loại bình dân không nơi nương tựa như hắn muốn học một Đại Học trọng điểm thì học phí rất cao, càng cần có thêm điểm công huân nhất định.
Hơn nữa chuyên ngành hắn thích là Cơ Giáp hệ, ngành học này phải tốn tiền hơn những ngành khác rất nhiều lần.
Cố Thanh Sơn đã làm thuê kiếm tiền ở mấy chỗ rồi, cũng đã tích cóp được một ít công huân để chuẩn bị cho tương lai đi học.
Vương Minh hoài nghi lỗ tai của mình có phải có vấn đề hay không mà nghe nhầm lời của đối phương.
Thiếu niên trước mắt này có thể giết năm tên sát thủ liên tục, ngay cả Võ Đạo Tông Sư cũng bị hắn trù tính làm ngã xuống từ tầng 22.
… Người như thế còn phải làm thuê kiếm tiền để duy trì sinh hoạt sao?
Theo ý của hắn, còn chuẩn bị học Đại Học?
Vương Minh sống hơn ba mươi năm, lần đầu hắn thấy giá trị quan của mình hoàn toàn bị lật đổ.
“Chìa khóa này ta lấy,” Cố Thanh Sơn nhận lấy chìa khóa, nghĩ nghĩ rồi nói: “Cho ngươi một lời khuyên đi, hiện giờ ngươi nên chạy ra quận Trường Ninh, đi thẳng về hướng Đông chô đến Cộng hòa Phục Hy.”
“Vì sao?” Vương Minh hỏi.
“Chuyện tối hôm qua nhất định đã bị lộ, bên phía ta có đơn vị trực thuộc tương ứng của Tô gia, Nhiếp gia không thành công một lần, lần sau nếu không chắc chắn sẽ không đụng vào ta, nhưng ngươi thì khác, ngươi là sát thủ không thể lộ ra ngoài, không đi thì lúc nào cũng có thể chết.”
Cố Thanh Sơn lại nói: “Người như ngươi thích hợp kết hợp buôn bán hơn là cái nghề sát thủ máu lạnh này, ngươi ở đây dù không bị Nhiếp gia giết, thì trong tương lai cũng sẽ bị người khác giết.”
Vương Minh trầm mặc hồi lâu, nói: “Ta đi đây, sau này có duyên gặp lại.”
Quyết đoán sòng phẳng mà không chút dây dưa, khí phách ngươi này cũng không tệ.
Cố Thanh Sơn gật đầu tán thưởng, rời khỏi phòng.
Nửa tiếng sau.
Hắn đi vào một tòa cao ốc về khoa học kỹ thuật cao vút trong mây.
Thành thạo quét thẻ đi vào cao ốc, rồi quét thẻ lần nữa để tiến vào kiến trúc dưới lòng đất.
Sau khi xác thực tròng mắt và dấu vân tay, đổi một bộ đồ lao động thì mới nhận lấy thẻ nhân viên để vào thang máy, đi xuống tầng 50 dưới lòng đất.
Cửa thang máy mở ra, tiếng điện tử quen thuộc vang lên.
“Bộ nghiên cứu Chiến giáp sắt Trường Ninh hoan nghênh bạn, số 41157.”
Cố Thanh Sơn đi nhanh vào trong.
Đối diện là vài đài cơ giáp sắt cao 5 mét, rất nhiều người đang mặc trang phục lao động bận rộn quanh cơ giáp, thảo luận về nó.
Nơi đây là trung tâm nghiên cứu phát minh cơ giáp lớn nhất của phủ Trường Ninh, là sản nghiệp nòng cốt của Tô gia Trường Ninh, dù là con cháu của Tô gia, nhưng nếu không có năng lực chắc chắn trong lĩnh vực này thì cũng sẽ bị không cho phép vào.
Cố Thanh Sơn nhìn mấy đài chiến giáp lạnh như băng kia, trong lòng tràn lên một nỗi hưng phấn.
Đây chính là thành tựu của văn minh, là kết tinh của vô số lĩnh vực khoa học kĩ thuật tạo ra, đại diện cho sức chiến đấu mạnh mẽ nhất trên thế giới này.
Phi Toa gì gì đó trước mắt chiến giáp quả thực không bằng.
Thứ máy móc như trong mơ này có một lực hấp dẫn trí mạng đối với mỗi một người đàn ông.
“Số 41157, xin đề tài nghiên cứu được áp dụng.” Cố Thanh Sơn nói.
“Xin mô tả nội dung công tác của bạn, để trí não tiến hành sắp xếp.” Tiếng điện tử vang lên.
