Bạn đang đọc Chú Đừng Qua Đây! – Chương 266: Thư Đến Thiên Đường
Mỗi lần đến đây, Lãnh Di Mạt đều tu sửa lại mô hình của mình, nhưng từ khi bụng cô to lên rồi và không thể ngồi xuống nữa nên mới chuyển qua vẽ lại hình ảnh bên dưới gốc cây lên thân cây, và còn viết lại lời nhắn của mình muốn gửi tới cho Tả Bân.
Cô viết xong rồi, lại nhìn về phía trước, công trình đang thi công có lẽ đã sớm không còn lưu lại dấu vết gì nữa rồi.
– Lão già, gần đây em có đọc được một quyển sách, trong đó người ta nói có thể gửi thư đến thiên đường.
Chú nói, liệu có phải chỉ là trò lừa gạt trẻ con không? Nếu thực sự có tồn tại hộp thư đó, có phải chú sẽ nhận dược thư của em không?
Bàn tay nhỏ nhắn của cô chậm rãi chạm vào từng nét vẽ trên thân cây.
– Đồ nói đối.
Chú đã thiết kế Tịnh Đế để nói với em sẽ không bao giờ để em một mình mà.
Chú đã nói dù em ở đâu thì chú cũng sẽ ở bên cạnh em.
Nhưng chú đâu rồi? Tại sao lại bỏ lại em một mình chứ? Đồ lừa gạt.
Lau hết nước mắt trên mặt, cô lại chạm tay lên bụng đã nhô cao, nhẹ nhàng xoa mấy cái.
– Bây giờ chú không được gặp con rồi này, có thấy hối hận vì hôm đó đã đuổi em đi không? Bác sĩ nói nó là bé gái, em khá buồn đấy, bởi vì là con gái nên chắc sẽ giống em.
Vậy là em không thể nhìn thấy được chú trên mặt của nó nữa.
Nhưng chú yên tâm, em sẽ không bạc đãi con gái của chú đâu, em đã đặt tên cho nó là Đường Đường, chỉ toàn những điều ngọt ngào thôi.
– Biết ngay cháu lại chạy đến đây mà, hôm nay có lịch hẹn với bác sĩ đấy.
Thấy cô đã đi ra ngoài quá lâu nên vú nuôi mới lo lắng nhờ Ryan đi tìm cô về.
Mà ngoại trừ chỗ này thì Lãnh Di Mạt cũng không thể đi đâu khác nên Ryan rất nhanh đã tìm được cô.
Thấy Ryan đến, Lãnh Di Mạt lại vội lau nước mắt.
Cô vừa quay đầu lại thì anh ta lại cứ nhìn mấy hình cô vẽ trên thân cây, tò mò hỏi.
– Đưa thư đến thiên đường? Ý gì vậy?
Biết là đã bị anh ta đọc được, Lãnh Di Mạt chỉ cười trừ, cũng thuận miệng nói.
– Không có gì, chỉ là mấy trò linh tinh thôi.
Gần đây cháu có thấy nhắc đến trong một quyển sách, nói là có một nơi có thể gửi thư đến thiên đường, người đó sẽ nhận được thư bạn gửi.
Nghe vô lí không chứ?
Ryan nghe xong hình như là đang suy ngẫm gì đó, còn Lãnh Di Mạt vừa nói xong thì lại chuyển sang chủ đề khác luôn.
– Sao lại là chú đến đón cháu? Hầu Tử đâu rồi?
Trước giờ vẫn luôn là Hầu Tử đảm nhận việc đưa đón cô, nhưng gần đây cô rất ít khi thấy cậu ta, nếu không phải Ngôn Dực thì cũng là tài xế được phân công.
– Chú có thấy gần đây Hầu Tử rất kỳ lạ không?
Lãnh Di Mạt vừa hỏi một câu rất bình thường mà Ryan lại ho lấy ho để cứ như đang bị bắt quả tang làm chuyện xấu vậy, để tránh bị cô chú ý nên anh ta mới nói nhanh.
– Cậu ta thì có thể có gì lạ chứ, chỉ là chuyện trong tổ chức gần đây quá nhiều thôi.
À đúng rồi, chuyện đưa thư đến thiên đường mà cháu vừa nói kia, chú cũng từng đọc qua rồi, còn biết chỗ hòm thư đó ở đâu nữa đấy.
Cháu có muốn thử xem không?
Lãnh Di Mạt không ngờ là Ryan còn tin cả những chuyện này, nhưng nghĩ lại anh ta là một tác giả tiểu thuyết nên tin cũng không có gì lạ.
Cô còn chưa kịp trả lời thì đã bị anh ta nhét vào trong ghế ngồi, sau đó thì lên xe và bắt đầu lái xe rời đi.
Đường đi cũng không quá xa, nơi này là một đồng cỏ rộng mênh mông, đẹp một cách mơ màng và thơ mộng.
Đi qua bãi cỏ một đoạn thì đến được chỗ hòm thư màu đỏ.
Ryan vừa chỉ vào hòm thư vừa nói với Lãnh Di Mạt.
– Đây chính là hòm thư đến thiên đường trong truyền thuyết.
Nếu như cháu bỏ thư vào đây, sẽ có một sứ giả nhận nhiệm vụ đưa thư đến người nhận.
Những truyền thuyết giả tưởng thế này thì ai tin được chứ, nhưng Lãnh Di Mạt vẫn muốn thử một lần, nếu trên đời này thật sự tồn tại thần linh, cô chỉ hy vọng những lời cô viết ra sẽ đến chỗ của Tả Bân.
