Đọc truyện Chú cơ trưởng nhà bên là sói đói – Chương 54:
“Lại cao trào? Tiểu huyệt quá nhạy cảm rồi, đừng khẩn trương, lúc anh lên lầu đã dặn bọn họ không được lên lầu hai, sẽ không có người nhìn thấy đâu.”
Hứa Đình Xuyên thấy cô gái nhỏ lên đỉnh mà cơ thể vẫn căng chặt, nghĩ chắc là do đang sợ bị phát hiện, lúc này mới mở miệng trấn an.
Tô Mạt Mạt lập tức ngẩng đầu từ ngực Hứa Đình Xuyên, trừng mắt nói: “Khốn nạn! Sao lại không nói cho em biết sớm!”
“Nói trước cho em, em lại không sợ hãi, tất nhiên sẽ không cao trào nha.”
Lúc Hứa Đình Xuyên nói còn không quên cố ý trêu đùa cô, nâng mông cô lên, vươn hai ngón tay nhẹ nhàng cắm vào cúc huyệt đã ướt đẫm dâm thuỷ lưu lại từ lần hoan ái vừa rồi.
Làm Mạt Mạt ưm một tiếng, hai tay gắt gao bám lấy bả vai anh, trong tiểu huyệt còn chứa côn thịt giả thô to, cúc huyệt lại bị ngón tay anh trêu chọc, tất nhiên là chịu không nổi.
Không vui nhíu mày nói: “Tại sao chú đối với ai cũng nho nhã lễ độ, mà lại dùng hết ý xấu lên người em, em dễ bị khi dễ vậy sao?”
Hai má Mạt Mạt lúc này đã đỏ ửng, làm nổi bật thêm khuôn mặt nhỏ xinh đang tức giận, nhìn thật sự rất đáng yêu.
Hứa Đình Xuyên không nhịn được cúi đầu, mổ nhẹ lên đôi môi anh đào, cười xấu xa nói: “Đúng vậy, em đúng là rất dễ khi dễ, ý xấu của anh chỉ dùng cho một mình em, cũng chỉ khi dễ em thôi.”
“Chú…em thật sự không nói lý được với chú!” Tô Mạt Mạt bị nghẹn không biết phản bác thế nào.
“Không để ý tới anh cũng được, nhưng không được không cho anh làm!”
Hứa Đình Xuyên ôm Mạt Mạt đến chiếc giường trong phòng ngủ, cô gái nhỏ vừa trải qua màn hoan ái kịch liệt, cao trào nhiều lần, cả người đỏ đỏ hồng hồng, tiểu huyệt nhỏ hẹp lại bị dương vật giả làm cho thay đổi hình dáng. Hai viên dâu tây trên đầu vú vẫn đang chạy, trên mặt cô vẫn là biểu tình phong tình, làm anh cũng hứng lên.
Quần vừa cởi ra, vật thô tráng giữa hai chân đã dâng trào.
“Mấy ngày không chạm vào hậu huyệt của em, tới đây để anh nới rộng nó cho em.”
Hứa Đình Xuyên dứt lời liền túm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của Mạt Mạt, lôi cô hướng về giữa háng mình.
“Chú! Em muốn biết cuối cùng là vì lý do gì mà chú chia tay em, điều chú nói ở phòng bếp em không tin đâu! Nếu chú không nói thật, về sau dù cho chú nói cái gì em cũng không gặp chú nữa.” Tô Mạt Mạt nhìn Hứa Đình Xuyên, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Cô gái nhỏ này ngày thường thì ngoan ngoãn mềm mại, nhưng một khi đã khởi nghĩa thì cũng làm người khác phải đau đầu, bày ra bộ dáng không biết rõ nguyên nhân sẽ không bỏ qua. Hứa Đình Xuyên có chút không chống đỡ được, cũng không muốn tiếp tục che giấu.
“Đáp án này đối với em quan trọng như vậy sao?” Hứa Đình Xuyên trầm mặc một lát, lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy, liên quan đến việc em có bao nhiêu cảm giác an toàn với chú, không biết nguyên nhân thật sự, nếu lần này chúng ta quay lại, em cũng không có cách nào toàn tâm toàn ý giao bản thân cho chú, bởi vì em thật sự không biết liệu sau này chú có vì nguyên nhân này lại muốn chia tay.”
Lời nói của Mạt Mạt làm Hứa Đình Xuyên phải thất thần, vội ngồi dậy, lấy hạ thể chính mình cùng đồ chơi tình thú ra, rồi lấy chăn quấn quanh người cô, lúc này mới thoải mái một chút, nếu không, nhìn thấy cơ thể lõa lồ đó, sợ là bản thân không có tâm trạng nói chuyện.
