Bạn đang đọc Chú Đừng Qua Đây! – Chương 17: Đồ Của Hắn Không Thể Đụng Vào
Không biết đã bao lâu trôi qua rồi, Lãnh Di Mạt cảm thấy thật may mắn vì mình vẫn còn sống sau khi bị Tả Bân tra tấn suốt mấy tiếng đồng hồ như vậy.
Gã nam nhân sau khi giải phóng hết toàn bộ những dòng tinh hoa nóng hổi vào bên trong cơ thể cô thì mới chầm chậm rút ra, trả lại hơi thở cho cô, thân thể cường tráng nặng hơn cả ngọn núi lớn cuối cùng cũng từ từ tha bổng cho cô.
Tả Bân thở từng hơi trầm đục, vẫn đậm mùi vị của dục vọng nguyên thủy nhất, mồ hôi chảy dọc trên làn da màu đồng nam tính càng tăng thêm sức mê hoặc chết người.
Sau khi được thỏa mãn thú tính của mình rồi, hắn hoàn toàn coi nữ nhân nằm bất động trên giường như món đồ chơi mà vứt sang một bên, đến một hành động giúp cô che người lại cũng chẳng có, hắn cứ bình thản ngồi dậy, nhặt quần áo từng bước một mặc vào.
Động tác vô cùng tao nhã, ngón tay thon dài cài cúc áo bạch kim sáng bóng một cách bình thản nhất, người đàn ông được tạo hóa ban cho cái vẻ đẹp như được điêu khắc, không một điểm chết mà còn được ưu ái thứ khí chất vương giả cao quý kia, cho dù hắn làm gì cũng toát ra được một loại mị lực khó cưỡng lại.
Trái ngược hoàn toàn với hắn, bộ dạng lúc này của Lãnh Di Mạt không khác gì một con chuột vừa chui từ cống nước lên hay một con mèo hoang ngoài đường.
Gương mặt trắng bệch không một chút huyết sắc, còn dấu vết của nước mắt nhòe ra mới khô hẳn, đôi môi nhỏ nhắn bị rách ra một đường, máu vẫn còn ướt, mái tóc đen dài rối thành một mớ hỗn tạp, che đi nửa gương mặt nhợt nhạt.
Cô nằm yên trong tư thế mà Tả Bân đã bỏ cô ra, hai chân mềm nhũn, run rẩy không còn sức để khép lại, giữa hai bên đùi vẫn còn lưu lại dấu tích rất rõ ràng của trận hoan ái kịch liệt vừa rồi.
Thân thể trần truồng như nhộng, từ trên xuống dưới đều là những ấn ký đánh dấu chủ quyền của tên nam nhân, những dấu hôn đỏ hồng trên làn da trắng mịn như bông tuyết tạo thành một loại kích thích thị giác, bộ ngực sữa căng tròn phập phồng lên xuống theo nhịp thở của chủ nhân.
Tất cả đều là kiệt tác mà Tả Bân đã tạo ra, khiến hắn vô cùng hài lòng.
Chỉ là cho dù người đàn ông đứng bên cạnh chỉ lo chăm chút lại ngoại hình của hắn, không một chút nếm xỉa đến mình nhưng đôi mắt vô hồn của Lãnh Di Mạt lại không ngừng nhìn về hắn, dù một giây cũng không chớp mắt.
Cái mà cô nhìn chính là chiếc nhẫn hắn đang đeo kia, chiếc nhẫn đó với chiếc vòng tay hắn đã tặng cho cô chính là một đôi mà, chẳng còn nghi ngờ gì về tính chính xác này nữa, nhưng cô thật không hiểu tại sao hắn lại cho cô đeo chiếc vòng tay này, nếu là Tả Bân mà cô từng biết thì chắc chắn cô đã nghĩ đây là vật định tình.
Nhưng hôm nay thì cô cũng đã phần nào đoán ra được ý tứ của hắn khi tặng chiếc vòng này cho cô rồi, chiếc vòng tháo thế nào cũng ra, đây không phải là vật định tình mà cô đã mong đợi, đây chính là xiềng xích của cô.
– Lão đại! Xe đã chuẩn bị xong rồi.
Là tiếng của Hầu Tử bên ngoài cửa báo cáo với Tả Bân.
Lãnh Di Mạt nên cảm thấy may mắn vì cậu ta đã không đột ngột xông vào đây, nếu không thì không phải bộ dạng nhục nhã này của cô đều bị người ngoài nhìn thấy hết rồi sao.
