Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 23: Tôi đâu mời hắn vào


Đọc truyện Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường – Chương 23: Tôi đâu mời hắn vào

Hoa Nguyệt ở trong
mưa đêm nở rộ, phấn hoa phát ra ánh huỳnh quang bị đánh tan, nhiều con
đom đóm vây quanh đóa hoa, giống như ma trơi đang múa tràn ngập khắp
vườn.

Tôi ý bảo hắn ngồi xổm xuống, phân một nửa ô cho hắn, nghe tiếng mưa rơi lộp bộp trên nóc ô, rồi trút xuống trở về đất mẹ.

“Nở đi, nở đi.” Tôi thì thào thúc giục, nhẹ cầm hoa Nguyệt, cẩn thận nhìn.
Thẳng đến khi thấy một đóa đang dần dần bung ra nhiều cánh hoa màu vàng, sinh cơ bừng bừng diễm lệ mới thở một hơi, “Hoa vàng nhỏ, ngôn ngữ của
loài hoa này là sự nghiệp thuận lợi.”

Tôi ngắt hoa xuống đưa cho hắn, “Tặng cậu, công việc đầu tiên tới tay.” Hoa vàng nhỏ là từ hoa
Nguyệt biến dị mà sinh trưởng, tựa như cỏ bốn lá trong loài hoa Clover
vậy, khó có thể có được, ngụ ý là đều rất tốt đẹp. Có thể tìm được một
đóa là rất may mắn.

“Cô biết tôi đi phỏng vấn thành công?” Hắn cầm hờ hoa, hẳn là không muốn lỡ tay bóp nát.

“Cậu lợi hại như vậy, chỉ là một công việc sao có thể không lấy được vào tay cơ chứ.” Không phải tôi trêu đùa hắn, tuy rằng ngày thường hắn luôn
lười nhác, nhưng quả thật hắn rất giỏi, phỏng chừng chỉ cần đứng không
nói lời nào chỉ cười một cái, là người ta sẽ cầm công việc đến cầu hắn
ấy chứ, đặc biệt là loại công việc chú trọng diện mạo đặc biệt như nhân
viên phục vụ.

“Đúng vậy, rất đơn giản.”

Phiền cậu khiêm

tốn chút đi, người ta là khách sạn Esme sáu sao, công việc ở đó thường
xuyên bị tranh đến mức hỏng đầu, cậu đúng là một thằng nhóc kiêu ngạo.

Rút ô về, cậu gặp mưa tôi cầm ô, chúng tôi cùng nhau đi đến dưới mái hiên.
Đang định mở cửa, hắn đột nhiên kéo tôi lại, tôi nhìn hắn đứng phía
trước tôi, khó hiểu hỏi: “Sao vậy……”

“Cô Miru, đèn tôi đã……”

Cửa đột nhiên mở ra, hé ra gương mặt cười ngốc, vừa lúc chống lại nắm đấm
hung ác, tôi vừa mới nâng tay lên định chào, khuôn mặt tươi cười nháy
mắt hóa đá, lời chào chưa kịp ra miệng biến thành “Á!”

Cứ ngơ ra nhìn khuôn mặt tươi cười không phòng bị của Masaaki vì cú đấm mà biến
hình, cả người bay vụt ra sau, rầm một tiếng đụng vào cầu thang.

Thế này là sao? Những người đứng xem toàn bộ quá trình vụ án bạo lực mưu sát nhau?

“Kẻ địch, quá yếu.”Hắn thản nhiên nhìn nắm đấm của mình nói, rồi nhấc chân chuẩn bị bổ thêm một kích trí mạng.

Tôi ném ô xuống, rống to “Không được có bản năng phản ứng!” xông lên, cả
người ôm eo hắn, thân thể hắn cứng lại một giây, mặt tôi đụng vào lưng
hắn đau quá, may mà hắn không quay lại đá thủng nội tạng của tôi,
“Lance, anh ta là khách, không phải kẻđịch.” Có lầm hay không, tôi cuồng khóc trong lòng, tên chết tiệt này bị tiểu não đổi chỗ với óc sao? Nào
có kẻ địch lại mang vẻ mặt tươi cười mở cửa cho cậu chứ, nếu anh ta bị
một đấm của cậu đánh chết thì tôi phải nói với cha mẹ người ta thế nào
đây!

“Khách?” Hắn quay đầu lại, đôi mắt màu đen dưới ngọn đèn chỉ có đạm mạc, “Tôi đâu mời hắn vào.”

Tôi buông hắn ra, nói như khóc: “Tôi mời.” Nói xong vô cùng thảm thiết ba
bước làm thành một bước điên cuồng chạy đến, đầu anh ta trực tiếp va vào cầu thang thành một lỗ thủng, anh ta sẽ không cứ thế lên trời đi.

Mới chạy đến bên cạnh, Masaaki đã nhảy dựng lên, đầu đầy mảnh vụn, cực kỳ
tinh thần chỉ vào Lance kêu to, “Cướp! Cướp chạy đến nhà dân hành hung!
Tôi sẽ bắt tên hung ác này lên phường!”

