Đọc truyện Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới) – Chương 19: Loạn vũ
Cố Thanh Sơn đi tới lui một lượt, suy tính một lát rồi giơ cung lên.
Khởi động Liên Xạ!
Khởi động Yến Song Phi!
Trường cung bị kéo ra không ngừng, từng mũi tên lung tung bay ra ngoài, lệch khỏi mục tiêu.
Cố Thanh Sơn cau mày, lặng im suy nghĩ.
“Yến Song Phi” là kỹ năng tốt, nhưng vì sao không thể bắn liên tục? Chẳng lẽ loại kỹ năng mạnh mẽ này phải có khoảng thời gian ngừng mới bắn tiếp được?
Không phải, không hợp lý.
Hắn lại thí nghiệm một phen nhưng vẫn không đạt được gì.
Yến Song Phi là kỹ nghệ bắn cung cao siêu, vậy tại sao bắn liên tiếp thì không thể cam đoan độ chính xác khi bắn?
Không đúng, không phải như vậy.
Cố Thanh Sơn như si mê, không ngừng thử nghiệm, không tự chủ được cũng lôi “Vững Chắc” ra nhét vào.
Sau nửa canh giờ.
Hai mũi tên hóa thành bóng xám, bay tới giống như một con rắn có sức sống, xẹt qua bầu trời với quỹ đạo hình cung vặn vẹo rồi cùng xuyên qua một phiến lá. Quỹ đạo mũi tên hoàn toàn không thể dự đoán, lại thêm tần suất bắn liên tục, nếu có người đối mặt với nó, quả thực là nhìn hoa cả mắt cũng không biết tránh né như thế nào.
Cố Thanh Sơn khẽ gật đầu, buông Quân cung xuống.
Quả nhiên làm được, chỉ là xem ngươi có thể kìm nén tâm tư để suy nghĩ và tập luyện tay nghề hay không mà thôi!
Ting!
Bỗng nhiên vang lên âm thanh của hệ thống làm Cố Thanh Sơn bị dọa giật bắn người.
Chỉ thấy bên trên giao diện thao tác của Chiến Thần, vầng sáng hình tròn đại diện cho “Kỹ nghệ Chiến Thần” phát ra một tin tức.
[Người chơi Cố Thanh Sơn trộn ba loại kỹ thuật bắn cung vào với nhau, sáng tạo ra kỹ thuật bắn cung mới: Loạn Vũ.]
[Loạn Vũ (sơ cấp), trong thời gian ngắn bắn ra năm mũi tên liên tục, công kích đối phương bằng đường bắn hình cung không thể đoán được.]
Lại còn thế nữa!
Cố Thanh Sơn há to miệng, nhìn chằm chằm hai chữ “sơ cấp”, nửa ngày cũng nói không nên lời.
Có sơ cấp thì tất nhiên sẽ có cấp bậc cao hơn.
Không ngờ vậy mà mình sáng tạo ra Kỹ năng Mở rộng!
Đang kinh ngạc, hắn chợt thấy một dòng chữ nhỏ hiện ra trên trên Giao diện Chiến Thần.
[Kỹ năng Mở rộng rất hiếm, xin người chơi mài giũa kỹ thuật nhiều hơn để sớm ngày tăng đẳng cấp của kỹ năng lên!]
Không sai, uy lực của kỹ năng Phổ thông chỉ dựa vào lượng linh lực đưa vào nhiều hay ít, lượng linh lực khác nhau thì uy lực cũng thay đổi.
Còn Kỹ năng Mở rộng thì lại khác, loại kỹ năng đặc biệt này có thể tiến hóa không ngừng, sự lĩnh ngộ của người chơi đối với kỹ năng càng sâu sắc thì uy lực càng tăng cao, cho đến khi trở nên phi thường.
Đây là kỹ năng hiếm thấy, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Đến giai đoạn sau của trò chơi, sau khi Kỹ năng Mở rộng có thể tiến hóa đến mức cao nhất, lúc đó sẽ có cái tên rất kêu là “Thứ Thần kỹ”. Những người nắm giữ Kỹ năng Mở rộng đều là đối tượng khiến mọi người ước ao và ghen tị.
Cố Thanh Sơn hít vào một hơi, trịnh trọng giơ cung lên.
Loạn Vũ!
Vụt vụt vụt vụt vụt, năm tiếng động vang lên liên tiếp, năm hình ảnh mờ mờ nhanh chóng bay vụt ra, rắn rồng cùng múa!
Những mũi tên này như là có sức sống, quét qua bầu trời với quỹ tích hoàn toàn khác nhau, tránh tất cả chướng ngại vật ven đường rồi cùng găm ở trên cành cây cách đó hơn hai trăm mét.
Cố Thanh Sơn ngây cả người, hoàn toàn bị một loạt bắn này của mình làm cho hoảng sợ.
Một hồi lâu sau, hắn chợt nhớ tới một chuyện, hỏi: “Hệ thống, liệu tôi có thể pha trộn những kỹ năng phổ thông khác để tiếp tục sáng tạo Kỹ năng Mở rộng không?”
Giao diện Chiến Thần ngừng một chút, lại hiện ra một dòng chữ nhỏ:
[Lĩnh ngộ kỹ thuật của người khác chỉ là cơ sở, trợ giúp người chơi sáng tạo Kỹ năng Mở rộng không ngừng mới là mục đích của Kỹ nghệ Chiến Thần.]
Cố Thanh Sơn thở dài lẩm bẩm nói: “Tôi vẫn luôn tính sai, hoá ra đây mới là giá trị thật sự của Kỹ nghệ Chiến Thần!”
Hắn nhìn một hàng chấm đen phía dưới Giao diện Chiến Thần, chỉ có một mục “Kỹ nghệ Chiến Thần” là sáng, nhưng chỉ một mục duy nhất này cũng đã khiến hắn chấn động rồi.
