Đọc truyện Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường – Chương 48: Kia không phải thực vật
[Một ngày nào đó, mỗi một góc của thế giới đều sẽ có hoa tươi của Esme nở rộ, đây không phải là lời hứa hẹn, đây là tuyên ngôn ]
Bên cạnh cửa vào trang trại hoa, một bảng gỗ thô thước vuông được dây leo
hoa Đằng Mạn bao quanh treo lên, chữ đậm vô cùng đơn giản rõ ràng hiện
lên trên tấm ván gỗ mộc mạc đôn hậu.
Mỗi lần nhìn dòng chữ đã
được ba ngàn bảy trăm sáu mươi năm nhà trồng hoa lưu truyền kí tên, lại
từ hội trưởng hiệp hội Green cùng toàn thể nhân viên công tác ghi nhớ
trong lòng “Tuyên ngôn hoa tươi”, tim tôi luôn đập rất nhanh.
Cho nên, những người trồng hoa của Esme đều xứng đáng được tôn kính.
Hắn đứng trước cửa, hoàn toàn vô cảm với tấm bảng gỗ kia, chỉ liếc mắt một
cái giống như cục đá ven đường rồi làm như không thấy.
Có một giây, tôi cực kỳ muốn dí mạnh đầu hắn dán vào tấm bảng, ghé vào lỗ tai hắn điên cuồng hét lên “Tôn trọng! Tôn trọng!”
Thôi vậy, hắn mà đã không có hứng thú thì dù có bóp chết hắn, hắn cũng không quan tâm. Nhưng nếu hắn mà có hứng thú, thì cho dù có lôi kéo chết hắn, hắn cũng không bỏ qua.
Tính cách kiểu gì thế không biết??!!!?
Không nghĩ nữa, nghĩ nhiều thì chắc chắn sẽ bị hắn làm cho tức đến nôn ra máu, không nhìn thấy, coi như không nhìn thấy là được.
Phía dưới cánh cửa tròn, bậc cao khoảng ba thước, trong bụi lá cây màu xanh
nhạt rậm rạp có lấm tấm hoa nhỏ màu tím xinh đẹp nở rộ, nếu chạm tay vào có thể cảm nhận được sự mềm dẻo của nó.
Hắn đúc tay vào túi
quần, ánh mắt tùy ý nhìn bụi rậm, tôi nghe hắn “Ủa” một tiếng, quay đầu
nhìn hắn, thấy hắn hơi nhếch lên khóe miệng, khóe mắt hơi nheo lại, vẻ
lạ lẫm “Hoa này tượng trưng cho thăm hỏi, chỗ này ít nhất cũng phải trên trăm cân đi.”
“Hai trăm ba mươi mốt cân, hoa này thuộc hàng
thượng phẩm, vì chúng nặng hơn 1,3 lần so với hoa bình thường.” Tôi đặt
tay lên cửa, xúc cảm rất mềm mại, nhưng tôi biết cho dù hắn có lấy dao
cắt cũng không thể cắt đứt các cành hoa đang đan vào nhau.
Cánh
cửa này thoạt nhìn rất giống một cây dây leo hoa quấn vào nhau mà thành, kỳ thật mỗi một đóa hoa đều là từ một gốc cây độc lập, để đạt được
nhiều ánh mặt trời và dinh dưỡng, từng cây đều quấn quýt lấy nhau, cho
nên ngôn ngữ của hoa này là “Tam sinh ái niệm”, mặt khác, lá cây trùng
điệp đan nhau sẽ tăng cường tính bền chắc, dùng để làm cửa thật sự rất
thích hợp.
Nhưng người bình thường không thể dùng loại hoa khó
trồng này làm cửa, ít nhất đối với tôi mà nói, khó ở chỗ là kỹ thuật
chăm sóc.
Đương nhiên nếu chỉ là tính tăng bền chắc thì vẫn
không đủ để khiến cho tên đi bên cạnh này phải dừng lại, tôi nghĩ hắn
hẳn là biết một đặc tính khác của loại hoa đặc trưng cho thăm hỏi này.
Trong sách, một trăm thực vật quý hiếm có ghi lại, những loại hoa nhỏ
lại có công năng ghi nhớ, có thể thông qua bất cứ bộ phận nào của người
chạm vào nó biết được vân tay, nhiệt độ cơ thể, thực lực, hơn nữa có thể chứa đựng, lưu giữ tin tức khoảng một năm.
