Bạn đang đọc Chú Đừng Qua Đây! – Chương 262: Huyết Mạch Của Tả Gia Vẫn Còn
Lãnh Di Mạt cảm giác mình đã bước qua mấy tầng quỷ môn quan rồi vậy, cũng không rõ mình còn sống hay đã chết nữa.
Trước mắt cô lại không phải là địa ngục hay thiên đường, vừa xa lạ vừa quen thuộc, nhưng cô đang nhìn thấy Tả Bân mà, hắn ngồi bên cạnh cô, còn liên tục gọi tên cô trong trạng thái lo lắng nữa.
Cô khó khăn cất giọng, hai mắt ươn ướt nhìn người đàn ông, mỉm cười nhẹ nhàng.
– Lão già, là chú thật sao? Chú không sao rồi đúng chứ? Có phải chú đã về với em rồi không?
Nhưng giọng trả lời sau đó đã lập tức kéo cô trở về với thực tại, đối diện với sự thất vọng còn đáng sợ hơn cả cái chết.
– Mạt Mạt, cuối cùng em cũng tỉnh rồi.
Em đã ngủ suốt hai ngày rồi đấy.
À thì ra không phải là Tả Bân, chỉ là giấc mộng của cô vẫn chưa tan hết mà thôi, thì ra cô vẫn còn sống sao?
Cô vẫn đang ở bên canh Tả Bân mà.
Cô và hắn cùng bước vào lễ đường, tay nắm tay trở thành vợ chồng thực sự.
Cô và hắn còn có một tiểu công chúa và một tiểu hoàng tử nữa, cả gia đình bốn người mỗi ngày đều hạnh phúc bên nhau.
Đây không phải là thực sao? Tất cả đều là giấc mộng của cô thôi ư?
Nhìn lại người ngồi ở bên cạnh mình là Ngôn Dực, cô lại hỏi một câu như cũ.
– Chú Bân đâu rồi? Chú ấy đâu rồi? Đã tìm thấy chú Bân chưa? Tại sao chú ấy lại không đến gặp tôi?
Ngôn Dực trầm mặc lắc đầu, xong lại tiếp tục khuyên cô, dù thế nào cũng phải nói với cô sự thật.
– Hầu Tử đã cho người tìm kiếm suốt hai ngày qua.
Đây là vật tìm được ở trong đám cháy.
Còn nữa, cũng xác nhận được thi thể của Tả Bân rồi.
Vừa nói xong, anh ta mới đưa chiếc nhẫn cho Lãnh Di Mạt.
Vừa mới tỉnh lại ôm thêm một chút hy vọng nhưng Lãnh Di Mạt đã phải đối diện với một sự thật tàn khốc nhất.
Nhìn chiếc nhẫn mà Ngôn Dực đang cầm, cô lại sụp đổ một lần nữa, đó không phải nhẫn cầu hôn của Tả Bân sao? Chính cô đã trả lại hắn cùng với đơn li hôn, chiếc nhẫn ở đó, còn hắn đang ở đâu?
Cô thực sự không muốn tin vào tai mình nữa, mặc kệ thân thể còn chưa hồi phục mà rút kim truyền dịch ra, chật vật bước xuống giường.
– Tôi không tin, tôi không tin.
Tôi phải đi tìm chú Bân, tôi phải đi tìm chú ấy.
– Mạt Mạt, Mạt Mạt! Em đừng kích động như vậy.
Em bình tĩnh đi đã.
Cơ thể em vừa mới hồi phục chưa bao lâu nữa.
Ngôn Dực vội ôm cô lại, dùng sức kéo cô trở lại giường.
Nhưng Lãnh Di Mạt vẫn nhất quyết chống trả, chỉ muốn chạy ra khỏi phòng bệnh thôi, mu bàn tay còn đang không ngừng chảy máu vì cách rút kim truyền dịch tùy tiện khi nãy.
– Anh tránh ra cho tôi, tôi không tin chú Bân đã chết đâu.
Tôi phải đi tìm chú ấy, anh bỏ tôi ra! Có nghe không hả? Mau bỏ tôi ra!
Cô liều mạng vũng vẫy trong ngực của Ngôn Dực, khóc la không ngừng.
Nhưng giây tiếp theo lại vì một câu của Ngôn Dực mà lập tức yên lặng ngay.