Nếu có một ngày, tất cả kỹ năng của mình đều là Kỹ năng Mở rộng… Như vậy thì thực sự là quá kinh người.
Cố Thanh Sơn nắm chặt Quân cung, bỗng cảm thấy tự tin hơn một chút.
Có Kỹ năng Mở rộng, còn có cả hồn lực, hai thứ này đều là đồ vật cực kỳ đặc biệt.
Dùng hồn lực tăng đẳng cấp và kỹ năng có lời hơn so với dùng điểm kinh nghiệm. Ít nhất bây giờ, thông qua việc nắm vững bản phương pháp “Quân Thể Luyện Khí”, hắn chỉ cần vài điểm hồn lực để thăng cấp.
Hắn hoàn toàn có thể sử dụng hồn lực để thăng cấp, không cần đi góp nhặt từng điểm kinh nghiệm một cách khó khăn giống những người chơi khác ở kiếp trước. Vào giai đoạn sau của trò chơi, mỗi lần thăng một cấp thì số điểm kinh nghiệm cần thiết đều là một con số kinh khủng, kìm hãm người chơi tăng thực lực lên.
Mà bên cạnh hồn lực còn có Giao diện Chiến Thần, có thể tự sáng tạo Kỹ năng Mở rộng.
Cố Thanh Sơn đột nhiên cảm giác được rằng mình nhất định có thể tiến xa hơn kiếp trước rất nhiều.
Bất ngờ được trọng sinh, trong lòng Cố Thanh Sơn vẫn tràn ngập áp lực nặng nề.
Nơi này là thời đại bị thất lạc, là trò chơi lịch sử chưa tồn tại người chơi.
Từ khi sống lại tới nay, rất nhiều thứ đi chệch quỹ đạo so với kiếp trước, rất nhiều sự tình chưa bao giờ nghe thấy cũng phát sinh một cách thầm lặng, ngay cả đám quái vật Hỗn Độn gần như không có đối thủ là Vô Diện Cự Nhân cũng đã xuất hiện.
Cố Thanh Sơn lờ mờ cảm ứng được rằng cái chết đang tiếp cận mình từng bước một.
Loại trực giác này là do bản thân sinh ra, từng cứu mạng hắn vô số lần ở kiếp trước.
Kế hoạch hiện giờ chỉ có một: dốc sức khiến bản thân mình mạnh hơn nữa. Như vậy trong tương lai không xa, khi cái chết buông xuống hắn mới có thể tìm được một con đường sống.
Cố Thanh Sơn thở dài, ánh mắt đảo qua Giao diện Chiến Thần, nhìn chăm chú vào thanh kỹ năng của mình.
Lúc này, trên đó đã có ba kỹ năng là “Vững Chắc”, “Liên Xạ” và “Loạn Vũ (sơ cấp)”. Còn Yến Song Phi đã biến mất, bị Loạn Vũ thay thế hoàn toàn.
Không giống ba kỹ năng trước, “Loạn Vũ” phải dùng linh lực nhiều hơn mới có thể khống chế được quỹ đạo, mà đấy mới là tiêu chuẩn “Sơ cấp” thôi đó.
Nhưng đây cũng không phải là vấn đề gì to tát lắm, kỹ năng có uy lực càng mạnh mẽ thì đương nhiên càng phải tiêu hao linh lực nhiều hơn. Sau này, hắn nhất định phải tốn công sức mài giũa kỹ năng, tranh thủ tăng đẳng cấp của “Loạn Vũ” lên sớm một chút.
Cách đó không xa, có yêu thú ngửi được mùi máu tanh của Mãng Xà yêu, tiếng gào thét càng ngày càng gần. Cố Thanh Sơn nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Phụt!
Đột nhiên, không có dấu hiệu nào báo trước, Cố Thanh Sơn phun ra một ngụm máu đen.
Hắn kinh ngạc mở to hai mắt, không tự chủ được lại liên tiếp phun ra hai ngụm máu nữa.
Cố Thanh Sơn vuốt máu ở miệng đưa lên mũi ngửi, một mùi hôi thối nhàn nhạt xông lên.
Đây là độc!
Sao vô duyên vô cớ lại có trong cơ thể? Mà tại sao độc lại bị đẩy ra?
Cố Thanh Sơn không dám khinh thường, vận chuyển linh lực đưa vào khắp người, điều tra tỉ mỉ một phen. Nhưng hắn thấy các vị trí trong cơ thể cũng không có gì khác thường, thậm chí dưới sự tẩm bổ của mật Mãng Xà yêu, các bộ phận còn đang không ngừng hồi sinh toả sáng, ngay cả linh lực trong đan điền cũng linh động và tự nhiên hơn trước.
Đây là công hiệu từ mật rắn của Mãng Xà yêu.
May mà như vậy.
Xem ra vừa rồi mình chiến đấu, độc của Mãng Xà yêu đã ngấm vào trong cơ thể.
Lần này Cố Thanh Sơn có chút bó tay.
Mãng Xà yêu này thật đúng là không đơn giản, có thể làm cho hắn vô hình trúng phải độc. Nếu vẫn đấu tiếp thì hươu chết vào tay ai còn chưa biết. Cũng may hắn không ham chiến, đánh chết đối phương nhanh gọn lẹ.
Nếu không phải giết chết đối phương rồi ăn mật rắn hiếm của nó, thì còn lâu mới phát hiện được chất độc này, vậy thì không biết sau đó sẽ như thế nào.
Quả nhiên mấy loài yêu thú hiếm gặp này đều có bản lãnh được cất giấu kỹ.
Cố Thanh Sơn sợ hãi vô cùng.