Chú À! Em Yêu Anh!

Chương 446: Ngoại Truyện 9 Chỉ Mong Trái Tim 1 Người!


Đọc truyện Chú À! Em Yêu Anh! FULL – Chương 446: Ngoại Truyện 9 Chỉ Mong Trái Tim 1 Người!


Thời Hoành Nghị và Tống San San cùng ngồi trên 1 xe, hai người tựa đầu về hai bên góc, chừa lại 1 khoảng trống lớn ở giữa, cứ như đang cố tình tạo khoảng cách vậy.

Càng đáng nói, bầu không khí trên xe im lặng đến mức kì dị, tài xế lái xe đã không dám lên tiếng, hai người ngồi sau lại không nói chuyện, thở làm người khác cảm thấy, hít thở thôi cũng là 1 điều khó khăn!
Nói cho cùng, có bối cảnh như vậy là vì vụ tai nạn xe lúc nãy, Tống San San là bị ép lên xe của Thời Hoành Nghị, cô dù có không muốn ngồi vào ghế thì cũng phải nghĩ đến giờ học đầu năm mà cắn răng ngồi vào.

Chuyện thật ra cũng không có gì cả, đơn giản chỉ là va chạm nhẹ mà thôi.

Nhưng khổ nỗi 4 người các cô quá gây chú ý, nên người đi đường đã lầm tưởng sẽ xảy ra chuyện và gọi cảnh sát đến.

Vì thế, chú Lý phải ở lại để hợp tác điều tra, cũng nhân tiện giả thích tình hình, còn Thời Hoành Nghị và Tống San San vì phải đến trường nên đã lên xe đi trước.

Đi xe ai không đi lại đi xe của Thời Hoành Nghị, từ tối hôm đó đến giờ, cô đâu có liên lạc với anh ta chứ? Bây giờ đột ngột gặp mặt như thế là tính làm gì?
Ngượng chết cô rồi!!!!!!
Tài xế ngồi đằng trước cũng đã sớm đổ mồ hôi hột, ông ta run tay lái xe, nhưng ánh mắt lại không ngừng liếc nhìn động tĩnh phía sau.

Để không khí bớt ngượng ngập, người tài xế đành lên tiếng hỏi:
– Thật trùng hợp quá, không ngờ là Tống tiểu thư cũng học trường Điện ảnh Bắc Kinh!
Tống San San hơi giật mình, cô ngước mặt, nhìn người đàn ông ngồi đằng trước, cười gượng đáp:
– À, vâng! Cháu rất thích Nghệ thuật nên muốn đăng kí vào trường này, cũng không ngờ…..!
Cũng không ngờ là có biến thái học ở đây! Tống San San quả thật là muốn nói như vậy, nhưng cô nhanh chóng thu lưỡi về, không để miệng nhanh hơn não, giả tạo trả lời:
– Cũng không ngờ….!lại gặp được người quen ở đây!
Nói 1 câu này thôi mà cảm thấy ngứa lưỡi rồi! Hôm đó không đánh anh ta quả thật là mình mềm lòng ngu ngốc!
Đến giờ Tống San San vẫn không hiểu lúc đó vì sao mình lại để Thời Hoành Nghị hôn “thuận lợi” như vậy nữa.

Thậm chí cô còn nghe lời hắn, không động đậy cơ! Ngoan ngoãn như cún vậy!
Tống San San bặm môi, cô nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ, nghiến răng đến sắp phát thành tiếng.

Đúng là ngu si mà! Đời con gái thế là hết rồi còn đâu.

Bây giờ làm sao mà nhìn mặt anh ta đây, trời ơi, khôn ba năm dại 1 giờ mà!!!

Người tài xế nghe cô nói, gật đầu lễ phép, ánh mắt hơi liếc sang Thời Hoành Nghị bên góc, cười lên tiếng:
– Ha, vậy là…!cậu chủ Thời có thêm một người bạn rồi, mới ngày đầu năm mà gặp người quen, chắc sẽ có nhiều may mắn lắm đấy!
Tống San San mỉm cười cho có lệ, trong lòng cô sớm đã khóc dài một dòng sông, tâm tư biển động càng muốn tông cửa xe mà tuôn ra ngoài.