– Mạt Mạt, em đừng quậy nữa.
Em đang mang thai đấy.
Chuyện này đến với Lãnh Di Mạt đúng là rất đột ngột.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì Ngôn Dực lại nói thêm rồi.
– Hai tháng rồi.
Bác sĩ nói thai nhi đang rất yếu nên em cần phải giữ tinh thần thoải mái hơn, như vậy mới tốt cho sự phát triển của thai.
Quả nhiên là sau khi nghe xong tin này, Lãnh Di Mạt đã ngoan ngoãn ngồi yên mà không đòi đi tìm Tả Bân nữa.
Bàn tay run rẩy từ từ đặt lên bụng như muốn cảm nhận sự tồn tại của đứa bé.
Vừa rồi cô không nghe nhầm chứ, cô đang mang thai sao? Con của cô và Tả Bân, đứa bé thực sự ở trong bụng cô sao?
Thấy cô đã ngoan ngoãn ngồi yên, Ngôn Dực lúc này mới cố tình nói thêm.
– Em không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho đứa bé trong bụng chứ.
Nếu em cứ liên tục kích động như vậy thì đứa bé sẽ bị ảnh hưởng.
Đó là đứa con mà Tả Bân để lại cho em mà, em cũng phải vì anh ta mà giữ nó thật tốt chứ.
Hơn nữa, em càng không thể phụ sự hy sinh của anh ta được, nếu em không thể sống thật tốt thì cái chết của Tả Bân sẽ trở nên vô nghĩa.
Dù không muốn nhưng Lãnh Di Mạt cũng chỉ có thể cắn răng chấp nhận, vì Tả Bân, cũng là vì đứa con của hai người.
Bàn tay cô xoa nhẹ bụng dưới, hắn để lại cho cô một đứa con, nhưng hắn đã không còn nữa rồi.
Lãnh Di Mạt cố lau hết nước mắt trên mặt, rồi mới chịu nhận lấy chiếc nhẫn mà Ngôn Dực đang cầm.
Bàn tay cô run rẩy cầm lại nó, nghĩ đến mỗi giây mỗi phút Tả Bân đều mang theo bên mình, cô chưa từng hối hận vì đã đưa đơn li hôn cho hắn như bây giờ.
– Cuối cùng thì tôi cũng không thể bảo vệ được chú ấy.
ngôn tình hay
Cô thực sự rất ghen tị với Lưu Phiến Phiến, bởi vì cô ta đã có thể bảo vệ được Tả Bân suốt cả cuộc đời của mình.
Đó là điều mà cô không bao giờ bằng được cô ta, cô luôn là người để Tả Bân mạo hiểm hết lần này đến lần khác để bảo vệ, ngay cả tính mạng cũng hy sinh vì để bảo vệ cho cô.
– Mạt Mạt đừng quá đau buồn nữa.
Bây giờ em phải tĩnh dưỡng thật tốt và nghĩ cho sức khỏe của đứa bé.
Tả Bân chắc chắn cũng không muốn em đau lòng như bây giờ đâu.
….…..
Hai ngày nằm trong bệnh viện theo dõi sức khỏe, nếu không phải có Ngôn Dực bên cạnh thì Lãnh Di Mạt cũng ở một mình, cô chưa muốn gặp ông bà Phong vào lúc này, không muốn ông bà phải lo lắng quá nhiều.
Khi Ngôn Dực phải ra ngoài thì sẽ gọi điều dưỡng đến trông chừng Lãnh Di Mạt vì sợ cô lại kích động chạy ra ngoài đi tìm Tả Bân.
Có lúc thì là Hầu Tử sẽ trực tiếp trông chừng cô luôn.
Lãnh Di Mạt đang nằm trên giường ngắm chiếc nhẫn cầu hồn đeo ở ngón áp út thì lại ngẩng đầu nhìn về phía cửa ngay khi thấy một bóng lưng mới đi vào, vội vàng gọi một tiếng.
– Lão già.
– Phu nhân, là thuộc hạ.
Hầu Tử cũng nghe thấy cô gọi cho nên mới nhanh chóng giải thích lại.
Cậu ta đứng cách giường một khoảng, cung kính cúi chào.
Nhìn người trước mặt, xác nhận được không phải là Tả Bân, đáy mắt của Lãnh Di Mạt lại xẹt qua một cỗi mất mát và thất vọng.
