Đọc truyện Chú À! Đừng Nên Thế! – Chương 767: Hỗ Sĩ Minh ngoại truyện (bốn)
“Bùi phu nhân, các người hiểu lầm rồi. Tôi không phải có cái ý đó.” Hồng Thất tịch vội vàng nói, vẻ mặt kích động, “Tôi… Tôi biết tôi làm như vậy là không đúng, nhưng… Nhưng tôi thật không có biện pháp khác rồi.”
Cô nói xong nhìn Hỗ Sĩ Minh liếc mắt một cái, rồi sau đó cúi đầu, gắt gao cắn môi, có gắng kiềm chế nước mắt không nghĩ muốn rơi xuống ở trước mặt bọn họ.
Hỗ Sĩ Minh liếc cô một cái, lại nhìn Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch liếc mắt một cái, vừa muốn nói chuyện, chỉ thấy Bùi Dịch nhìn anh một cái.
Hỗ Sĩ Minh sửng sốt, rồi sau đó đem lời vừa tới miệng nuốt trở vào, đi đến sofa đối diện bọn họ ngồi xuống.
Tuy đã kiệt lực khống chế bản thân, nhưng ánh mắt vẫn lại là nhịn không được hướng trên người Tô Thi Thi nhìn ngắm.
Chết tiệt, người phụ nữ này đều đã hơn ba mươi, như thế nào càng ngày càng xinh đẹp vậy chứ?
Mà còn mấy người lại là ở dưới tình huống lúng túng như vậy gặp mặt, Hỗ Sĩ Minh hiện tại tâm tư muốn giết người đều có rồi.
“Hỗ tổng tốt nhất không nên cứ nhìn vợ tôi chằm chằm như vậy, người làm chồng như tôi sẽ cực kỳ tức giận.” Bùi Dịch lười biếng nói.
Tức giận trong lòng Hỗ Sĩ Minh liền bạo phát, trừng mắt nhìn Bùi Dịch nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi nói các người đến chỗ này làm gì? Lại vẫn sợ không đủ xấu hổ? Biết rõ nha đầu kia gọi các người tới làm gì, các người còn, sợ phiền phức không lớn phải không?”
Hai người này chẳng lẽ không biết bọn họ trời sinh có bản năng có thể quậy lớn chuyện rồi hả? Đến lúc đó không cẩn thận một chút, tin tức anh bị một nha đầu gài bẫy cường gian liền muốn để toàn bộ thế giới đều biết rồi.
Bùi Dịch trong mắt bỗng nhiên hiện lên quét xuống ý cười, vui sướng khi người gặp họa nhìn anh: “Chúng tôi đây là sợ anh bị ức hiếp.”
Hỗ Sĩ Minh nở nụ cười: “Tôi bị ức hiếp? Trên thế giới này trừ anh cùng cô vợ không sợ trời không sợ đất của anh ra, còn có người nào ức hiếp được tôi?”
Tô Thi Thi không nói gì liếc mắt nhìn anh: “Anh đều đã thất thân, vẫn còn cứng đầu cãi cố? Chúng tôi nếu là không đến, tới lúc đó người đến chính là cả gia tộc Hồng gia kia rồi.”
Hỗ Sĩ Minh nghẹn họng. Anh hiện giờ là không nỡ cùng Tô Thi Thi ầm ĩ, hay đi trách cứ một cô gái mới vừa bị chính mình đoạt trong sạch, anh cũng làm không được, cho nên dút khoát đem mũi dùi đều hướng về phía Bùi Dịch.
Mắng người này, anh đúng là một chút cũng đều không đau lòng.
“Bùi Dịch, anh nói anh còn không phải đến xem truyện cười của tôi?”
Bùi Dịch nhàn nhạt nhìn anh, phun ra một chữ: YEP!
“Anh!” Hỗ Sĩ Minh chán nản.
Bên cạnh, Hồng Thất Tịch vốn dĩ đã chuẩn bị kỹ càng cũng bị hung hăng giáo huấn một trận, không thú vị sờ sờ cái mũi.
Nơi này giống như không có chuyện gì liên quan đến cô rồi? Sớm biết Hỗ Sĩ Minh cùng vợ chồng Bùi Dịch cảm tình cực kỳ đặc biệt, xem ra thật đúng là không giả.
Cô không nhịn được đặc biệt đánh giá Tô Thi Thi liếc mắt một cái. Cô gái này Bắc Kinh không ai không biết, không người không hâm mộ.
Gia đình hôn nhân sự nghiệp đều đã mỹ mãn như thế, quả thực là cuộc đời tốt đẹp. Nhưng cô biết, Tô Thi Thi đã từng trả giá quá rất nhiều rất nhiều.