Hứa Đình Xuyên ngồi vào mép giường sóng vai với cô, thấp giọng nói: “Còn nhớ lúc ở Paris, trong lúc làm tình anh có hỏi em, nếu mang thai có nguyện ý sinh không, lúc đó em phản ứng rất kịch liệt, khóc lóc không chịu. Lúc ấy anh rất không thoải mái, nhưng nghĩ em còn nhỏ, sợ sinh con. Nhưng lúc ở sân bay, có thằng bé bị té, xưng hô với chúng ta khác nhau, làm anh đột nhiên thanh tỉnh, chúng ta chênh lệch tuổi quá lớn, chưa chắc có thể đi xa. Lại thấy em yêu thích thằng bé ấy, còn cười với anh nói về sau muốn sinh một đứa bé đáng yêu giống vậy, anh lại nghĩ có lẽ là em không phải không thích sinh con, mà là không muốn sinh con cho anh. Anh không phải người vô dục vô cầu, tất nhiên muốn người khác vì anh mà sinh nhi dục nữ. Lúc đó anh nghĩ tuy em còn nhỏ, nhưng trong lòng đã rõ ràng, không muốn đi đến cuối cùng với anh, em sẽ sinh con nhưng không phải vì anh, cho nên anh mới quyết định đau dài không bằng đau ngắn, chia tay, đối với em hay anh đều là chuyện tốt.”
Lúc Hứa Đình Xuyên nói tới đoạn này, Tô Mạt Mạt vài lần muốn cắt ngang để thanh minh, nhưng nhìn lại, đây là lần đầu tiên cô thấy anh lại có bộ dáng hèn mọn đáng thương như vậy, nên tiếp tục im lặng, đợi anh nói hết mới mở miệng.
“Không phải em không muốn sinh con cho anh, chỉ là em sợ sinh quá sớm. Mẹ em sinh em lúc mới thành niên, em lại ăn nhiều nên mẹ rất cực khổ, em không muốn dẫm lại vết xe đổ đó. Chú, em thật sự thích chú, không phải là thích nhất thời của con gái, chia tay chú mấy tháng qua, không có ngày nào em không nghĩ tới chú…” Tô Mạt Mạt nhớ tới khoảng thời gian đó, cổ họng liền chua xót, hốc mắt cũng đỏ lên.
Hứa Đình Xuyên đau lòng ôm lấy thân hình nhỏ xinh vào trong ngực, thấp giọng nói: “Anh biết, anh biết, sao lại không biết chứ.”
Hai người họ đã từng ôm nhau rất nhiều lần, nhưng chỉ có lúc này, chỉ đơn giản là ôm, không dính dáng gì tới tình dục.
“Vậy tại sao chú lại tự nhiên thông suốt vậy.” Mạt Mạt ló đầu ra từ lồng ngực anh, vẻ mặt nghi hoặc.
“Bùi Tư Dao đem hết chuyện hai mẹ con em viết thư cho anh, nói là để anh nhận ra gương mặt thật của em. Nhưng anh đọc xong mới ngộ ra, việc em không muốn sinh con, là do quá khứ hình thành.” Hứa Đình Xuyên đột nhiên dừng lại, rồi sau đó mới tiếng được tiếng không nói tiếp: “Mạt Mạt, anh thật sự hối hận vì đã không biết em sớm hơn, không thể bảo vệ em sớm hơn…”
Nói đến đây, Hứa Đình Xuyên đỏ mắt, lần đầu tiên cô thấy anh khổ sở như vậy, chuyện đã qua nhiều năm như vậy, cô đã sớm ném hết tức giận cùng uỷ khuất lên chín tầng mây.
Vỗ về lưng anh dịu dàng nói: “Chú, chú đừng khổ sở, người cha kế đầu tiên của em chưa đụng được tới em, hắn ta mới sờ soạng tay em, định xốc váy lên nhưng em kịp tránh. Sau đó mẹ em trở về đã đánh hắn một trận, báo cảnh sát rồi ly hôn. Mẹ em bảo vệ em rất tốt, thật sự không khổ gì cả.”
“Về sau không cần mẹ em vất vả như vậy, anh sẽ bảo vệ em, nhất định không để em phải chịu uỷ khuất.” Hứa Đình Xuyên cam kết chân thành tha thiết, càng ôm chặt lại cô gái nhỏ trong ngực, sợ rằng chỉ cần buông tay cô sẽ biến mất.