Đọc truyện Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường – Chương 65: Đứng lên nào
Tóc quá dài, sợi tóc
màu xám bạc mềm mại hơi che khuất tầm mắt, xuyên thấu qua khe hở của tóc mái nhìn thấy ánh mặt trời màu vàng nhẹ nhàng đang chiếu xuống đất.
Tôi lấy tay vén tóc trên trán ra sau tai, sau đó cúi đầu tiếp tục tỉa chậu
cây thông, đám Sahil còn chưa trở về, đã hơn một tuần rồi, tuy rằng
trước kia cũng có nhiều lần hàng xóm phố Bối Bối sẽ ngẫu nhiên biến mất
một đoạn thời gian, nhưng không đột ngột bằng lúc này, bình thường, khi
hàng xóm muốn đi ra ngoài lâu ngày đều luôn chào tạm biệt một tiếng,
hoặc là treo lên cửa nhà mình một khối bảng gỗ “Ra ngoài”. Lần này, mọi
người đều đi rất vội vàng.
Sau khi tỉa cây xong, lại chạy đến
nhà thợ sửa chữa ở cuối phố giúp anh ta tưới hoa, hy vọng thợ sửa chữa
có thể nhanh chóng trở về, tôi cực kỳ hoài niệm kỹ thuật sửa chữa hoàn
mỹ vừa chuyên nghiệp vừa nhanh chóng của anh ta.
Ngẩng đầu nhìn
xung quanh tràn ngập ánh mặt trời sáng sủa, mưa đêm qua khiến cho ánh
mặt trời hôm nay mang cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái trong suốt mát mẻ,
bụi hoa ven đường vẫn còn thấm đẫm bọt nước mưa.
Không nên lãng
phí thời tiết đẹp như thế này, tôi đẩy cửa cổng nhà ra, trên cửa, từng
nụ hoa Mân Côi nửa nở đang bám chặt, cuối tháng năm đến giữa tháng sáu
mới là mùa loại hoa này nở rộ đẹp nhất, khi đó cả tường rào đều sẽ thành thiên đường hoa nở rộ, tường rào lục sắc cũng sẽ biến thành màu đỏ hoặc phấn hồng.
Tôi trực tiếp đi giày xăng ̣đan vào trong nhà, thấy
hắn đang nằm ở sô pha, một bên chân trần gác ra ngoài sô pha tùy ý vung
vẩy, một bàn tay làm gối đầu, một bàn tay cầm một quyển sách đọc.
Tôi không dừng chân lại, chỉ quay đầu nói một câu “Không nên nằm đọc sách, cẩn thận bị cận thị.”
Gần đây, thằng nhóc này càng ngày càng ngồi bất nhã, đứng cũng bất nhã, ban đầu còn tưởng rằng hắn chỉ hơi tùy tiện chút, nhưng lại quên mất hắn
không hề có dây thần kinh ‘ngượng ngùng’, ở chung lâu mới phát hiện chỉ
lúc mới quen, thì hắn mới khách khí, nhưng một khi đã quen thuộc thì lập tức, đủ loại tật xấu của tên lười đều tuôn ra hết. Trước kia ít nhất
vẫn ngồi đọc sách, vậy mà nhìn bây giờ xem, trực tiếp nằm dài xuống.
Trước kia ít nhất còn có thể giữ một chút khoảng cách, hiện tại lại động một cái là ôm, một chút cũng không xấu hổ.
Có khi tôi rất muốn
bóp mặt hắn nói: “Cứ tùy tiện như thế thì coi sao được, là một người
thanh niên mà còn ỷ lại như vậy thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến con đường nhân sinh sau này, chăm chỉ nghiêm cẩn nhiệt huyết mới là phẩm đức mà
một người thanh niên nên có, mới mười sáu, mười bảy tuổi mà đã chỉ thích ở một chỗ khiến tương lai tối tăm thì phải làm sao bây giờ?”
Hơn nữa, tuy thích đọc sách là một ưu điểm, nhưng không chút tiết chế như
hắn khiến tôi cực kỳ lo lắng sớm hay muộn hắn sẽ chệch đường ray khỏi xã hội, biến thành một tên mọt sách.