Tôi ngẩn người, ngây
ngốc hỏi: “Anh không sao chứ?” Vừa rồi người bị đánh bay va phải đầu
thật là cậu sao? Sao lại ngay cả máu cũng không thấy giọt nào vậy.

“Sao? Tôi sẽ có chuyện gì?” Hắn làm tư thế chiến đấu, đề phòng giống như một
con sư tử “Cô Miru, cô mau đến phía sau tôi, tôi bảo vệ cô.”

“Anh không sao là tốt rồi.” Linh hồn ơi, cứ thế từ một hơi phun ra hơn phân
nửa, tôi rơi lệ trong lòng cách xa bọn họ, thần ơi, thế giới này làm

người ta càng ngày càng không thể lý giải, tha thứ một người thường như
tôi đi, tôi hoài nghi hai người họ nếu có lấy một thanh đao to đánh nhau cũng sẽ không sao cả. Tôi không nên kinh ngạc, nhìn bọn họ có thể nhảy
xuống từ nóc nhà hay bám trên trần nhà là biết, đó là cái thế giới mà
tôi – một người bình thường không có chút quan hệ nào.

Đúng là một thế giới vô cùng kỳ diệu.

“Đúng rồi.” Tôi tiều tụy quay đầu, áp suất thấp quay đầu, nói với hai người
đang đề phòng nhau: “Hắn, anh trai tôi.” Chỉ vào người mặt than lạnh
lùng, “Hắn, nghệ nhân âm nhạc đầu đường, tôi mời đến ăn cơm.” Lại chỉ
vào người ngốc nghếch đang phừng phừng lửa.

“Hai người có thể ra ngoài cửa đánh, phí dụng tu sửa dụng cụ gia đình không rẻ đâu.”

Nói xong đi vào phòng bếp, phía sau, Masaaki kinh ngạc lớn tiếng nghi ngờ,
“Cái gì? Phần tử hung ác cùng cô Miru từ đầu tới đuôi không một chút
giống nhau kia là anh trai cô?”

Cuối cùng tôi cũng biết vì sao
cậu luôn ăn uống không đầy đủ, một chút đạo lí đối nhân xử thế cũng
không hiểu, nếu ở trong nhà người khác thì đã sớm bị một cái chổi đuổi
ra rồi, cho dù hắn không phải anh tôi thì cậu cũng đừng nên rống đi ra
như thế chứ!

Nếu bọn họ đánh nhau thật thì không tốt, tôi không
quen nhìn cảnh bạo lực. Nhanh chóng vào phòng bếp đun nóng canh rồi lại
chạy ra, giữ chặt hắn một phen, nhét bộ quần áo sạch sẽ vào tay hắn rồi
đẩy hắn lên phòng tắm tầng hai, rồi ấn Masaaki vào sô pha bảo anh ta
uống trà.

Rồi nói một câu nói thấm thía, “Anh ấy là anh trai
cùng cha khác mẹ với tôi, thân thế đáng thương, anh đừng hỏi.” Ngăn chận tên miệng cứ thẳng tuột kia.


Khi tôi mang hết đồ ăn lên bàn ăn, hắn mới thảnh thơi từ cầu thang đến.

Chân trần, một bước một vũng nước đi tới, quần áo màu trắng, nút thắt một
cao một thấp tùy tay cài hai cái, giọt nước trên tóc rơi xuống tích táp, tóc mái quá dài che đi nửa bên mặt, không giống như vừa tắm rửa xong,
mà giống như là mới lặn từ trong sông đi lên.

Quả nhiên, hắn ở
trong phòng tắm chỉ dội nước không, ngay cả móng tay cũng không biết cắt thì thật đúng là không thể yêu cầu hắn phải sạch sẽ.

Tôi lấy khăn lông đang vắt trên sô pha, đi đến trước mặt hắn, “Cúi đầu.”

Hắn khó hiểu, nhưng vẫn cúi đầu, giọt nước liên tiếp chảy xuống, thấm vào
cổ áo. Tôi chùm khăn lông lên đầu của hắn, vươn dài tay, kiễng mũi chân, lực đạo vừa phải lau cho tóc hắn.

Chúng tôi cách nhau rất gần,
gần đến mức có thể nhìn thấy chính mình trong mắt nhau, trong con ngươi
màu đen của hắn là loại trống rỗng lạnh nhạt, ngẫu nhiên hiện lên ánh
đèn phản xạ mới làm cho đôi mắt hắn có chút sức sống.

Tôi lau
cẩn thận, đôi mắt hắn dần dần nhu hòa, không hề cảnh giác, thả lỏng thân thể, đôi mắt đen trống rỗng bị một loại cảm tình khác chiếm cứ, híp mắt lại rất thoải mái giống như một loài động vật vô hại.

Tôi giúp hắn lau khô tóc, cài lại nút thắt bị cài sai.

“Ăn cơm đi, đêm nay cậu có thể ăn nhiều một chút.” Tôi nhẹ nhàng cười.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.