Bạn đang đọc Chú Đừng Qua Đây! – Chương 34: Giúp Hắn Che Đậy
Lãnh Di Mạt nghe được chuyện này thì như mèo gặp được cá rán, trong giới hắc đạo có năm tổ chức lớn được dẫn dắt bởi năm gia tộc, Xích Bang và Hồng Bang chính là hai trong số năm gia tộc này.
Sóng gió của Xích Bang nhất định là cũng có dấu hiệu nhen nhóm ra ngoài nên Hồng Bang mới vội hành động như vậy, còn kích động đến ba gia tộc còn lại.
Đây chính là cơ hội cho Lãnh Di Mạt, một mình cô thì thật sự không thể vạch trần và đối phó được với Tả Bân, nhưng cô có thể mượn sức của Hồng Bang và ba gia tộc còn lại để lật đổ hắn.
Tả Bân vẫn ung dung, nhàn nhã như cũ, dường như tất cả mọi chuyện đều không có gì quá bất ngờ trong tầm kiểm soát của hắn.
Chỉ thấy hắn đưa mắt nhìn sang cô gái nhỏ ngồi bên phải của mình, môi mỏng nâng nhẹ, hắn không nói gì với cô mà cứ tiếp tục gắp đồ ăn cho cô rồi lại lau miệng giúp cô, trong lúc đó mới hỏi tiếp Hầu Tử.
– Mấy lão già đó đang làm trò gì?
Trước kihi trả lời, Hầu Tử lại lần nữa nhìn qua Lãnh Di Mạt, và Tả Bân lại phải ra lệnh cho cậu ta nói thì cậu ta mới báo cáo thẳng vào vấn đề chính.
– Hồng Bang đích thân đến gặp mặt ba gia tộc còn lại, yêu cầu bọn họ phải cùng làm rõ chuyện Xích Bang đổi chủ và tung tích của Lãnh Di Tu.
Nghe bọn họ nhắc đến người cha đã khuất của mình, nỗi căm hận trong lòng Lãnh Di Mạt lại bắt đầu bùng lên, cô hận không thể cầm đũa trên bàn đâm chết Tả Bân tại đây.
Nhưng bây giờ chưa phải lúc cô sống chết cùng hắn nên mới buộc phải đè nén cơn giận này xuống.
Thấy Tả Bân vẫn không có phản ứng nào khác, Hầu Tử liền hiểu ý là cứ tiếp tục nói, thỉnh thoảng cậu ta lại nhìn qua Lãnh Di Mạt với ánh mắt phức tạp vô cùng.
– Bọn họ gửi thư mời cho ngài, nội dung chính là mời ngài đến để đưa ra lời giải thích về chuyện bọn họ đang muốn điều tra.
Vừa nói xong, cậu ta liền đem một tấm thiệp từ trong túi áo lấy ra để đưa lên cho Tả Bân.
Nhìn thấy cái tên in trên mặt tấm thiệp, Tả Bân thuận tay rút giấy ăn lau tay và miệng xong, sau đó ném cả giấy đã dùng xong lên tấm thiệp kia, còn chẳng thèm mở ra đọc nữa.
– Một đám diễn tuồng cũng muốn lôi tôi vào.
Hồng Bang muốn đối phó với Xích Bang mà lại dựa vào mấy lão già đó, Ngôn Tô vội như vậy chắc đang nóng lòng muốn diệt cả Xích Bang rồi.
Tả Bân vừa nói vừa lắc đầu cảm thán, còn chậc lưỡi ra vẻ thương xót cho đối thủ của mình.
Hắn nói hết câu thì cũng cầm cốc nước trên bàn lên uống một ngụm, đồng thời phất tay ra hiệu cho Hầu Tử lui ra trước.
Sau khi Hầu Tử đi rồi, Lãnh Di Mạt ngồi yên tại chỗ bắt đầu sắp có hành động, thế nhưng cô còn chưa kịp nói gì nữa thì….!
– Họp mặt năm tổ chức này, cháu đi cùng chú.
Để giải thích với bọn họ Lãnh Di Tu đã bí mật ra nước ngoài chữa bệnh nên tạm thời chú là người thay thế ông ta lãnh đạo Xích Bang.
Mạt Mạt, cháu biết mình phải làm gì rồi chứ?
Lãnh Di Mạt thật sự không thể tin nổi vào tai mình, cô quay mặt sang nhìn người đàn ông bên cạnh, từ kinh ngạc tột độ đã bắt đầu chuyển sang phẫn nộ đến tột cùng.
– Ông muốn tôi che đậy chuyện xấu của ông? Ông muốn tôi che giấu chuyện cha tôi bị ông giết hại? Tả Bân, ông nghĩ tôi sẽ đồng ý?
Cô thật không thể ngờ được tên ác ma này còn có thể mặt dày yêu cầu cô nói dối chuyện cha cô bị hắn âm mưu tước đoạt mạng sống để ngồi lên vị trí thủ lĩnh như hôm nay.
Tuyệt đối không bao giờ, cô còn đang muốn nhân cơ hội này vạch trần tất cả những âm mưu, thủ đoạn bỉ ổi nhất của hắn trước mặt bốn tổ chức kia.
Làm sao có thể nghe lời hắn che giấu sự thật chứ, hơn nữa cô càng không thể tiếp tục làm một đứa con bất hiếu, nói dối về cái chết của cha mình nữa.