Tôi ôm chăn, vỏ gối và đệm đi giặt, nhìn bọt xà phòng bay lên khi dẫm chân vào chậu quần áo, tôi đột
nhiên cảm thấy rất vui vẻ, vào thời tiết này đi giặt chăn đệm là thích
hợp nhất.
Giặt xong, tôi mang chăn, vỏ gối và đệm đã sạch sẽ ra
vườn phơi nắng, nhún chân lên phơi cái cuối cùng, nhìn nó theo gió thổi
nhẹ bay lên dưới ánh mặt trời, tôi đan mười ngón vào nhau vươn vai một
cái “Thời tiết hôm nay thật đẹp!”
Vào nhà, thấy hắn ném sách
sang một bên, bên cạnh sô pha có một chồng sách rất cao lung lay sắp đổ, hắn tùy ý ném quyển sách trong tay lên trên chồng sách kia nhưng nó lại không đổ, có nên khen hắn tính toán tinh chuẩn không?
Sau đó hắn lại duỗi tay rút ra một quyển khác tiếp tục đọc, vẫn là nằm đọc.
Tâm tình tốt của tôi vừa nhìn thấy cậu đã muốn thở dài, đi đến gần vỗ vỗ
cái chân đang lung lay của hắn “Đừng nằm, càng nằm càng lười đấy.”
Mái tóc đen của hắn vốn rối tung giờ do nằm xuống nên càng thêm rối, hơi
dời tầm mắt khỏi trang sách, nhàn nhã liếc tôi một cái, rồi lại quay đầu đọc tiếp, tiếp tục dùng ngón tay cái lật sách một giây đọc một tờ.
Tôi phát hỏa, thằng nhóc này.
Duỗi tay ra kẹp chặt đầu quyển sách mà hắn đang cầm, ngăn cản động tác lật sách của hắn, hắn rốt cục giương mắt, trừng tôi.
Tôi cũng trừng hắn, không phải chỉ là mắt hắn lớn hơn tôi một chút thôi
sao, quả thật là không trừng nổi cậu, hơn nữa tốc độ đọc chết tiệt sách
này của cậu thật không thể chấp nhận được, tuy rằng biết cậu thiên tài
có thể đọc sách với tốc độ nhanh và có trí nhớ giỏi, nhưng việc đọc sách ngoài thu thập tri thức ra thì quan trọng nhất chính là một loại hưởng
thụ và đắm chìm, cầm một quyển sách trong tay vốn chính là một động tác
mang tiết tấu chậm và nhàn nhã, chỉ vì cắn tư liệu mà đọc sách thì còn ý nghĩa gì nữa? Có vài quyển sách căn bản không phải thuộc hết là được,
nếu cậu không thể đạt được cảm thụ đắm chìm vào sự thong thả thoải mái
kia, vậy thì chẳng phải đọc sách chính là khổ hình sao?
Cho nên mới nói, không cho phép một tờ lật một giây, cái tên lười kia!
Trừng mắt trừng mắt, sách trên tay đột nhiên nặng hơn, hắn buông tay, sau đó thấy hắn đưa tay ôm miệng nhẹ cười rộ lên.
Tôi ngây người nhìn hắn, tôi nghiêm túc dùng ánh mắt giáo dục cậu như vậy, thế mà cậu lại cười, có cái gì buồn cười?
Tức giận khép lại quyển sách trên tay, sau đó ném sách vào người hắn, tôi
biết sức nặng của một quyển sách không thể làm hắn bị thương, ngay cả
tầng cao nhất của cửa hàng rượu Esme, hắn còn dám nhảy, thì một quyển
sách không tính cái gì.
“Cậu đứng lên cho tôi, sô pha mỗi người một nửa, muốn độc chiếm là không có cửa đâu.” Túm ống tay áo hắn điên cuồng kéo.
Hắn dịch dịch người, không để ý đến tôi, cầm lấy quyển sách tôi vừa ném lên người hắn bắt đầu đọc, một chút cũng không có ngượng ngùng với chủ nhân sô pha là tôi đây đang ở bên cạnh hung hăng trừng mắt hắn.
Một giây, hai giây, ba giây…
Tôi đau đầu, nhu nhu huyệt Thái Dương, nếu muốn đợi lương tâm thằng nhóc này thức tỉnh thì thà chờ ngày tận thế còn nhanh hơn.
