Đọc truyện Chú À! Em Yêu Anh! FULL – Chương 444: Ngoại Truyện 7 Ánh Mắt Chúng Ta!
Thời Hoành Nghị đảo mắt, anh nhìn cô gái, trong đôi con ngươi hiện lên vài phần thích thú, liền hỏi:
– Cô là con gái, tại sao lại thích xe như vậy?
Tống San San nhíu mày, trong mắt hiện rõ sự bất mãn, đáp:
– Ai qui định con gái thì không được thích xe hả? Là Chúa hay là Trời, anh nói tôi nghe thử xem, hửm?
Người đàn ông bị hỏi ngược lại, tâm trạng không những không tức giận mà còn cười trả lời:
– Không phải mọi con gái đều như vậy sao? Họ thích những thứ đẹp đẽ, sáng chói hơn là những thứ cứng nhắc và thô thiển như xe đua.
Hơn nữa, cô mà có sở thích “mạnh mẽ” như vậy sẽ không có người đàn ông nào yêu thích cô đâu!
Tống San San nhíu mày càng sâu, cô rất ghét cái định kiến cho rằng phụ nữ sinh ra vốn phải thế này chứ không được thế kia, người khác cũng hay nghĩ phụ nữ luôn luôn cùng 1 dạng người giống nhau, thậm chí còn nói bọn họ yếu đuối và vô dụng, cô không phải loại người giống như vậy.
– Này, “mọi con gái”? Anh gặp được bao nhiêu đứa con gái rồi mà kết luận chắc chắn như vậy hả? Đâu phải trên toàn thế giới không có con gái thích xe hơi chứ? Và nếu như anh nghĩ vậy thì bây giờ gặp tôi xem như là thấy ngoại lệ đi, tôi chính là loại dị biệt còn lại đây!
– Còn nữa, nếu như đàn ông trên thế giới này không yêu tôi chỉ vì tôi thích xe hơi, vậy thì bọn họ không xứng đáng với tôi.
Đến lúc đó, tôi thà chơi les (đồng tính nữ) còn hơn!
Câu trả lời mạnh bạo nhưng đầy quyết đoán của Tống San San như một cú homerun hoàn hảo đánh bật lại định kiến từ trước đến giờ của Thời Hoành Nghị.
Nó làm anh bất ngờ, thậm chí là im lặng không thể nói lại, trong con ngươi….!như thể đã có 1 cái nhìn khác về người con gái này!
Tống San San nói xong, cô xoay đầu nhìn xuống phía dưới, ánh mắt chăm chăm vào chiếc xe của Thời Hoành Nghị, trong đó đầy biểu lộ của sự khát khao.
Thấy vậy, Thời Hoành Nghị liền nhếch môi hỏi:
– Thích đến như thế sao? Vậy…..!cô có muốn lái thử nó hay không?
Tống San San mím môi, gật đầu theo bản năng, đáp:
– Đương nhiên là tôi muốn rồi, nhưng mà bây giờ…….!A…..!anh làm gì vậy?
Chưa kịp nói hết câu trước, tay Tống San San đã bị Thời Hoành Nghị nắm lấy, cô ngước mặt nhìn anh, khó hiểu hỏi.
Thế nhưng đáp lại cô là hình ảnh người đàn ông hơi nghiêng đầu, ánh mắt đen láy đẹp mê hồn nhẹ nhàng nở nụ cười yêu nghiệt, lên tiếng:
– Vậy thì tôi đưa cô đi!
– Hả?
Dứt lời, anh liền bật người lên thành ban công, nắm lấy tay Tống San San thật chặt kéo theo cô nhảy xuống dưới.
Cô gái vốn còn đang ngu ngơ vì không hiểu ý của anh, đột nhiên bị nhấc bổng và kéo xuống dưới, trong nỗi sợ hãi kinh hoàng, cô theo bản năng hét lên:
– Á!!!!!!!!
Thế nhưng thật khác so với tưởng tượng của Tống San San, thân thể Thời Hoành Nghị và cô chạm đất không hề đau đớn 1 chút nào.
Bọn họ đáp trên 1 bãi cõ dày ven mép của khách sạn Hoàng gia, người Thời Hoành Nghị nằm phía dưới, anh ôm lấy người của Tống San San, cẩn thận để cô ngã xuống ngực mình.
Còn chưa để ai đó kịp hoàn hồn, người đàn ông đã đứng dậy, nắm lấy tay Tống San San chạy đến chỗ chiếc xe chói lóa nhất thế giới…..!
Gần như là cùng lúc khi Thời Hoành Nghị và Tống San San nhảy khỏi ban công, từ bên mép rèm liền hiện ra 2 thân ảnh, cùng với tiếng la lớn của họ:
– Anh Hoành Nghị!