Tả Bân cũng không lấy làm lạ trước phản ứng này của cô, và đương nhiên là hắn hoàn toàn có thể đối phó với cô một cách dễ dàng.
– Cháu không có quyền lựa chọn ở đây.
Nên nhớ bây giờ cả tính mạng và tương lai của cháu đều do chú quyết định, nếu cháu muốn sống với ngày tháng yên ổn sau này thì tốt nhất là nên ngoan ngoãn nghe lời chú.
Bằng không thì hậu quả chắc là cháu cũng đoán được rồi đấy.
Đương nhiên Lãnh Di Mạt thừa khả năng có thể đoán ra được đáp án phía sau.
Nhưng như vậy thì đã làm sao chứ, cho dù cô có phải chết trong tay nên ác ma này thì cô cũng tuyệt đối không thể để hắn tiếp tục lừa dối cả giới hắc đạo, che giấu chuyện hắn đã làm với Lãnh gia.
Lãnh Di Mạt không chịu ngồi yên tại chỗ nữa mà đứng lên ngay trước mặt của Tả Bân, dõng dạc tuyên bố với hắn trong nỗi căm hận tột độ.
– Có giỏi thì ông cứ giết tôi đi.
Tả Bân, mục đích sống của tôi bây giờ chỉ có một mà thôi, đó chính là trả thù cho cha tôi.
Nếu đã không thể thực hiện được thì tôi sống cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Ông nghĩ tôi sẽ sợ mấy câu đe dọa đó của ông sao?
Ngoài miệng thì Lãnh Di Mạt muốn nói gì cũng được, nhưng Tả Bân biết rõ là cô sẽ không có bản lĩnh đánh đổi lớn như vậy, vì cô còn có rất nhiều điểm yếu, hắn chỉ cần dùng một trong số đó thôi đã có thể dễ dàng nắm cô trong lòng bàn tay rồi.
Tả Bân cũng không cần vội, hắn vẫn rất ung dung và nhàn nhã, điều chỉnh lại tư thế ngồi một chút và đồng thời nhìn lên cô gái nhỏ đang xù lông giận dữ trước mặt, hắn câu môi cười cười.
– Cháu yên tâm, chú sẽ không giết cháu đâu.
Mà chú sẽ cho cháu tận mắt chứng kiến từng người một bên cạnh cháu chết đi, vú nuôi, Tiểu Ngư, còn có ai nữa nhỉ? Phong lão phu nhân và Phong lão tiên sinh, chắc cũng đang nhớ cháu lắm đấy.
Cháu có thể từ từ nhìn họ chết như cách cháu đã nhìn thấy Lãnh Di Tu chết trong đêm sinh nhật của cháu.
Nghe hắn nói ra những lời không bằng cả súc vật kia, Lãnh Di Mạt hoàn toàn không khống chế được cảm xúc của mình nữa mà nhào tới túm lấy cổ áo của hắn, gào lên.
– Tả Bân ông là đồ khốn! Ông có giỏi thì giết tôi đi! Cho dù tôi có chết cũng không làm con rối của ông, càng không để ông đụng đến họ!
Hành động lẫn lời nói, và biểu cảm lúc tức giận đến tột cùng của cô lại là một trò cười trong mắt của Tả Bân.
Hắn không cần tốn quá nhiều sức lực đã bắt gọn cô khóa chặt trên đùi của mình, một tay bóp chặt cái cằm nhỏ đang run rẩy và ép cô ngẩng mặt lên cao để nhìn hắn.
– Chú nói rồi mà.
Mạt Mạt, chú sẽ không giết cháu, chú còn chưa chán cơ thể này mà, giết cháu bây giờ thật sự rất uổng.
Nhưng cháu yên tâm, sau khi chú không cần con rối là cháu nữa thì chú cũng sẽ tiễn cháu đi theo bọn họ.
Đôi mắt hạnh xinh đẹp của Lãnh Di Mạt đã đỏ ửng một mảng, hốc mắt ươn ướt không rõ vì đau lòng hay vì quá tức giận nữa, hoặc có thể là vì cả hai lý do.
Cô nghiến răng nghiến lợi nhả ra từng chữ một, trong giọng điệu lại có biết bao nhiêu uất nghẹn chồng chất.
– Tôi không để ông đạt được mục đích đâu.
Tả Bân, ông hãy chuẩn bị tinh thần mất hết tất cả đi là vừa.
– Chú đang rất mong đợi đây.
Chú rất muốn xem thử Mạt Mạt của chú có chọn cứu những người còn sống không, hay là muốn tất cả cùng chết theo Lãnh Di Tu….!
– Ummmm…..!
Tả Bân không những không vì những lời đe dọa của cô làm cho băn khoăn mà ngược lại hắn còn đang rất mong chờ xem con mèo nhỏ này của hắn có thể xoay chuyển càn khôn thế nào trong cuộc họp mặt năm tổ chức sắp tới.
Cánh tay như sắt thép của hắn vẫn đang khóa chặt vòng eo nhỏ của Lãnh Di Mạt, một tay xoay mặt cô lại gần để cúi đầu hôn xuống đôi môi đỏ hồng nhu thuận, dễ dàng khống chế được sự phản kháng của cô..