Ai muốn gặp may mắn với anh ta chứ? Ngày đầu tiên đi học, tông phải xe hắn, chính là xui xẻo rồi, có biết không?
Người tài xế thấy cô cười, cũng cười theo, nhưng khi ánh mắt liếc sang nhìn Thời Hoành Nghị lại thấy một cỗ lạnh lẽo truyền tới.

Anh ngồi đó, trầm thấp lên tiếng:
– Chú Hà!
Ngay lập tức lông tơ như dựng lên, người tài xế lắp bắp đáp:
– Dạ…!cậu chủ?
Thời Hoành Nghị chống cằm nhìn phía ngoài, góc nghiêng đẹp hoàn hảo không điểm chết, nhưng ánh mắt khi liếc sang chú Hà lại mang theo nhiều phần không thiện ý, khó chịu nói:
– Chú nói nhiều quá!
Chú Hà: “…”
Tống San San: “….”
Tự nhiên có cảm xúc muốn đánh quá, phải làm sao? Cầu Chúa hãy ngăn ý nghĩ phản động này của con lại!
Kể từ cái đêm đó, Tống San San thật đã có ác cảm với Thời Hoành Nghị, anh ta vừa hoang dã lại vừa tùy tiện, muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói.

Hôn cô xong đến 1 câu xin lỗi hay giải thích cũng không có, hay cái nguyên nhân nho nhỏ vì sao anh ta hôn cô đi, anh ta cũng không nói.

Bây giờ gặp lại, 1 mặt xa cách như vậy là muốn gì? Còn ăn nói kiểu lạnh lùng bất cần như vậy nữa chứ? Thật muốn lao lên đánh mà.

Không có Chúa cản có khi cô thật sự chơi anh ta luôn rồi!
Chiếc xe di chuyển cuối cùng cũng vượt qua bao “khó khăn” đi đến trường, dừng ngay trước cổng, người tài xế nhanh chóng xuống trước, chạy vòng ra phía sau, như muốn mở cửa cho Thời Hoành Nghị.

Vì đã đánh trống làm lễ khai giảng, nên hầu hết các sinh viên đều đã vào trong trường, chỉ còn 1 số ít những sinh viên đến muộn đang chạy hết tốc lực vào trong mà thôi.

So với vẻ vội vàng đó, Thời Hoành Nghị ung dung và bình thản hơn nhiều, anh đợi chú Hà đi đến chỗ mình, rồi mới nhẹ nhàng rút dây an toàn ra.

Thế nhưng, khác với dự đoán của người tài xế, sau khi tháo xong đai an toàn, Thời Hoành Nghị lại quay sang bên phía Tống San San, giúp cô mở dây đai.


Xe này là xe độc quyền được sản xuất bởi Hứa gia, tất cả các chi tiết đều là 1 mình Thời Hoành Nghị thiết kế và xem xét quá trình tạo sản phẩm.

Thế nên, có 1 số chi tiết bình thường được anh nâng cấp hơn so với xe bình thường.

Ví như đai thắt an toàn, áp dụng kiểu công nghệ dấu vân tay để mở.

Hồ sơ vân tay Hứa gia đều đã đưa vào dữ liệu, nên ngoài trừ người Hứa gia, bất cứ ai nếu mang vào rồi cũng không mở ra được.

Tống San San là lần đầu ngồi xe, cô đóng chốt an toàn nhưng lại không biết mở nên cứ loay hoay mãi với đai của mình, Thời Hoành Nghị liếc mắt là nhận ra ngay, anh nghĩ vài giây, rồi quyết định rướn người qua, thay cô mở dây đai.

Thế nhưng, Tống San San lại khá bất ngờ vì hành động này của anh, cô có chút giật mình, liền lách người ra, đưa hai tay lên phòng thủ, ánh mắt mang theo tia đề phòng, hô lên:
– Anh muốn làm gì? Đừng có làm bậy à, đây là trường học!
Thời Hoành Nghị chớp mắt, anh ấn ngón tay trỏ vào máy quét nhỏ bên hông Tống San San, đến khi dây đai được mở lỏng, cô mới biết là anh ta đang giúp đỡ cô mở dây an toàn.

