Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 10: Bất ngờ


Đọc truyện Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới) – Chương 10: Bất ngờ

Giỡn chơi à! Mấy tên đồng bọn của gã đây tốt xấu gì cũng là võ giả Nhất tinh Nhị tinh, vậy mà lại bị đánh ngã xuống đất trong chớp mắt, nằm bẹp dí không còn sức mà hoạt động! Đây quả thật là một tên quái vật!

Mà điều đáng sợ hơn nữa là bản thân gã không thể nhìn thấy đối phương di chuyển như thế nào.

Thực lực đáng sợ như vậy thì e rằng đối phương là võ giả cấp Thất tinh trở lên ấy chứ. Hơn nữa còn có khả năng là Võ Đạo Tông Sư đã đột phá khỏi ràng buộc của Cửu tinh cũng không biết chừng.

Gã đâu ngờ, vừa rồi Cố Thanh Sơn chỉ quên nương tay mà dồn linh lực tung ra chưởng ấy.

Nếu người tu hành Luyện Khí tầng hai không sử dụng linh lực thì tố chất thân thể chỉ tương đương với võ giả Tứ tinh. Nhưng khi sử dụng linh lực thì lại khác, sức phá hoại sẽ tăng lên gấp mấy lần.

Sắc mặt của mấy tên côn đồ thay đổi hoàn toàn, bọn chúng vội vàng lấy súng ra, muốn giải quyết tên võ giả khủng khiếp trước mắt này.

Bọn chúng vốn chỉ định tạo ra một trận ẩu đả do say rượu, sau đó là lỡ tay giết người, vậy thì không ai có thể điều tra ra được. Ai ngờ tên học sinh tưởng chừng không đáng chú ý này lại ra tay hung ác như vậy chứ! Dưới tình huống này thì không thể đi theo kế hoạch ban đầu được nữa, chỉ có thể giết đối phương trước rồi mới tính các bước tiếp theo được.

Có điều, tuy bọn chúng nhanh nhưng Cố Thanh Sơn lại càng nhanh hơn, một cây cung đột nhiên xuất hiện trong tay hắn.

Chính là Quân cung mang từ trong trò chơi ra!

“Tụi mày đã muốn chết thì tao sẽ tiễn đi chầu tổ hết!”

Hai tay Cố Thanh Sơn nhanh đến nỗi không nhìn rõ động tác, bắn liên tiếp sáu mũi tên chỉ trong nháy mắt.


Liên Xạ!

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Cả năm người gần như đều bị bắn nổ đầu trong cùng một thời điểm, chỉ có tên thanh niên cuối cùng kia là bị mũi tên bắn thủng bàn tay khiến khẩu súng gã đang cầm rơi xuống đất, cả người run lẩy bẩy, cố gắng lắm mới đứng vững được.

Cảm nhận được sát ý mạnh mẽ như hóa thành thực thể của Cố Thanh Sơn, gã vội vàng quỳ xuống đất cầu xin: “Xin tha mạng xin tha mạng! Hôm nay tôi nhận thua, xin ngài mở ra cho tôi một con đường để tôi có thể chuộc lại cái mạng nhỏ này, tôi nhất định sẽ làm được!”

Cố Thanh Sơn bèn hỏi: “Ai phái mày tới đây?”

Nghe câu hỏi này, ánh mắt gã bất giác đảo qua năm thi thể không đầu đang nằm trên mặt đất, trong lòng ngập tràn sợ hãi và tức giận.

Sợ hãi là do đối phương hung hãn như vậy, vừa ra tay là tiêu diệt tất cả đồng bọn của gã, còn tức giận là vì tình báo của kẻ thuê bọn họ rõ ràng không chính xác, hoặc căn bản chỉ là để lừa cái đám sát thủ cấp thấp như gã mà thôi.

Mặc kệ là tình huống nào thì gã cũng quyết không để cho kẻ ấy được thoải mái.

Suy nghĩ xong xuôi, gã nói ra với cái giọng run lập cập: “Kẻ thuê chúng tôi ra tay chính là Hung Hổ của Nhiếp gia.”

“Tốt lắm, tao rất thích những người thật thà.” Nói xong, Cố Thanh Sơn chậm rãi đi xung quanh nhặt mấy mũi tên lại.


Loại mũi tên chế tạo đặc biệt để dùng trong chiến tranh này có thể rót linh khí vào, dùng với mấy kẻ tầm thường này thì quả là lãng phí. Nếu không phải do tu vi Cố Thanh Sơn quá thấp, mới là Luyện Khí tầng hai, cơ thể chưa chống lại đạn được thì hắn cũng không sử dụng cung tên.

Nhưng dù gì hắn cũng đã biết rõ sự việc, quả nhiên là Nhiếp Vân.

Có điều nhà họ Nhiếp là đại quý tộc của quận Trường Ninh, hảo thủ trong phủ nhiều như mây, chẳng những có Võ Đạo Tông Sư mà còn cả Thiên Tuyển giả và Siêu Phàm giả nữa.

“Nhiếp Vân à… Với cách làm việc của hắn ta thì chắc chắn sẽ không chịu từ bỏ dễ dàng!” Cố Thanh Sơn nhớ lại tính cách của đối phương rồi tự lẩm bẩm một mình.

Nếu một kẻ như vậy quyết tâm muốn đối phó mình thì bản thân sẽ gặp nhiều khó khăn đây.

Cố Thanh Sơn vừa dùng thần niệm kiểm tra xung quanh, vừa đưa mấy thi thể vào túi Trữ Vật. Cái túi này có thể chứa tất cả đồ vật không có sinh mệnh, vốn là vật phẩm để người tu hành cất đồ tiếp tế và trang bị, bây giờ vừa khéo có thể lấy ra để chứa thi thể, xóa dấu vết ở hiện trường.