“Điều khiển công suất cho ổ điện thủy lực của tổ máy số 2”
“Số 41157, đơn xin của ngươi được thông qua, thời gian là sáu ngày, gian phòng ngươi được nhận là 4009, xin chú ý ăn uống điều độ, làm việc và nghỉ ngơi hợp lí, bảo đảm cơ thể khỏe mạnh.”
“Cảm ơn.” Cố Thanh Sơn an tâm.
Như trong dự liệu của hắn, có thể ở tại đây sáu ngày, nếu như đề tài hoàn thành không tệ thì cũng sẽ có ban thưởng tương ứng.
Nơi này tuyệt đối an toàn, trừ phi Đế quốc Phục Hy đến đây đánh Liên Bang và toàn quận Trường Ninh đều bị đình trệ.
Bàn tay Nhiếp gia cũng không duỗi được đến đây.
Sáu ngày sau chính là ngày thi tốt nghiệp trung học.
Lúc đó mình thi xong là có thể lập tức cao chạy xa bay.
Còn bây giờ à, cứ yên tâm nghiên cứu cơ giáp đi!
Cố Thanh Sơn vui vẻ tăng tăng như con chim sẻ, không kịp chờ đợi đi đến trước một đài chiến giáp.
Kiếp trước mình đã mân mê ra không ít thứ tốt, hơn nữa thời đại đó đã phát triển hơn mười năm, mình cũng không bỏ qua việc nghiên cứu cơ giáp, thứ mà mình học tập và nghiên cứu sau nhiều năm chỉ sợ đã vượt trước thời đại bây giờ.
Điều kiện nơi đây tốt như vậy, những dự tính trong đầu ta có thể được nghiệm chứng cực tốt.
Ngoài công ty khoa học kỹ thuật Chiếp giáp sắt Trường Ninh, trong đỉnh của một cao ốc khác.
Người đàn ông mang kính đứng ở nơi cao nhất kết nối với máy truyền tin, bất đắc dĩ trả lời hạng mục có liên quan tới Cố Thanh Sơn.
“Nói vậy thì hắn còn là một nghiên cứu viên thực sự?”
Trong máy truyền tin truyền đến một giọng nữ trong trẻo mà lạnh lùng, kèm theo đó là tiếng đánh máy “cộc cộc”.
“Đúng vậy, điện hạ, bảo vệ ở đây cực kì nghiêm mật, cho dù ta bại lộ năng lực xông vào, chỉ sợ cũng không cách nào mang hắn đi ra, ngược lại sẽ dẫn đến cuộc chiến khác.”
“Được rồi, quay lại, không cần phải phiền như vậy, chúng ta đi con đường chính đáng hơn.” Giọng nữ có vẻ suy tư.
“Con đường ngài nói là…?”
Người đàn ông mang kính thận trọng hỏi.
Không trách hắn để ý như vậy, lần trước mà điện hạ nói thế chính là tuyên chiến bằng con đường chính đáng hơn, rồi chuyện sau đó thì,… bây giờ người đàn ông mang kính nghĩ đến cũng cảm thắy run người.
“Ngươi cứ yên tâm, ta chuẩn bị chính thức thăm hỏi, như vậy thì không cần phải ngụy trang thân phận.” Giọng nữ nói.
Người đàn ông mang kính nhẹ nhàng thở ra, nói: “Vậy nhiệm vụ của chúng ta làm sao đây?”
“Nhiệm vụ gì?”
“Đi bắt đám nhân tài đỉnh tiêm từ Liên Bang nha, điện hạ.”
“Điều chúng ta đang làm chứ đâu.”
Mặt mũi hắn đều vẽ hai chữ không tin, nói: “Thằng nhóc này có thể tính là nhân tài đỉnh tiêm?”
Bên mặt kia của máy truyền tin, đôi tay của cô gái xinh đẹp nhanh chóng điều khiển hai cái màn hình giả thuyết, nói ra: “Ta đã tính ra rồi, loại năng lực không biết tên kia đã nhân bội số động năng của mũi tên lên quá là tuyệt vời, ngoài ra, ngươi thực sự nên kiểm tra bài luận văn của hắn đã được xuất bản trên tạp chí Khoa học và Công nghệ Liên bang, về vấn đề cơ giáp mô phỏng hành vi của con người.”
Cô gái dán mắt vào tin tức sáng lên trong màn hình, nhẹ nhàng liếm môi, trên mặt toát ra vẻ hưng phấn, trông qua như một con mèo sắp bắt được cá.