– San San!
Mạnh Như Ý và một người đàn ông khác nhanh chóng chạy vụt ra, họ đứng ở thành lan can, nhìn chiếc xe lao trong màn đêm không chớp mắt!
——–…————-….—————-
Kỷ Thanh Ninh cầm một ly rượu trên tay, cô đứng trong 1 góc tường, nhâm nhi nó đã vài giờ rồi.
Dòng người đi qua ồn ào lại không thể lọt nổi vào ánh mắt không gợn sóng của cô.
Cho đến khi có 1 người đàn ông tiến lại gần, lên tiếng hỏi:
– Đây không phải là con gái của Kỷ Từ Mặc và Thẩm Băng sao?
Kỷ Thanh Ninh không nhìn qua, cũng không đáp lời lại, vẫn cứ tiếp tục uống ly rượu của mình.
Cứ như coi người đàn ông đó là không khí, mặc cho lời nói của anh ta có vài phần thâm sâu.
Người đàn ông nhếch môi, lắc lắc ly rượu vang trong tay, không vì thái độ của Kỷ Thanh Ninh mà lùi bước, tiếp tục hỏi:
– Một lão đại tương lai sẽ nổi tiếng như cô đây, không nên uống rượu 1 mình, có hứng thú uống cùng Trầm Tử Thần tôi không?
Lần này, ánh mắt Kỷ Thanh Ninh hơi biến đổi, sau vài giây, nó chậm rãi liếc lên nhìn người đàn ông, nhưng cô vẫn như cũ, chỉ nhìn chứ không có ý định đáp lời.
Cái tên này, vô tình khiến cô có chút cảm giác….!quen thuộc.
Kỷ Thanh Ninh và Trầm Tử Thần nhìn nhau, ánh mắt có dò xét có cả niềm tư riêng, giữa lúc đó, một tiếng gọi liền vang lên:
– Chị Thanh Ninh!
Một người đàn ông khác chậm rãi đi tới, bước chân của anh ta nhẹ nhàng mà mạnh mẽ, từ tốn xuất hiện cùng với khuôn mặt đẹp không góc chết.
Sở Chính Thiên mang 1 bộ vest trắng tinh tiến đến, màu của anh lại vô tình đối lập với màu vest đen của Trầm Tử Thần đối diện, tạo nên sự đối lập kinh điển.
Không ai để ý, ở giữa bọn họ, lại là 1 bông hoa hồng có gai đỏ rực đang chực chờ nở rộ.
Chỉ là…..!không biết bông hoa hồng ấy, sẽ thuộc về ai!
———-…—————…————-
Thời Hoành Nghị lái xe chở Tống San San bon bon đi trên đường, dù đã ngồi vài phút nhưng nét mặt của cô vẫn chưa hết hoảng sợ, cô quay sang nhìn Thời Hoành Nghị đang cười, giật mình đến mức sắp bay hết hồn phách rồi.
Thế nhưng, nỗi sợ ấy nhanh chóng bị chiếc xe yêu thích gạt sang 1 bên, Tống San San bắt đầu cười vui vẻ, còn đưa tay sờ từng chút 1 vào các bộ phận của chiếc xe.
Suốt quãng đường, cô không ngừng cười thầm và khen “Đẹp quá”, cứ như 1 đứa con nít lần đầu thấy đồ chơi vậy!
Thời Hoành Nghị đưa cô đến 1 bờ biển nhỏ, anh mở cửa xe ra, để gió biển lùa vào trong, mát lạnh cả hai thân thể đang ngồi.
Tống San San cười thích thú, cô vươn tay muốn mở cửa xe đi xuống nhưng chợt bị Thời Hoành Nghị ngăn lại, anh nói:
– Đừng xuống, gió biển ban đêm sẽ làm cô cảm lạnh.
Nói rồi, anh mở áo vest ra, đắp lên thân thể đang mặc váy của Tống San San.
Cô gật đầu, đáp:
– Cảm ơn!
Cả hai cùng thưởng thức hương vị của gió biển đêm, đa phần cuộc nói chuyện đều là Tống San San luyên thuyên và khen ngợi chiếc siêu xe của Thời Hoành Nghị, còn anh, chỉ im lặng nhìn cô, đôi lúc miệng không tự chủ cười vài lần.
Ngồi một lát, Thời Hoành Nghị bỗng nhiên hỏi:
– Màu mắt của cô rất đẹp, tại sao cô phải giấu nó đi?
