Đọc truyện Chú À! Em Yêu Anh! FULL – Chương 72: Xin Lỗi!
*Trước mắt, Tiêu vẫn chưa biết có nên ghi chuyện của Mạc Lệ – Hàn Cẩn Du thành bộ riêng hay không, vậy nên mọi người đừng nên ngóng cặp này nhé, họ sẽ xuất hiện xen kẽ với cặp đôi chính Hứa Sơ Sơ – Thời Cảnh Thường thôi!*
——–…—————–…——–
Quốc lộ 1A đầy rẫy tiếng la hét, mọi người vây quanh hiện trường xảy ra tai nạn, ba chiếc ô tô với những vết phanh hiện rõ trên mặt đường, lệch về 3 hướng khác nhau.
Cảnh sát ngay lập tức có mặt, họ nhanh chóng kiểm tra tình hình và tiến hành sơ cứu cho các nạn nhân.
Ngay lúc này, một viên cảnh sát tiến dần đến chiếc xe đen bị va đập mạnh vào lề đường, cố gắng nhìn qua cửa sổ có màu.
Khi thấy cô gái nằm gục trên cần xe, anh ta liền kêu thêm người đến bẻ khóa.
Ba nạn nhân được nhân viên cứu hộ mang ra từ ba chiếc xe, họ đặt cả ba người lên cán thương, chuẩn bị chuyển đi.
Xung quanh bủa vây đầy rẫy những tiếng nói:
– Cô gái này bị thương rất nghiêm trọng, xe cứu thương vẫn chưa tới sao?
– Người này bị sốt rồi, có lẽ là đã bị nhiễm lạnh, trên đầu chảy máu, có thể bị chấn thương đến phần đầu bên trong.
– Người này đang mất dần ý thức, mau bóp túi truyền khí đi!!!
Những tiếng hét, những hoạt động bận rộn…!thay phiên nhau xen kẽ, làm hiện trường bỗng chốc náo loạn….!
Thời Cảnh Thường mở cổng bệnh viện Trung tâm Bắc Kinh, trực tiếp đi vào, anh đi nhanh đến phòng cấp cứu, hỏi:
– Bệnh nhân bị tai nạn hiện đang ở đâu?
Nhân viên y tá thấy anh lập tức trả lời:
– Là ba bệnh nhân bị tai nạn xe sao? Cả ba hiện đang được cấp cứu phía trong, tình hình của bọn họ đều rất xấu, bị thương rất nặng….!Này, khoan đã, anh không được vào trong đâu!!! Này, anh…!
Lời nói của y tá bị cắt ngang bởi hành động của Thời Cảnh Thường, anh lao nhanh vào phòng cấp cứu số 1, áp mặt mình vào trong tấm kính trong suốt, trên khuôn mặt hoàn toàn là hoảng hốt.
Y tá muốn tiến lên can ngăn nhưng ngay lập tức bị thư kí Vĩ bên cạnh cản lại, anh ta đưa cô y tá ra ngoài, thương lượng gì đó!
Thời Cảnh Thường đứng từ bên ngoài nhìn vào, đám người áo trắng bên trong chạy qua lại, vô cùng bận rộn, tiếng mày truyền vang lên “tít” “tít”, tiếng những bác sĩ la hét lẫn nhau, mọi thứ…!đều truyền vào tai anh.
Thời Cảnh Thường siết chặt nắm đấm, anh không nên để con bé về mới phải, không nên để nó ra ngoài trong lúc trời mưa như thế mới phải…!tất cả…!đều là lỗi của anh…!lỗi của anh!!!
“Cạch”, cánh cửa phòng cấp cứu được mở ra, một bác sĩ bước ra ngoài, nhìn Thời Cảnh Thường, hỏi:
– Anh là người nhà của cô gái bên trong sao?
Cô gái? Tay Thời Cảnh Thường run lên, anh khó khăn gật đầu, đáp:
– Phải, là tôi!
Vị bác sĩ kia nghe vậy liền rũ mắt buồn rầu, ông thở dài nhìn Thời Cảnh Thường, lên tiếng:
– Xin lỗi! Chúng tôi đã cố gắng hết sức, cô ấy bị thương quá nặng, đã không qua khỏi….!