Chu Chu Hữu Đường

Chương 8


Đọc truyện Chu Chu Hữu Đường – Chương 8

Khi bạn dồn hết toàn bộ chú ý của mình lên một người khác, bạn sẽ nhìn thấy một thế giới khác.

Chu Hạ chính là như vậy.

Trước kia cô chỉ sống trong thế giới nhỏ của mình, người khác thấy thế nào nói cô ra sao, cô đều không thèm quan tâm. Nhưng từ khoảng khắc cô để ý tới Đường Tốn, mọi chuyện đều phát sinh thay đổi.

Thầm mếm đột nhiên xảy ra khiến người ta không kịp chuẩn bị, lại khiến thói quen của người ta vì nó mà thay đổi.

Chu Hạ trở nên không thích ngủ. Cô sẽ ở khoảng khắc đi vệ sinh ngang qua lớp học của Đường Tốn mà lơ đãng ánh mắt, có thể chính xác tìm được vị trí của cậu, cậu chính là ánh mặt trời trong mắt cô.

Trước kia Chu Hạ thích lợi dụng tiết thể dục để đi thư viện đọc tiểu thuyết Mary Sue, nhưng bây giờ trong tiết thể dục cô sẽ dừng chân ở sân bóng rổ, cô chỉ cần ngồi thẳng người giả vờ đọc sách liền có thể nghe thấy những tin tức liên quan đến Đường Tốn.

Ví dụ như thành tích lần này của cậu lại đứng thứ nhất, ví dụ như cậu chơi game vô cùng lợi hại, ví dụ như cậu được em gái khóa dưới tỏ tình, còn có… Cậu và Tiêu Thần Thần mỗi ngày đều cùng nhau về nhà, tuyệt nhiên không sợ áp lực từ phía giáo viên.

Chu Hạ thề, cô đã từng nghĩ muốn tỏ tình với Đường Tốn.

Mặc dù chưa có kinh nghiệm tỏ tình, nhưng cô từng nhận rất nhiều thư tình, cũng đã nghe qua rất nhiều lời tỏ tình của người khác, có thể học được kinh nghiệm ít nhiều.

Nhưng cô còn chưa nghĩ xem nên viết thư tình hay trực tiếp tỏ tình thì đến một ngày biết được một hung tin, đối với cô là hung tin.

Đường Tốn có một thanh mai trúc mã, tên là Tiêu Thần Thần. Từ tiểu học đến cấp ba bọn họ đều học cùng một trường, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, tin đồn Đường Tốn và Tiêu Thần Thần yêu nhau nổi lên tứ phía, lại thêm người trong cuộc không hề phủ nhận, tin đồn liền biến thành sự thật.

Chu Hạ vì xác nhận chuyện này, đã làm một việc ngu ngốc.


Cô thừa dịp tiết thể dục buổi sáng sớm của lớp bên cạnh không có ai, để một tờ giấy vào ngăn bàn của Tiêu Thần Thần: “Đàn chị, chị và Đường học trưởng thật sự ở cùng một chỗ sao?”

Lén lén lút lút nhét tờ giấy vào, lại lén lén lút lút cầm tờ giấy đi.

Bên trên tờ giấy có lời nhắn lại, Chu Hạ còn tưởng Tiêu Thần Thần sẽ vứt đi.

Cậu ta viết: “Đúng vậy, học muội [Khuôn mặt tươi cười].”

Nhìn tờ giấy nhắn, phản ứng đầu tiên của Chu Hạ là chữ Tiêu Thần Thần rất giống chữ học sinh tiểu học, tiếp theo cô cảm thấy cậu ta vẽ khuôn mặt cười xấu quá.

Chu Hạ ngẩng đầu nhìn cái gương bẩn thỉu trong nhà vệ sinh nữ, cô cảm thấy mặt mình còn khó coi hơn cả khuôn mặt cười của Tiêu Thần Thần vẽ.

Trong lòng cô rõ ràng, cô thầm mếm, nhất định là thầm mếm.

Không thể nói lời thầm mếm ra miệng, ngoại trừ lặng lẽ chú ý tới Đường Tốn, còn phải âm thâm mong chờ bọn họ chia tay.

Từ kìm nén đến chua xót lại đến khổ sở. Chu Hạ đều nếm đủ.

Lại về sau, Chu Hạ chuyển trường, cô mới hối hận vì sao trước kia mình không mặt dày hơn một tí.

Dù chỉ là nói ra tâm ý của mình cũng tốt. Giống như vô số em gái khóa dưới vậy.

*

Chu Hạ nhìn dự báo thời tiết hôm nay.

Trời trong xanh, thích hợp xuất hành.