“Hoa này không tệ,
thông qua chạm đến là có thể ghi lại tin tức của rất nhiều người, hơn
nữa nếu không để ý thì rất khó nhận ra loại hoa, cho dù là cao thủ thì
bình thường cũng không hay để ý, bởi vì ngoài năng lực chữa trị kinh
người ra thì lực công kích của nó cơ bản là số không, nói cách khác,
cánh cửa này đã ghi lại rất nhiều vân tay người.”
Không tệ thì thế nào, chẳng lẽ cậu muốn nhổ bật gốc khiêng về nhà cất giữ?
Tôi thấy ánh mắt hắn sáng rọi nhìn về phía tôi, tôi vội vàng nói: “Nhìn tôi làm gì, tôi không biết trồng.” Cho dù tôi có thể trồng thì cũng không
thể trồng thành một cái cửa, đó là bản lĩnh mà chỉ có người trồng hoa ở
trang trại hoa mới có.
Tôi đẩy cửa ra, nhấc xe đạp đi vào, hắn đứng ở cửa cúi đầu nhìn dưới mặt đất, cười có chút lạnh băng.
“Làm sao vậy?” cảm xúc của hắn không bình thường từ lúc nào vậy? Vừa rồi còn bình thường, hình như là vào lúc chúng tôi thảo luận dinh dưỡng của súp lơ giống với loại rau nào để thay thế, trong nháy mắt, tôi có cảm nhận
được hắc ám chợt lóe mà qua trong mắt hắn, thật giống như nhìn thấy cái
gì hắn không thích vậy. Tôi có thể xác định không phải vấn đề súp lơ,
bởi vì chúng tôi đã thảo luận ra thức ăn thay thế, hắn không thích súp
lơ thì hẳn là cao hứng mới đúng.
Hiện giờ, loại cảm xúc này lại giống như áp lực sắp bùng nổ.
“Không có gì, chỉ là nhìn thấy mấy con sâu bọ, tôi không thích.” Tay hắn thói
quen tính gẩy tóc ra sau đầu, tiếp xúc đến trán lại bỏ tay xuống, tóc
mái đã được cắt ngắn rồi.
“Không thích thì cũng đừng nhìn, chúng ta còn có chính sự phải làm.” Ở Esme sao có thể không có sâu bọ, một
đống bươm bướm chuồn chuồn châu chấu còn đang nhảy lung tung ở bụi hoa
kìa.
Hắn lại rút tay vào túi, thảnh thơi vào cửa đuổi kịp tôi,
sau đó tôi nghe thấy cảm xúc của hắn trở nên tốt hơn, nói thầm “Cũng
phải, chỉ cần bắt sâu vùi vào trong đất là được, căn bản là không cần
nhìn.”
Qua cửa là có một hành lang màu xanh thuần từ thực vật
xây dựng lên, hắn đi ba bước dừng hai bước, một hồi nhìn sang đường hoa
Đằng Thùy trong hành lang bên này, một hồi lại chuyển mắt nhìn mấy khỏa
hoa nhỏ sinh trưởng bên kia.
Tôi không thể không dừng lại chờ
hắn, tên này á, chỉ cần nhìn thấy thứ mà hắn cảm thấy hứng thú thì sẽ
trở nên cực vô lại, túm kéo hắn đến mức nào, hắn cũng không quan tâm đến bạn.
Nhưng cũng khó trách, đây là địa điểm mà hiệp hội Green
chú trọng nhất, rất nhiều người trồng hoa vĩ đại làm việc lâu dài ở nơi
này, còn có cả nhiều người làm vườn thực tế còn có nghĩa vụ nghiên cứu
các loại hoa trân quý, cho nên hoa ở trang trại này đều không tầm
thường.
“Ba loài.” Hắn tính tính “Mười đại thực vật quý hiếm
nhất thế giới thế mà nơi này lại có đến ba loài, còn có loại hoa không
thể xác định loài.”
“Ừ, chính xác mà nói, trong bảng một trăm
loại thực vật quý hiếm của thế giới có thể tìm được bốn mươi ba loài ở
Esme, hơn nữa trong tay hiệp hội Green ở Esme còn nắm giữ ít nhất mười
một loại hoa không thua gì bảng một trăm loại thực vật quý hiếm kia,
nhưng do tính khu vực, không có thu nhận sử dụng trăm loại hoa kia vào
Esme. Nói như thế nào đây, trên cơ bản bảng xếp hạng trăm loài thực vật
quý hiếm ít nhất có hơn bảy mươi loài đã được trang trại hoa nghiên cứu
ra, trở thành các loại hoa thông thường của Esme, ba loại vừa rồi mà cậu nhìn thấy đều đã được Esme coi là thông thường, nếu cảm thấy hứng thú
thì có thể viết cái đơn xin giống về nhà trồng, rất đơn giản.” Tôi cười
ha ha nói với hắn, cho nên mới nói những người trồng hoa của Esme đều là những chuyên gia xứng đáng được bất kì ai tôn kính.