Đợi lần sau Cố Thanh Sơn trở về dị thế giới sẽ vứt mấy cái xác này xuống hố người chết, vậy thì chẳng ai tìm nổi tung tích của những tên này nữa.

Vì nơi này là khu ổ chuột nên trên đường đi chẳng những không có camera giám sát mà ngay cả người đi đường cũng chẳng có bao nhiêu. Kẻ địch chọn địa điểm không tồi, thời gian cũng thích hợp cho việc giết người diệt khẩu, nhưng chỉ buồn cười là chính điều đó lại giúp Cố Thanh Sơn bớt đi một nỗi lo.

Bỗng nhiên, từ đằng xa truyền đến một hồi còi báo động chói tai.

Cố Thanh Sơn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc trực thăng quân sự trên không trung đang bay tới thật nhanh.


Xung quanh không có bất kỳ người nào nên không thể có ai báo cảnh sát được, vậy mà cảnh sát tới đúng lúc như thế này, xem ra đã có chuẩn bị sẵn rồi.

Dựa theo diễn biến bình thường thì hắn sẽ bị xiên chết tại chỗ, sau đó cảnh sát ùa đến nhặt xác, nhặt thêm một con dao găm làm “tang chứng vật chứng” để qua quýt cho xong chuyện, đến khi Tô Tuyết Nhi hay tin và phái người tới đây điều tra thì cũng chẳng còn thấy cái gì nữa. Ngày mai, tất nhiên sẽ có người ra đầu thú với lý do là xung đột do say rượu, vì thế ra tay quá nặng. Mà lúc ấy Cố Thanh Sơn cũng đã chết rồi, Tô Tuyết Nhi còn làm gì được?

Chuyện này sẽ dừng ở đây.

Cố Thanh Sơn nhìn chiếc trực thăng quân sự bằng ánh mắt lạnh lùng, kéo nam thanh niên duy nhất còn sống trên mặt đất dậy, thân thể nhanh chóng hòa vào bóng đêm rồi biến mất không thấy tăm hơi.

Trong khi đó, ở Casino.

Nhiếp Vân liếc mắt nhìn lá bài trong tay, nói: “Chia bài đi, tôi theo.”

Nữ nhân viên dealer không nhịn được đưa tay lau mồ hôi trên trán, hít sâu một hơi rồi phát bài cho hai người chơi.

“Nhiếp thiếu, không cần phải chơi lớn như vậy chứ!” Mặc Kính Nam với mái tóc vuốt keo ngồi đối diện nói. Ở đằng sau hắn ta là một thân hình duyên dáng, sau khi trốn sau ghế thì không dám lộ đầu ra nữa.

Nhiếp Vân không thèm để ý chút nào: “Chỉ là hai chục triệu, anh không chơi nổi thì có thể dập bài.”

“Hai chục triệu cũng không là gì cả, nhưng cậu còn muốn cô gái đẹp nhất của tôi, cái này tôi không nỡ!” Mặc Kính Nam nói.

“Tôi không cần thân xác của cô ta, chỉ cần mạng cô ta mà thôi.” Nhiếp Vân đáp lại.

Cảm giác được thân thể yểu điệu kia đang khẽ run rẩy, Mặc Kính Nam cười khổ: “Người đẹp của tôi không bán thân, ậu bỏ qua cho cô ấy thì tôi sẽ cho cậu hai cô gái thượng hạng khác, cậu thấy thế nào?”


Nhiếp Vân đáp: “Ả đàn bà này dám hất rượu vào mặt tôi, tôi phải bắt cô ta dùng mạng mình để hiểu được một vài quy tắc.”

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng thắt nơ đen đi tới ghé vào tai Nhiếp Vân nói nhỏ mấy câu.

Nhiếp Vân vả cho ông ta một bạt tai vào mặt, quát: “Chẳng phải đã nói là không có vấn đề gì rồi sao?”

Người đàn ông trung niên cúi đầu: “Thật xin lỗi thiếu gia, xin hãy cho tôi thêm một giờ, đích thân tôi sẽ đi giải quyết!”

Nhiếp Vân nói: “Cho ông nửa giờ, nếu còn không hoàn thành nhiệm vụ thì tôi sẽ đề nghị gia tộc thu hồi đãi ngộ Đại cung phụng của ông.”

Nhe vậy, người đàn ông trung niên khựng lại một chút rồi nhanh chóng xoay người rời đi.

“Làm sao vậy, Nhiếp thiếu? Có chuyện gì phiền lòng thì để tôi giải quyết hộ cậu nhé!” Mặc Kính Nam bỗng đề nghị.

Nhiếp Vân hừ một tiếng: “Anh muốn làm gì?”

Mặc Kính Nam khoanh tay trước ngực: “Đơn giản thôi, tôi giải quyết hộ cậu một vấn đề, cậu bỏ qua cho cô gái xinh đẹp này của tôi.”

Nhiếp Vân suy nghĩ chốc lát rồi đột nhiên cười nói: “Hay là chúng ta chơi một trận gay cấn hơn?”

Mặc Kính Nam âm thầm kêu khổ nhưng trên mặt vẫn phải hớn hở tươi cười: “Mời Nhiếp thiếu nói!”

Thiếu gia ăn chơi bình thường thì Mặc Kính Nam trước giờ không cần giữ thể diện cho họ, nhưng trừ nhà họ Tô ra thì nhà họ Nhiếp là thế gia quý tộc lớn nhất trong khu vực quận Trường Ninh này. Mặc Kính Nam đã lăn lộn trong cả hắc đạo lẫn bạch đạo nhiều năm nên hắn ta biết rõ rằng, nếu muốn làm cái gì đó ở đất này thì quyết không thể đắc tội vị thiếu gia trước mặt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.