Băng gạt ở mắt cá chân đã được tháo ra, chỗ sưng cũng đã giảm bảy tám phần. Không biết có phải ảo giác của Chu Hạ hay không, cô luôn cảm thấy chân phải bị thương to hơn chân trái một vòng.

Thay thuốc đổi băng, Chu Hạ đều nhờ Linh An đỡ đi.

Cô không thể không biết ngại mà đi nhờ Đường Tốn.

Cũng không thể nói là không biết ngại. Trước đó mấy ngày Chu Hạ có đọc một quyển sách, tên là “Một trăm lẻ tám chiêu theo đuổi nam thần”. Mặc dù trong sách không có một trăm lẻ tám chiêu mà chỉ có mươi chiêu khiến Chu Hạ có cảm giác bị lừa gạt, nhưng xem được vài tờ cô rất tâm đắc.

Trong đó có một chiêu là, lạt mềm buộc chặt.

Không thể quá chủ động, cũng không thể quá bị động. Chu Hạ cố gắng nắm bắt chắc chắn hai điều này, cô nhẫn nhịn năm ngày không liên lạc với Đường Tốn, cuối cùng cũng chờ được điện thoại của anh.


Đường Tốn hỏi thăm mắt cá chân của cô khôi phục thế nào, còn xin lỗi cô mấy ngày nay bận rộn nên không thể cùng cô tới bệnh viện.

Chu Hạ nghe xong khóe miệng ngoác tận mang tai, cô đè xuống niền vui sướng đang cuồn cuộn: “Mắt cá chân gần như khỏi hẳn, nhưng cần phải chú ý, không được để bị thương chỗ này nữa. Còn có… bị trật chân là bản thân tôi bất cẩn, cậu không cần nói xin lỗi.”

Đường Tốn ở bên kia nở nụ cười, trái tim Chu Hạ liền mềm nhũn. Anh nói: “Mắt cá chân không sao thì tốt.”

Chu Hạ cũng cười.

Cười đến khi khoảng cách giữa hai người biến mất, giống như bọn họ là bạn bè từ nhiều năm trước.

Sau khi cười xong, Chu Hạ trầm mặc hai giây, xoắn xuýt: “Hôm nay, cậu có rảnh không?”

Chu Hạ nghe thấy âm thanh lật giấy bên kia, Đường Tốn nói: “Có. Năm giờ chiều tôi chơi bóng rổ ở sân sau thị trấn đại học (*).” ((*) Editor: Tiếng Anh là University Town)

“Vậy năm rưỡi tôi qua thị trấn đại học tìm cậu, tôi muốn mời cậu ăn cơm, cảm ơn mấy ngày trước cậu đưa tôi đến bệnh viện.”

Đường Tốn không từ chối: “Ừm, được.”

Thị trấn đại học cách tiểu khu của Chu Hạ rất xa.

Vì không muốn đến muộn, Chu Hạ đi trước một tiếng.

Cô ngồi lên xe taxi, bảo tài xế: “Sư phụ, đến thị trấn đại học.”

“Được.” Tài xế nhìn Chu Hạ qua kính chiếu hậu, “Cô gái, cô muốn về trường học phải không?”


Chu Hạ sờ sờ mặt, cười nhẹ nhàng: “Tôi tốt nghiệp ba năm rồi.”

“Ồ, nhìn cô trẻ lắm.”

“Cảm ơn.”

Chu Hạ nghĩ, may mắn là còn trẻ, cô mới có thể có đủ sức để đi làm cái chuyện thầm mến này.

Đúng như tài xế nói, lúc này vẫn chưa phải thời gian tắc đường, xe taxi màu vàng phi rất nhanh, cả nửa giờ mới gặp được một cái đèn đỏ.

Lúc chờ đền đỏ, có mấy tin nhắn rác được gửi đến điện thoại. Chu Hạ đang muốn xóa, còn chưa kịp xác nhận, điện thoại bị một lực va chạm mà văng ra ngoài.

Đuôi xe bị đụng.

Không nặng không nhẹ.

Tài xế như lâm đại địch, vỗ đùi một cái muốn tông cửa xuống đường, lại nghĩ tới trên xe còn có khách hàng, anh ta nghiêng đầu sang: “Cô gái, cô xuống chỗ này được không?”

Chu Hạ: “…Được rồi.”

Vừa lúc đèn đỏ, xe cộ không qua lại quá nhiều, Chu Hạ vừa xuống xe liền lập tức rời khỏi đường lớn.

Cô lẻ loi một mình ở ven đường, mờ mịt mấy giây mới cảm thấy mình quá đen đủi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.