Cô biết Tô Thi Thi là người cực người tốt, chính là vì biết cô rất tốt, cho nên cô lần này mới có thể đem hi vọng ký thác vào trên người Tô Thi Thi như vậy, muốn tìm cô ấy hỗ trợ.
Tô Thi Thi cũng là đang nhìn cô, khi ánh mắt va chạm vào ánh mắt cô khi đó, sửng sốt một phen, cô không tự giác hướng Hồng Thất Tịch lộ ra tươi cười.
Tiểu cô nương này dường như không giống loại người mà cô đã nghĩ như vậy. Cô cho rằng Hồng Thất Tịch là thật thiết kế gài bẫy Hỗ Sĩ Minh, nhưng xem ánh mắt của cô gái này dường như không giống.
Hồng Thất Tịch bởi vì nhìn thấy nụ cười của cô, đôi mắt bỗng dưng đỏ, vội vàng quay đầu lặng lẽ xoa xoa nước mắt.
Tô Thi Thi lại là sửng sốt, trong lòng hiện lên quét xuống cảm giác kỳ quái.
“Cô vì cái gì muốn tìm đeo theo Hỗ Sĩ Minh?” Tô Thi Thi ôn nhu hỏi, phá cục diện bế tắc.
Bên này, Bùi Dịch cùng Hỗ Sĩ Minh cũng dừng cãi nhau, đều đã nhìn Hồng Thất Tịch.
Bùi Dịch nhìn vợ của chính mình liếc mắt một cái, âm thầm gật gật đầu.
Tô Thi Thi trong lòng ấm áp. Bùi Dịch đây là đồng ý để cô quản chuyện này rồi.
“Tiên sinh nhà tôi đã tra qua chuyện của cô. Nhưng tôi cảm thấy được, có một số việc cũng là cô tự mình nói ra vẫn tốt hơn.” Tô Thi Thi cổ vũ nhìn Hồng Thất Tịch.
Hồng Thất Tịch ngẩn ra, trong lòng bỗng nhiên như có dòng nước ấm chạy qua. Cô biết Tô Thi Thi là đang giúp cô.
Cô thật cẩn thận nhìn thoáng qua Hỗ Sĩ Minh, không hề muốn dùng những chuyện này để tranh thủ đồng tình.
Hỗ Sĩ Minh nhìn cũng không muốn nhìn cô.
Tô Thi Thi thấy thế cười nói: “Cô phế đi khí lực lớn như vậy tiếp cận anh ta, phải nắm chắc cơ hội.”
“Khụ khụ…” Hồng Thất Tịch xấu hổ che miệng, nghĩ thầm Bùi phu nhân cô nói chuyện với mọi người luôn luôn đều là trực tiếp như vậy à?
“Tôi… Tôi tìm tới Hỗ Sĩ Minh, là vì… Bởi vì người của Hồng gia sợ anh ấy…”
Hỗ Sĩ Minh cắt ngang lời Hồng Thất Tịch đang nói: “Vậy cô không biết, vài năm nay tôi bị Hồng gia các người biến thành kẻ có nhà không thể về à? Có nhiều lần thiếu chút nữa bị giết chết?”
Hồng Thất Tịch khoảnh khắc sửng sốt, trên mặt huyết sắc lập tức lui được không còn một mảnh, bối rối nói: “Em… Em không biết những thứ này. Thực xin lỗi, Em.. Em chỉ là từ Hồng Hưng Nhiên kia nghe nói anh muốn tìm một người bầu bạn, mà em không nghĩ muốn gả cho đối tượng kết hôn cha tôi an bài cho em, cho nên… Em thật sự không biết Hồng gia đối với anh làm những cái chuyện này.”
Cô nói xong nước mắt liền chậc chậc rớt xuống, trong lòng rất khổ sở.
Cô vẫn cho là Hỗ Sĩ Minh là người Hồng gia không dám động vào, nếu cô biết Hồng gia đối với anh làm ra nhiều chuyện quá đáng như thế, cô nhất định hẳn không lớn mật đi trêu chọc anh.
“Biết tôi bảo vệ không được cô, cho nên dọa khóc?” Hỗ Sĩ Minh lạnh lùng nhìn cô.
Hồng Thất Tịch sửng sốt, cuống quít lắc đầu: “Không phải, em… Em chỉ là không biết thì ra chúng ta là kẻ địch, em… Nếu em biết, em nhất định không kéo anh xuống nước rồi.”
Hỗ Sĩ Minh thân thể cứng đờ, trong mắt hiện lên quét xuống kinh ngạc.