Nghĩ nghĩ, thả lỏng tay đang túm góc áo hắn, tôi dịu dàng cười rộ lên, cố
gắng dịu dàng nói với thằng nhóc đang ôm sách: “Lance, đứng lên được
không, được không, đứng lên nào~” Nói xong lại nhẹ nhàng lay tay áo hắn.
Giọng nói cực kỳ ngọt ngào, cố gắng trở nên dịu dàng, nhưng tôi không cười
được như thế, lúc nói xong câu đó, khuôn mặt tươi cười còn có chút cứng
đờ, da gà trên cánh tay đều nổi hết lên, tôi thật sự bị mình làm cho ghê sợ, bao nhiêu tuổi rồi mà còn học giọng điệu đáng sợ đó nói chuyện cơ
chứ, tôi sẽ bị sét đánh mất, quá mất mặt.
Hắn không nhúc nhích,
mắt nhìn chằm chằm trang sách, nụ cười của tôi hoàn toàn cứng đờ, tôi
bây giờ cực kỳ muốn nhảy lầu ngược chính mình một phen, cậu không có
phản ứng gì như vậy thật không cho tôi mặt mũi nào, không phản ứng…
Hắn ngay cả sách cũng chưa lật, lần đầu tiên thấy hắn nhìn chằm chằm một trang sách lâu như vậy.
Hắn trừng sách, tôi trừng hắn, rốt cuộc cậu còn muốn ngẩn người bao lâu? Cậu căn bản đâu phải đang đọc sách.
Sau đó hắn ngồi dậy, ngồi sang một bên chừa chỗ trống trên sô pha.
Tôi ôm mặt, không thể nào, chỉ là thử nói một lần mà thôi, thế mà lần đầu
tiên thấy hắn ngoan như vậy, thì ra giả vờ một cô bé mười lăm tuổi làm
nũng một phen cũng thật hữu dụng, nhưng nó lại làm tôi bị rét lạnh một
phen, kiểu làm nũng này vẫn là nên ít làm, bằng không sẽ bị sét đánh.
“Miru.” Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, màu đen trong đồng tử mắt âm trầm dị thường,
khiến cho da đầu người ta run lên, đôi mắt hắc ám áp lực.
Ánh
mắt này giống như muốn ăn thịt người vậy, tôi lén lút dịch chân, không
phải chỉ là muốn cậu đừng nằm mãi thôi sao? Làm gì lại dùng biểu cảm
khủng bố như vậy để dọa người ta chứ, mắt âm trầm quá không tốt cho sức
khỏe.
“Về sau không cho phép cô dùng giọng điệu này nói chuyện với bất cứ ai.”
Vì sao? Không lẽ cậu cũng bị tôi làm cho ghê tởm à.
“Hm…” Hắn gác chân lên nhau, cúi đầu nhìn trang sách lẩm bẩm, sau đó nói cực tự nhiên nói “Ngoài tôi ra.”
Tôi yên lặng một hồi, rồi lại cố gắng nghĩ nghĩ, rốt cuộc ý hắn là thấy
giọng điệu vừa rồi của tôi rất mất mặt hay là không mất mặt? Thôi vậy,
thằng nhóc này luôn rất mâu thuẫn, dù sao hắn đã ngồi dậy để đọc sách là ổn rồi, ha ha.
Sô pha mỗi người một nửa, hắn ngồi đọc sách, còn tôi đi tìm điều khiển từ xa mở TV, đã lâu mới xem TV, bình thường vào
thời tiết nhàn nhã như thế này, tôi đều thích cầm sách đọc, nhưng bên
cạnh lại có một con mọt sách, nếu thêm một con nữa là tôi thì thật sự
không thể chịu nổi, cho nên, ngẫu nhiên mở TV xem để mình không cùng thế giới chệch đường ray, nhưng ngay sau đó tôi cực kỳ hối hận vì sao mình
lại đi mở TV, có khi cùng thế giới chệch đường ray cũng là một chuyện
hạnh phúc, ít nhất sẽ không phát hiện ra sự thật khiến người ta nôn ra
máu kia, cái thằng nhóc này khiến tôi tức chết!
Ban đầu chỉ là
tin tức mà thôi, không có tiết mục chương trình văn học thì xem tin tức
là thói quen của tôi, vừa xem vừa lấy một quả táo chậm rãi gọt vỏ.