– Tôi xin lỗi, sao tôi lại cứ nhầm lẫn anh với chú ấy chứ.
Có lẽ là vì Hầu Tử đã đi theo Tả Bân rất lâu nên đã có phong thái khá giống với hắn, nếu như chỉ nhìn thoáng qua từ bóng lưng thì đôi khi sẽ bị nhầm lẫn.
Vả lại Lãnh Di Mạt còn rất nhớ Tả Bân nữa, cho nên số lần mà cô nhìn Hầu Tử thành Tả Bân cũng chẳng còn ít nữa.
– Phu nhân, hiện giờ cả Đan Thạch và Xích Bang đều đang cần người đứng ra chỉnh đốn lại thứ tự.
Còn cả, tang lễ của lão đại nữa…..phu nhân xem thử….
Nghe Hầu Tử nhắc đến tang lễ của Tả Bân, Lãnh Di Mạt lại phản ứng rất quyết liệt.
Cô ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, bần thần hỏi một câu vô nghĩa.
– Tang lễ? Chú Bân thực sự sẽ không quay về nữa sao?
Nhìn dáng vẻ ưu thương đến nao lòng của cô, Hầu Tử cũng chỉ có thể cúi đầu khuyên lơn.
– Phu nhân, xin hãy nén đau thương.
Mong cô có thể nghĩ cho đại cục.
Lãnh Di Mạt cũng không có lựa chọn nào khác.
Cô nhìn lại chiếc nhẫn trên tay mình, gật gật đầu, đồng thời cố gắng xốc lại tinh thần để thảo luận vấn đề với Hầu Tử.
– Trước khi tổ chức tang lễ.
Tôi muốn lấy lại Hồng Bang.
Tình hình bây giờ có thể nói là còn loạn hơn cả chiến tranh nữa, cả Xích Bang và Đan Thạch đều như rắn mất đầu.
Bộ sưu tập mới của Đan Thạch vừa mới ra mắt còn chưa có chỗ đứng vững chắc, người thiết kế Thiên Điểu, Ryan sau khi thoát ra được biệt thự thì cũng bị thương nặng, đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, người lãnh đạo Đan Thạch, cũng là người thiết kế bộ trang sức Tịnh Đế vừa mới đặt hợp đồng cũng đã không còn nữa.
Đại hội đồng cổ đông của Đan Thạch đang cắn xé nhau tranh giành vị trí chủ tịch hội đồng quản trị, giá cổ phiếu cũng đang giảm với tốc độ chóng mặt.
Xích Bang trong giới hắc đạo còn loạn hơn thế nữa, đối với bọn họ mà nói đây chính là cơ hội rất tốt để tranh nhau làm thủ lĩnh hắc đạo.
Tả Bân và Ngôn Tô, hai chúa tể đánh nhau đến cùng mất mạng, những kẻ khác chính là những con kềnh kềnh đang đợi được cắn xé tàn dư của hai tổ chức dẫn đầu hắc đạo bao nhiêu năm nay.
– Phu nhân, ý của cô là, chúng ta sẽ nhập Hồng Bang vào Xích Bang sao?
Lãnh Di Mạt gật đầu khẳng định.
– Hồng Bang vốn dĩ được tách ra từ Xích Bang trước đây.
Bây giờ cũng nên trở lại vị trí ban đầu rồi, đó mới là Xích Bang hoàn chỉnh của Tả gia, là nhà của chú Bân.
Tôi đương nhiên phải lấy lại những thứ vốn dĩ là chú ấy.
Cho dù Tả Bân không còn nữa, nhưng ít ra cô cũng không thể để Xích Bang cũng mất đi, những gì của hắn, chỉ cần cô còn sống thì sẽ không cho phép bất kỳ ai cướp mất.
– Phu nhân, bây giờ Xích Bang vô chủ, không có lão đại, cũng không có nhị gia.
So với Xích Bang vẫn còn người kế nghiệp là Ngôn thiếu chủ thì…..
Nghe Hầu Tử đưa ra lý do quan ngại hiện giờ, Lãnh Di Mạt liền tỏ thái độ cứng rắn nhất.
– Ai bảo Xích Bang vô chủ chứ? Huyết mạch của Tả gia vẫn còn, Xích Bang vẫn sẽ là của Tả gia..