Im lặng một lúc, cuối cùng cô lại lấy từ trong túi ra rất nhiều bức thư được buộc lại thành chồng, cẩn thận để hết vào trong hòm thư.
Nhìn một đống thư kia, Ryan cũng khá bất ngờ, nhiều thư như vậy, chẳng lẽ cô đã viết suốt sáu tháng qua sao?
– Cháu đã để xong rồi.
Có phải chú Bân sẽ nhận được không?
Ryan nhìn vào hòm thư kia, xong lại nhìn cô rồi gật gật đầu như khẳng định một cách chắc chắn.
– Giờ chúng ta về thôi.
Trước khi rời đi, Lãnh Di Mạt còn nhìn về hòm thư đó rất lâu, mãi cho đến khi xe đã đi xa và khuất bóng, trong lòng thầm cầu nguyện thật sự sẽ có phép màu xảy ra.
….…..
Lúc từ bệnh viện trở về, Lãnh Di Mạt hình như đã bỏ quên kết quả siêu âm ngoài phòng khách.
Vừa nhớ ra thì cô liền đi ra ngoài để lấy, nhưng lúc đi tới chân cầu thang thì cô lại nhìn thấy Hầu Tử đang mở kết quả siêu âm của cô ra và cầm điện thoại chụp lại, còn chụp rất kỹ từng trang kết quả nữa.
Quả nhiên không phải do cô suy nghĩ quá nhiều mà Hầu Tử thực sự có vấn đề.
Chẳng lẽ cậu ta đang âm mưu kế hoạch gì đó, nhưng sao lại lấy kết quả khám thai của cô? Không phải là sẽ làm gì hại đến con của cô chứ?
Theo bản năng, cô liền đặt tay lên bụng che chắn, giống như một hành động bảo vệ đứa con của mình vậy.
Núp sau góc cầu thang, cô đợi cậu ta đi rồi mới bắt đầu bám sát theo sau.
Cậu ta vừa lấy được kết quả khám thai của cô liền đi ra ngoài, nhất định là có vấn đề lớn rồi.
….….
Bên trong một căn phòng sang trọng, có đầy đủ thiết bị tiên tiến nhất, căn phòng hưởng trọn từng góc ánh sáng chiếu vào.
Một người đàn ông ngồi trên xe lăn đã đọc liên tục mấy trăm bức thư suốt hơn bốn tiếng đồng hồ rồi, đáy mắt tràn ngập bi thương lẫn xúc động.
– Tớ nói này, cậu đừng khóc đấy nhé.
Ryan ngồi trên ghế lười ôm một chiếc gối trước ngực, nhìn người đàn ông trên xe lăn kia trầm ngâm đến lạ thường mà cũng bắt đầu lo lắng.
Người đàn ông ngồi nghiêng mà nét đẹp trên gương mặt cũng đã đẹp đến khuynh đảo chúng sinh, đôi mắt phượng hẹp dài vừa xa cách vừa cuốn hút, cùng với cặp chân mày đen rậm hoàn hảo, sống mũi cao thẳng một cách tự nhiên, môi mỏng mím nhẹ, chiếc cằm cương nghị khiến ai cũng ghen tị, Bàn tay xương to lớn cùng ngón tay thon dài nâng niu từng lá thư vừa đọc qua.
– Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tớ, sao cậu lại có những bức thư này?
Cho hắn đọc rồi mà vẫn bị truy hỏi đến cùng, Ryan rõ là rất khổ tâm đi.
Anh ta tựa cằm lên gối ôm trước ngực, oan ức nói.
– Nếu không phải nhờ có bộ não thông minh và cực kỳ nhanh nhẹn của tớ thì sao có thể nghĩ ra được cách này chứ.
Tớ vừa nhìn thấy Mạt Mạt muốn gửi thư đến thiên đường nên lập tức nhớ tới một địa điểm rất đẹp đã từng xuất hiện trong tiểu thuyết của tớ, cho nên tớ mới nhanh tay lấy được thư đến cho cậu đấy.
Tả Bân để mấy bức thư xuống bàn bên cạnh, quay đầu lại nhìn anh ta với vẻ mặt bất lực thực sự, nghe cậu ta liên tục kể khổ mà cũng không biết nên cười hay nên khóc nữa.
– Vậy ý cậu là cậu đang bịa chuyện để lừa Mạt Mạt hay là cậu thật lòng đã đóng vai sứ giả đưa thư đến thiên đường? Tớ đang ở trên thiên đường à? Cậu đang trù tớ chết đúng không?
Nghe hắn mắng như vậy, Ryan lại tiếp tục bày ra vẻ mặt oan ức hơn, tự đòi lại công đạo cho mình.
– Cậu nói vậy thì oan ức cho tớ quá đấy.
Ai mới là người đang lừa Mạt Mạt chứ, cũng đâu phải tớ trù cậu lên thiên đường đâu, không phải cậu muốn lên thiên đường rồi nên mới một mình ở lại giữ bom sao? Đúng là tên ngốc hết thuốc chữa mà.
Tả Bân thực sự muốn cho anh ta một trận ngay, nếu không phải chân hắn còn bất tiện thì Ryan đã chết chắc rồi.
– Lão đại.
– Nhị gia.
Hai người đang thi trừng mắt thách thức thì đã bị gián đoạn vì Hầu Tử đã đi tới.
Thấy vậy nên Tả Bân cũng không thèm chấp nhặt với Ryan nữa, cái mà hắn chờ chính là kết quả hắn đã dặn Hầu Tử mang tới.
Hầu Tử vừa cúi chào xong thì cũng lấy điện thoại ra, thao tác vài bước xong thì đưa cho Tả Bân.
– Lão đại, đây là kết quả kiểm tra hôm nay của phu nhân..