Chú À! Em Yêu Anh!

Chương 397: Em Không Thể!


Đọc truyện Chú À! Em Yêu Anh! FULL – Chương 397: Em Không Thể!


Ngày hôm đó, Mạc Lệ đi ngoài đường trong vô hồn, cô không biết là cách nào mình có thể tới nhà được nữa, cứ lững thững đi từng bước đến tối mới về đến nơi.

Mạnh Huyền Chân đến tìm cô, anh đã đợi cả buổi, vừa thấy cô, anh liền chạy đến hỏi rất nhiều.

Biết Mạc Lệ chưa ăn tối nên anh đã chủ động dẫn cô đi ăn ở một nhà hàng.

Mạc Lệ hoàn toàn nghe theo lời anh, cô ăn những gì Mạnh Huyền Chân gọi, uống những gì anh kêu, thưởng thức những món anh đề nghị, không từ chối bất cứ thứ gì.

Thế nhưng, càng cảm nhận sự quan tâm của anh, tim cô càng đau như muốn vỡ ra, sâu tận trong lòng, tràn lan thứ tuyệt vọng vô hạn.


Nhìn Mạnh Huyền Chân vô tư vui vẻ nói chuyện với người phụ nữ khác, Mạc Lệ càng khóc không thành tiếng.

Anh quan tâm cô như vậy, yêu cô như vậy, nhưng mà…!đến một điều bình thường cô cũng khuông thuể cho anh.

Những người phụ nữ ngoài kia, có thể cho anh một đứa con, một người nối dõi đáng yêu, xinh đẹp, nhưng còn cô…!cô không thể…!cô không thể.

Một việc làm bình thường như bao người phụ nữ khác thôi…!mà cô cũng không thể làm được.

Cô là thứ gì tồn tại trên đời này cơ chứ??
Càng nghĩ, Mạc Lệ càng cảm thấy mình không xứng với Mạnh Huyền Chân, không xứng với sự quan tâm yêu thương của anh.


Cô dần cảm thấy mình thật vô dụng, thật tội lỗi.

Vậy nên, Mạc Lệ nghĩ ra một cách, một cách…!có thể khiến anh…!rời bỏ người con gái đáng ghê tởm như cô!
Mạc Lệ liên lạc với Hàn Cẩn Du, cố ý khiến anh từ Mỹ quay về, trong lần gặp gỡ, cô đã nói với anh hết mọi chuyện, và mong anh sẽ giúp đỡ mình.

Hàn Cẩn Du nhìn Mạc Lệ, anh biết cô đã không còn tình cảm gì với anh, nhưng vẫn hỏi:
– Lệ Lệ, tại sao em lại nhờ anh? Em có thể nhờ một người khác được mà?
Mạc Lệ lắc đầu, ánh mắt cô đen láy, không chút hi vọng:
– Không thể là người khác được, anh ấy sẽ không tin đâu! Chỉ có người em từng yêu sâu đậm, mới khiến Mạnh Huyền Chân tin được!
Một chữ “từng” như thức tỉnh Hàn Cẩn Du, anh lắc đầu, tự tặng mình nụ cười chế giễu, sau đó lại hỏi:
– Nếu đã yêu như thế, tại sao không bất chấp mà yêu đi? Đẩy cậu ấy ra tàn nhẫn như vậy!
Mạc Lệ mím môi, cô rũ mắt, rất lâu sâu mới lên tiếng trả lời:
– Là bởi vì yêu, nên em không thể tiến tới được, là bởi vì thương…!nên mới không thể ích kỉ mà bất chấp tất cả!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.