Thẳng đến khi nghe thấy một cái tên quen thuộc khiến tôi hơi nghi hoặc, đem
lực chú ý rời khỏi quả táo sang mẩu tin, một mỹ nữ đang đọc thông báo
tìm người.
“… Tóc đen mắt đen, bề ngoài thanh tú, rất được
khách hàng của cửa hàng rượu Esme thích, người nào có thể cung cấp manh
mối về thiếu niên này sẽ được tập đoàn Drien hậu tạ lớn. Nếu anh Lance
Gordon đang ở trước TV thì xin hãy lập tức liên hệ với chúng tôi, vị hôn thê của ngài – đại tiểu thư tập đoàn Drien, Lilise Drien đang tìm ngài, hy vọng ngài có thể nhanh chóng liên hệ với chúng tôi, và còn một điều
nữa, ngài Lance có một người em gái bị bệnh nặng tên là Miru, hy vọng
những người biết chi tiết có thể cung cấp…”
Tôi hơi ngây ra, tên mà người ta vừa nói cũng quá quen đi, em gái… Miru?
Dao trong tay đột nhiên biến mất, tôi cúi đầu thấy trên tay mình chỉ còn
quả táo, không biết lúc nào hắn đã nghiêng người đến gần, con dao nhỏ
đang xoay xoay trong bàn tay hắn, hắn thản nhiên nói: “Sắp bị cắt vào
ngón tay.”
Tôi đưa quả táo cho hắn, chỉ vào TV nói: “Cái thông báo tìm người kia là thế nào vậy?”
Hắn quay quay quả táo, lại sờ sờ dao nhỏ trong tay giống như đang cân nhắc
chuyện gì, giây sau cũng học tôi gọt quả táo, một cái vỏ táo rất dài da
đều nhau dần dần được gọt khỏi quả, hắn không chút để ý nói: “À, hẳn là
tìm tôi, các manh mối đều nói về tôi.”
Tôi còn chưa kịp tiêu hóa hết thông tin trong câu nói của hắn, trong TV đã truyền đến tiếng khóc
cực kỳ bi thương, khiến tôi hốt hoảng quay đầu.
Một cô bé tóc
phấn hồng, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, áo váy bằng vải lụa dài màu
trắng giống như đóa hoa Bách Hợp nở rộ thuần khiết. Cô bé cầm khăn tay
ôm miệng đối diện với màn hình khóc tê thanh liệt phế, trang dung hoàn
mỹ đều chảy hỏng hết, cô bé vừa khóc vừa bi thống kêu “Lance, Lance, anh đang ở đâu vậy? Vì sao tiệc đính hôn ngày hôm qua anh không đến? Có
phải anh đã gặp phải chuyện gì không? Có phải số tiền trong tài khoản mà em đưa cho anh chưa đủ không? Huhuhu, em còn có nữa mà, em có thể đem
toàn bộ mật mã tài khoản tài sản của anh trai em cho anh, Lance, anh
đang ở đâu?”
Tôi si ngốc chỉ vào cô bé có chút quen mặt kia, khó hiểu hỏi: “Cậu quen cô gái kia không?”
Hắn gọt táo xong rồi cắn một ngụm, cười trông cực kỳ tươi mát dịu dàng “Tôi không biết cô ta.”
“Cười giả như vậy là muốn lừa ai chứ! Cậu nói đi, rốt cuộc là đã xảy ra
chuyện gì? Con gái nhà người ta chạy lên hẳn TV tìm cậu, em gái bị bệnh
nặng ở đâu ra thế?!” Tôi ôm chặt lấy cánh tay hắn rống lên.
Hắn vẫn cười, cầm quả táo đã cắn hai miếng đưa tới bên miệng tôi, dùng giọng dỗ trẻ nói: “Ăn táo đi.”
Ăn táo… Ha ha ha, ăn, hắn vẫn còn ăn được.
Thu ‘ngũ trảo’ lại, lấy đi quả táo, tôi cười vô cùng âm trầm “Nói, rốt cuộc cậu đã làm gì cô bé kia?”
Hắn cười nhìn tôi, cười trông cực kỳ vô hại hồn nhiên “À, không làm gì cả.”
Cái tươi cười kia nện xuống khiến tôi đột nhiên có dự cảm không tốt, rất không tốt.