Thời Hoành Nghị thu tay về nhìn Tống San San, hiếu kì hỏi:
– Vậy cô nghĩ tôi muốn làm gì cô? Hửm?
Vừa nói, mặt anh vừa tiến lại gần cô gái ngồi trước, khiến Tống San San theo đà lùi về sau.

Cô nuốt 1 ngụm nước bọt, ngập ngừng đáp:
– Có….!nghĩ cái gì đâu! Tôi chỉ…!bất ngờ thôi!
Thời Hoành Nghị đương nhiên không tin, anh híp mắt, nói;
– Rõ ràng là cô có nghĩ cái gì đó mà.

Hay là, nghĩ về chuyện tôi làm đêm …..!
Nghe đến câu thứ hai, Tống San San liền hoảng hốt đẩy người Thời Hoành Nghị ra, lên tiếng:
– Không có, tôi không nhớ cái gì hết, anh đừng có nghĩ bậy!
Nói rồi, nhanh chóng mở cửa xông ra ngoài.


Thời Hoành Nghị nhìn dáng vẻ của Tống San San, bật cười 1 cái nhẹ nhàng, chớp mắt vài cái sau đó liền xoay người bước xuống xe.

Vừa lúc chú Hà đóng cửa xe lại, Tống San San cũng đi lên đứng ngang hàng với anh, thì đột nhiên từ hai bên phía lại chạy đến những chiếc ô tô khác.

Một chiếc ô tô màu đỏ đi đầu, dừng ngay sau đuôi xe Thời Hoành Nghị, mở cửa bước xuống, chủ nhân của nó chính là Kỷ Thanh Ninh.

Cô vẫn mang bộ đồ đen bó sát như thường ngày, với đôi bốt cao đến đầu gối, thần thái vẫn lạnh nhạt và xinh đẹp như thế, nhưng trên tay cô lại cầm một bó hoa hồng trắng tươi không ăn nhập gì với gu ăn mặc cả.

Tiếp theo sau cô là 1 chiếc xe Ferrari SP38 màu đen đậm với lớp kính chống đạn trong suốt khó ai nhìn ra, Sở Chính Thiên cũng mang theo 1 bó hoa đi xuống.

Đến từ bên cánh trái, Lang Vũ Thanh đi ra từ xe Ferrari 458 MM Speciale màu trắng sọc.

Theo sau anh ta, là Mạnh Như Ý cả hai đều cầm trên tay một bó hoa.

4 chiếc xe đậu quanh Thời Hoành Nghị và Tống San San, trong phút chốc khiến hai người đứng giữa sững sờ, khó hiểu nhìn nhau.

Cái này….!rầm rộ như vậy là tính làm gì đây? Ngày đầu đi học không thể bình thường tí hay sao?
Kỷ Thanh Ninh đi tới trước, cô đưa bó hoa đến trước mặt Thời Hoành Nghị, lạnh nhạt lên tiếng:
– Mừng ngày đầu đi học, mẹ kêu chị đem tới đó, không phải chị tự nguyện đâu!
Sở Chính Thiên đi theo sau cũng đưa bó hoa cho Thời Hoành Nghị, nói:
– Ba kêu anh tới, chúc mừng tân sinh viên!
Mạnh Như Ý cũng tiến lên rồi đưa hoa ra, động tác và lời nói cũng lặp lại y hệt.

Lang Vũ Thanh lại khác, anh tiến về phía Tống San San, đưa bó hoa cho cô, chậm rãi lên tiếng:
– Chúc mừng ngày đầu đi học, San San!
Tống San San há miệng ngu ngốc vài giây rồi mới trả lời, cô nói “Cảm ơn” thật chân thành rồi cẩn thận cầm lấy bó hoa.

Hôm nay, đúng là ra đường không xem lịch rồi.

Mới gặp tên đáng ghét, bây giờ còn gặp vị hôn thê, chời má, muốn chửi thề ghê á!
Thật sự không để cô có ngày khai giảng bình thường được hả???
Thời Hoành Nghị đang đứng tự nhiên bị vùi cho 1 đống hoa tươi lòe loẹt, anh ném hết sang 1 bên cho chú Hà rồi thở hắt 1 hơi, nói:
– Cảm ơn! Nhưng không mong có lần sau, em không thích hoa!
Kỷ Thanh Ninh và Sở Chính Thiên nhún vai, không trả lời, dù sao họ chỉ theo nhiệm vụ mà đến, chứ cũng có muốn đâu!
Mạnh Như Ý cười vui vẻ, cô đi tới khoác tay Thời Hoành Nghị, đáp:

– Vậy lần sau em sẽ mua cái khác tới, chắc chắn anh sẽ thích!
Lang Vũ Thanh nhìn sang bên Thời Hoành Nghị, trong đầu liền hiện lên chút kí ức, anh nhớ hình như đây là người ở bữa tiệc hôm trước đã kéo San San đi.