Nói thật, đây là lần đầu tiên anh thấy có người mắt màu tím tự nhiên, nhưng anh không khó chịu, không thấy đáng sợ, ngược lại, anh cảm thấy nó thực sự rất đẹp, rất sáng, tại sao Tống San San lại muốn đeo kính áp tròng che đi chứ?
Cô gái nghe câu hỏi của Thời Hoành Nghị, lúc đầu có chút bất ngờ, nhưng sau thì cười nhẹ đáp:
– Nó là 1 loại bệnh, nên tôi muốn giấu đi! Tôi nghe nói người Anh đầu tiên có mắt màu tím là 1 diễn viên Hollywood rất nổi tiếng, bà ấy từng được xưng là “người phụ nữ sở hữu đôi mắt đẹp nhất thế giới”.
Thế nhưng, chỉ những ai có đôi mắt đó mới biết, đó là 1 căn bệnh.
Tống San San đưa tay mình về phía Thời Hoành Nghị, cô chỉ vào làn da nhạt màu, nói:
– Da của tôi dù trắng nhưng nếu anh nhìn kĩ sẽ thấy nó hơi nhợt nhạt, đây là 1 trong những đặc tính của loại bênh này.
Ngoài việc có 1 đôi mắt màu tím, làn da của tôi cũng có thể chống lại tia tử ngoại của ánh mặt trời, chống được nhiều căn bệnh ngoài da khác, và còn rất nhiều thứ khác anh không biết nữa.
– Nói chung, tôi không thích nó, nên mới muốn giấu nó đi, mọi người của thế giới này sẽ nhìn tôi như 1 người kì dị!
Dứt lời, Tống San San nở 1 nụ cười bất đắc dĩ, cô xoay đầu nhìn ra phía biển, gió đêm thổi xuyên qua từng lọn tóc nâu đen của cô, mang theo hương nước hoa nhè nhẹ, thổi vào người đàn ông ngồi bên cạnh.
Sau vài giây, Thời Hoành Nghị mới lên tiếng:
– Tôi muốn xem đôi mắt của cô….!một lần nữa!
Thân thể Tống San San hơi cứng nhắc, cô chậm rãi quay đầu nhìn người đàn ông, có chút nhíu mày.
Thế nhưng, khi nhìn vào ánh mắt đen láy đó của anh, đột nhiên cô lại thả lỏng chân mày mình ra, chớp mắt nhìn rất lâu.
Đôi con ngươi ấy như bầu trời đêm, đen kịt 1 màu huyền bí, mà giữa nơi đen tối thăm thẳm ấy, lại phát sáng tia chiếu của 1 vì sao, vì sao trong mắt anh ấy…!lại chính là cô.
Không hiểu vì sao, Tống San San như 1 chú cún nghe lời, cô chậm rãi thu mắt về, cúi đầu xuống dùng tay nhẹ nhàng gỡ kính áp tròng ra, rồi dè dặt ngẩng đầu lên nhìn lại Thời Hoành Nghị.
Giây phút cô chớp hàng mi dài, đôi con ngươi màu tím lấp lánh như hiện ra, một lần nữa, tái hiện màu sắc tuyệt với của nó trước mắt người đàn ông.
Thời Hoành Nghị như quay về lại buổi tối hôm đó, khi mà cô và anh cùng đối mặt với nhau, đứng ngược ánh sáng của mặt trăng, đôi mắt màu tím huyền diệu ấy đã chiếu thẳng vào mắt anh…!
Thời Hoành Nghị nhìn đến lặng thinh, sau 1 lúc lâu cũng không hề lên tiếng nói gì.
Tống San San bắt đầu sợ hãi, cô rũ mắt, hơi thu lại tầm nhìn của mình.
Có phải, cô dọa anh rồi không?
Nghĩ nghĩ, Tống San San đưa tay lên, như muốn đeo lại kính áp tròng vào mắt.
Thế nhưng, ngay lúc này, Thời Hoành Nghị liền vươn tay nắm lấy tay cô, ngăn hành động đó lại.
Anh nhướn người tới, gần sát mặt của Tống San San, nói:
– Đừng che nó lại nữa!
Tống San San hơi lùi đầu lại, chớp mắt lấp lánh nhìn Thời Hoành Nghị, đáp theo bản năng:
– Hả?
Bốn mắt nhìn nhau, trong phút chốc, ở khoảng cách gần, cả hai như có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Thời Hoành Nghị rũ mắt, anh thì thầm nói nhỏ 1 lần nữa:
– Tôi nói đừng che nó lại nữa, vì…..!nó rất đẹp!
Dứt lời, anh chậm rãi nghiêng đầu, một đường nhẹ nhàng ngậm lấy môi Tống San San….!