“Về phần
loài hoa mà cậu nói là không thể xác định loài…” Tôi yên lặng quay đầu đi, tôi đương nhiên biết hắn nói đến loại hoa nào, hoa mập mạp đầu nấm
sinh trưởng đằng sau hoa Đằng Thùy, bởi vì hắn trừng nó lâu nhất. Tôi
rất muốn cười, thật là, sớm hay muộn cũng có một ngày hắn sẽ bị tật cậy
mạnh háo thắng của mình hại khổ, hỏi một chút sẽ chết sao? Cái gì cũng
phải tự mình đi tìm tòi giải quyết, cho dù không hiểu cũng tuyệt đối
không mở miệng hỏi, chỉ biết liều mạng cắn tư liệu, chữ trên sách vở rất nhiều là chính xác, nhưng vĩnh viễn cũng không trực tiếp rõ ràng bằng
đáp án của những người có kinh nghiệm, bởi vì đáp án luôn luôn biến hóa, mà các bộ sách thì nhất định phải mất một thời gian sửa chữa tái xuất
bản.
Tên ngốc này.
“Đó không phải thực vật.” Nắm lấy tay hắn túm đi, một tay dắt xe đạp một tay dắt hắn có chút quá sức, nhưng
nếu cứ mặc hắn ở trong này thì khi thu thập xong hoa tươi, lễ hội hoa
cũng qua mất rồi.
“Không phải thực vật? Vậy thì đó là sinh vật
hay là loài nấm? Nếu là sinh vật thì hẳn là thuộc loài nhiệt độ thấp như ếch hay rắn mới có khả năng ngụy trang thành như vậy, hẳn không phải
loài nấm, không có điều kiện cho nó sinh trưởng.” Hắn quay đầu nhìn
‘thực vật’ kia.
“Là vòi phun nước.” Tôi cứng mặt phun ra đáp án, trong lòng liều mạng nói cho mình không được cười, trăm ngàn không được cười, lòng tự trọng của đứa trẻ này rất mạnh, hắn thẹn quá thành giận
là chuyện cực phiền toái.
“Vòi phun nước?” Tôi không khó khăn để thấy hắn ngây người nửa giây.
Tôi cúi đầu, thật sự không nhịn được, ha ha ha, dùng biểu cảm nghiêm túc
như vậy để đi phân tích vòi phun nước ở vườn hoa, còn sinh vật, loài
nấm, đứa trẻ này thật đáng yêu, cười chết mất.
“Miru.” Hắn mặt không chút thay đổi thản nhiên gọi tôi một tiếng.
Tôi lập tức ngừng cười, cẩn thận lén nhìn hắn một cái. Hắn nhìn tôi, trong
đôi mắt to rõ ràng có ý uy hiếp, ngầm ý nói cho tôi biết ‘cô dám cười
nữa thử xem’.
Tôi cắn môi dưới, bởi vì chịu đựng cười cho nên
hai mắt cũng trợn tròn theo, sau đó vòi phun nước được thiết kế độ cao
trông giống thực vật kia bởi vì vừa vặn đã đến giờ tưới nước mà đột
nhiên xoay tròn phun nước, lưng hắn bị tưới phải, ướt đẫm một vùng lưng.
Tôi rốt cục không nhịn được, ôm bụng không kiêng nể gì cười to ra tiếng “Kỳ thật… Ha ha ha… Tôi không cười cậu… Ha ha, thật đấy.” Câu biện
giải này đúng là giấu đầu lòi đuôi.
Hắn trầm mặc một hồi, bỗng
hơi nhấc khóe miệng, sau đó rút lại tay đang bị tôi nắm, xoay người bước đến gần cái vòi phun nước cực giống một đóa hoa kia, nước tưới ướt đẫm
cả người hắn, khiến cho màu đen trong đồng tử mắt của hắn trở nên vô
cùng trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Tôi đột nhiên có một dự cảm cực không tốt, sau đó thấy hắn giơ chân lên…
“Á!!! Tôi sai lầm rồi! Tôi không nên cười nhạo cậu ngu ngốc kiến thức không
đủ! Đừng phá hỏng vòi phun nước của người ta! Sẽ bị phạt tiền a a a!!!!”