Nghĩ nghĩ, liền lên tiếng hỏi:
– San San, xe em đâu? Tại sao lại đi xe của người khác vậy?
Tống San San bị hỏi, cô có chút bối rối, không biết phải nên giải thích từ đâu, đang lúc ngập ngừng định đáp thì Thời Hoành Nghị đột nhiên nhìn sang, nói:
– Anh là ai?
Lang Vũ Thanh cũng đối mặt chính diện với Thời Hoành Nghị, trong con ngươi như hiện lên chút phòng thủ,chậm rãi đáp:
– Tôi là Lang Vũ Thanh – là vị hôn thê của San San! Còn anh là ai?
Một câu trước, đủ làm những người ở đây liếc mắt sang nhìn, chỉ riêng việc đi xuống từ xe Thời Hoành Nghị thôi, cũng đã thấy cô gái tên Tống San San này có mối quan hệ không hề bình thường với Thời Hoành Nghị rồi, vậy mà bây giờ lại xuất hiện thêm 1 người đàn ông khác nói cô gái này là vị hôn thê của mình.

Ái chà, ái chà, mối quan hệ gì đây? Có chút bất ngờ à!
Hay nha, sắp có drama đầy muối xem rồi!
Tống San San biết đây là câu trả lời đúng nhưng cô vẫn có chút không thoải mái.

Ánh mắt lấp lửng nhìn Lang Vũ Thanh rồi nhìn sang Thời Hoành Nghị.

Đột nhiên phát hiện, anh cũng đang nhìn cô, trong đôi con ngươi đen láy sâu thẳm.

Tay Mạnh Như Ý đang ôm tay Thời Cảnh Thường hơi cứng lại, cô nhìn anh đang dồn ánh mắt về phía cô gái ngoại quốc xinh đẹp bên cạnh, chợt mím môi không nói, các ngón tay cũng vô thức nắm chặt lại…!
Kỷ Thanh Ninh chớp mắt, cô nhìn 2 người đàn ông rồi lại nhìn 2 cô gái, khóe môi hơi nhếch.

Đúng là, sắp đóng phim Hàn Quốc rồi!
Thế nhưng, ngay sau đó, ánh mắt cô liền liếc lên trên, ngay chỗ bầu trời xanh thẳm, xuất hiện 1 chiếc trực thăng cỡ nhỏ, Kỷ Thanh Ninh hơi híp mắt, chiếc trực thăng đó, đã theo cô cả đoạn đường rồi!
Từ trên không trung, một người đàn ông mang vest đen đứng trước cửa trực thăng, hai tay anh ta bỏ vào túi, ánh mắt điểm nhẹ nhìn xuống phía dưới, khóa chặt mục tiêu.

Thế nhưng dường như không hề biết, mình cũng đồng thời trở thành con mồi của người khác nhắm đến!
Vòng xoáy này rồi sẽ cuốn câu chuyện đi đến 1 kết thúc khác, một mở đầu khác, tuy nhiên, ta có thể khẳng định, những con người có mặt ở đó sẽ tạo ra thêm một câu chuyện cực kì lôi cuốn nữa bởi những thế hệ mang trong mình dòng máu cầm quyền và sử dụng quyền.

So với những gì đời trước đã làm, sự xuất hiện của họ sẽ tao nên một cuốn sách mới toanh về tình yêu, sự hi sinh và những khát vọng chiếm hữu cao cả.

Trang sách cuối cùng về bộ truyện đã chính thức khép lại, kể từ bây giờ, là thời khắc mở đầu của 1 cuốn tiểu thuyết ly kì khác, đến phút chót, cũng chỉ mong có thể nắm trong tay, trái tim của 1 người!
~ Hoàn chính thức ngoại truyện ~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.