Nhưng theo phản xạ tự vệ, khi nghe tiếng của Hầu Tử thì Lãnh Di Mạt đã vội hoàn hồn và kéo lấy chăn bên cạnh che người lại, gắng gượng ngồi dậy và rúc mình vào trong góc giường.
Hành động đó của cô đã bị người đàn ông bên cạnh thu hết vào mắt, Tả Bân cười nhẹ, đôi mắt chim ưng sắc bén sáng lên một tia hứng thú.
Hắn nhìn cô trong khi trả lời Hầu Tử đang đợi bên ngoài.
– Tôi biết rồi, cậu lui xuống trước đi!
Sau khi hắn nói xong thì chắc chắn không bao lâu Hầu Tử cũng đi ngay, còn hắn thì bước từng bước đến bên giường và ngồi xuống đối diện với cô gái nhỏ đang ngồi co ro ở đầu giường, hai tay yếu ớt và run rẩy cố gắng giữ chặt chăn để che chắn thân thể.
Nhìn dáng vẻ đề phòng đó của cô, Tả Bân lại không nhịn được mà giương khóe môi cong cong, nụ cười như yêu nghiệt tái thế này cứ ngang nhiên xuyên thẳng vào tim của Lãnh Di Mạt.
Hắn đưa tay lên giúp cô vuốt gọn lại mái tóc rối rắm kia, động tác vô cùng dịu dàng, nhưng cũng chỉ có Lãnh Di Mạt mới biết trong đó có bao nhiêu nguy hiểm.
Cô rùng mình sợ hãi, muốn né tránh đến cùng.
– Sợ? Sợ cậu ta nhìn thấy?
Hắn cứ như đọc được thấu từng suy nghĩ trong đầu của cô vậy, Tả Bân cười nhẹ, đôi mắt sắc bén sâu thẳm như đại dương, chỉ cần lỡ rơi vào sẽ vạn kiếp bất phục.
Mạt Mạt của hắn càng cố né tránh thì hắn càng hứng thú hơn nữa, tiếp tục vuốt mái tóc đen dài của cô.
– Không cần phải sợ…
Hắn cố tình kéo dài từng câu từng chữ, cũng chậm rãi ghé sát môi bên tai của Lãnh Di Mạt thì thầm những lời còn xót lại, cũng là nội dung chính mà hắn cần phải nói với cô.
– Nếu cậu ta nhìn thấy thì chú sẽ móc mắt cậu ta ra.
Chú vốn dĩ không thích bất kỳ ai đến gần Mạt Mạt của chú mà.
Những lời này của hắn, cùng giọng điệu lạnh lẽo đến đáng sợ này nhắc cho Lãnh Di Mạt biết nhất định không phải một chuyện bình thường, nhất định là hắn đang cố tình ám chỉ điều gì đó.
Cho dù cô chưa đoán ra ngay nhưng sống lưng đã sớm lạnh toát, từng giọt mồ hôi ướt đẫm cả tấm lưng trần.
Da đầu cũng tê dại như chuẩn bị sẵn tinh thần đón chờ một đáp án đáng sợ nhất, đôi mắt xinh đẹp chứa đựng một tia sợ hãi, cẩn thận đến từng hơi thở nhìn người đàn ông trước mặt.
– Ông có ý gì hả? Tả Bân, rốt cuộc ông đang muốn nói gì?
Tả Bân cười nhẹ, bàn tay ấm nóng vẫn đặt trên trán của Lãnh Di Mạt, thái độ vô cùng thản nhiên, thản nhiên đến mức khiến Lãnh Di Mạt càng rùng mình sợ hãi.
Giọng hắn còn bình ổn hơn nữa, không nhanh không chậm nhả ra từng chữ một, nhưng lại không trả lời rõ ràng nhất câu hỏi của cô.
– Đồ của chú vốn dĩ không nên đụng vào.
Mà người của chú thì càng không nên nhìn đến.
Hắn nói kiểu lấp lửng đó nhưng Lãnh Di Mạt cũng đã mơ hồ nhận ra điều gì đó mà từ trước đến nay cô chưa từng biết.
Hắn nói như vậy, không để bất cứ ai đụng đến đồ của hắn và càng không để cho ai nhìn đến người của hắn, như vậy…chẳng lẽ những chuyện đã xảy ra từ năm cô mười bốn tuổi, đều là hắn ra tay sao?.