Cô gái này có lối suy nghĩ thật đúng là kỳ quái.
“Cô thích anh ta?” Tô Thi Thi đột nhiên hỏi Hồng Thất Tịch.
Hồng Thất Tịch mặt liền đỏ. Nhưng chuyện đều đã đến nước này, né tránh cũng không có ích lợi gì, đơn giản rộng rãi liền gật gật đầu: “Tôi yêu anh ấy. Tôi yêu anh ấy năm năm rồi.”
Lần này, Hỗ Sĩ Minh cả người đều đã cứng lại rồi.
Đùa giỡn cái gì? Mới nói mấy câu, liền biến thành tình yêu chân thành rồi?
“Tiểu nha đầu, chú ý lời nói của cô đi.” Hỗ Sĩ Minh lạnh lùng trừng mắt nhìn Hồng Thất Tịch.
Hồng Thất Tịch vội vàng gục đầu xuống, không dám nhìn anh.
Tô Thi Thi thở phào nhẹ nhõm, nhéo nhéo tay Bùi Dịch. Xem ra tình huống so với bọn họ nghĩ muốn tốt hơn rất nhiều.
Không biết vì cái gì, cô nguyện ý tin tưởng tiểu cô nương này không có nói dối.
Bùi Dịch vô cùng thân thiết ôn nhu xoa tóc Tô Thi Thi tóc, ngẩng đầu đối với Hỗ Sĩ Minh nói: “Hồng Thất tịch ở Hồng gia cũng cực kỳ gian nan.”
Anh nói xong cố ý dừng một chút, “So với lúc trước Thi Thi còn không bằng. Cô ấy chỉ là một công cụ để Hồng gia trao đổi ích lợi. Anh nếu ngủ với người ta rồi, dù sao cũng phải phụ trách.”
Anh nói xong lôi kéo Tô Thi Thi đứng dậy, trong thanh âm hơn một tia không được tự nhiên: “Hồng gia bên kia tôi sẽ đi can thiệp. Anh nếu muốn trở lại, liền ngoan ngoãn ở yên chớ đi nữa. Bắc Kinh dù sao cũng là quê hương của anh.”
Hỗ Sĩ Minh sắc mặt cứng đờ, theo bản năng liền muốn cự tuyệt, chỉ thấy Tô Thi Thi nhìn anh nói: “Quá khứ đều đã qua đi. Bùi Dịch cùng Tần Phong hai năm qua một mực cùng Hồng gia đàm phán, hiện tại Hồng gia đã có dấu hiệu thỏa hiệp.”
Hỗ Sĩ Minh nhíu mày: “Các người muốn trả giá cái đại giá gì?”
Bùi Dịch không có giấu diếm: “Một nửa cổ phần Hợp Hán Kiến Nghiệp.”
Đồng tử Hỗ Sĩ Minh co rụt lại, không thể tin nhìn anh.
Bùi Dịch vẻ mặt thật bình tĩnh, trịnh trọng nói: “Đây là tôi cùng Thi Thi, Tần Phong còn có Ôn Ngọc nợ anh. Tôi biết anh không cần chúng tôi hoàn trả, nhưng chúng tôi dù sao cũng phải cũng vì anh làm chút gì.”
Tô Thi Thi nhìn Hỗ Sĩ Minh cùng Hồng Thất Tịch liếc mắt một cái, cười nói: “Có rảnh đến trong nhà chúng tôi làm khách, chúng tôi cáo từ trước rồi.”
Hỗ Sĩ Minh nhìn bóng lưng hai người rời đi, chỉ cảm thấy một luồng khí nén ở trong lòng, buồn bực hô: “Tô Thi Thi em là cái đồ Tiểu Hồ Ly, chuyện này không phải là em đang đào hầm dụ tôi nhảy xuống đi?”
Anh vừa dứt lời, liền nghe Hồng Thất Tịch đứng ở bên cạnh sốt ruột nói: “Chuyện này là bản thân em bày ra, cùng Bùi phu nhân không có liên quan gì.”
Hỗ Sĩ Minh thiếu chút nữa nghẹn chết, quay đầu lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, từ trong kẽ răng phun ra mấy chữ: “Vậy sao? Chúng ta đây là nên hảo hảo nói chuyện một chút rồi.”
Cửa, Tô Thi Thi nghe được hai người đối thoại, trong mắt hiện lên quét xuống ý cười.
Hố, đương nhiên không phải cô đào. Chẳng qua, phía sau cô sẽ giúp bọn họ đem hố đào được sâu thêm một chút, để cho anh bò ra không được.