Đọc truyện Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường – Chương 161: Ngày một tháng chín
Bất cứ tài sản gì
cũng có giá trị cao ngất ngưởng trong căn phòng đấu giá ngầm, nơi ấy sẽ
trở thành chiếc giường cho bạn yên giấc.
Con số còn chưa vọt lên, thì tuyệt đối không thể hạ xuống được, hai mức độ cũng tuyệt đối không thể đua tranh nhau quá gay gắt.
Trên sàn gạch men sứ đầy máu loãng u ám nồng nặc, những thân thể bị đạn bằng năng lực Niệm đánh nát, tay chân rải rác khắp phòng, đại sảnh bán đấu
giá vốn hoa lệ giờ lại biến thành nơi chất xác người.
“Hoàn toàn chẳng có gì đáng để tôi đánh cho tận hứng cả.” Feitan mặc suit màu đen
của MC, đeo nơ con bướm đứng trên bục đấu giá, lạnh lùng nói trước hàng
trăm thi thể dưới bục. Dưới ngọn đèn duy nhất trong đại sảnh, có cả
Franklin giống như núi nhỏ đang đứng bên cạnh hắn.
Vốn đầy thị huyết điên cuồng muốn tự mình động thủ đánh con mồi vào địa ngục, lại do đối thủ quá yếu mà lại lạnh nhạt đi.
Bang chủ nói, giết sạch hết bọn chúng. Cho nên hội đấu giá ngầm xã hội đen
ngày một tháng chín, mọi người khách đến tham gia đều phải chết.
Trong đại sảnh kín im lặng như địa ngục, chỉ có một cô bé mặc quần bò, đeo
vòng cổ nghịch chữ thập, đang sử dụng máy hút bụi có hình con cá vàng
mắt lồi quái dị hút các thi thể, ghế dựa, trang sức vỡ vụn, di vật vào
bụng, một giây trước vẫn là người, lúc này lại là rác rưởi bị chiếc máy
hút bụi đó nuốt.
Mà mấy tên ‘quái vật’ ở đây đều đã quen. Giết người chẳng hề tốn sức hơn việc uống một cốc nước, trong tâm tính cũng cho là thế.
Ghế dựa bị lật đổ, một người khách đến tham gia hội đấu giá máu chảy đầm
đìa ôm ngực trên sàn. Feitan liếc nhìn, nhếch miệng cười châm chọc, rồi
ung dung bước đến gần. “A, vẫn còn kẻ chưa chết à.” giọng điệu bỡn cợt
thờ ơ, lại mang sự tàn nhẫn trực tiếp nhất.
“Cho dù… cho dù
bọn mày là ai, bọn mày đều chết chắc…” là người của xã hội đen nên
chẳng sợ cái chết, nhưng không thể chịu được bị chết nhục nhã như thế,
vị khách chỉ còn một hơi thở, vẻ mặt dữ tợn nhìn Feitan như chỉ muốn
nuốt sống hắn. “Mấy ông trùm xã hội đen chắc chắn sẽ giết sạch bọn
mày… và cả tất cả người nhà của bọn mày nữa.” Ăn miếng trả miếng, lấy
mạng đền mạng, khiến bọn mày phải nếm mùi đau đớn của địa ngục.
Franklin vô tình, giơ tay lên, một chuỗi đạn Niệm bắn về phía vị khách đó, hắn
mất kiên nhẫn, một thằng đàn ông sắp chết mà sao dài dòng thế.
“Người nhà mà hắn nói là gì thế?” Feitan vẫn để hai tay trong túi quần, nhìn thi thể trước mặt, hắn nghiền ngẫm hỏi.
Cô bé tóc ngắn màu đen mặc quần áo trông nhẹ nhàng khoan khoái, cố gắng
quét dọn thi thể, nhìn thấy những mảnh thi thể mới, liền quay đầu kéo
máy hút bụi đến để dọn dẹp. Cô nghe thấy Feitan hỏi, mới ngẩng đầu lên,
qua chiếc kính đen to trên mũi, ở nơi hắc ám máu me này, ánh mắt lại cực kỳ bình thản. “Người nhà? Ý hắn là Miru và bang chủ à?”
Miru từng nói, bang chủ là người nhà của cô ấy.
“Nói cách khác, mấy tên trùm xã hội đen muốn giết Miru?” cô bé có chút ngơ ngác, chậm chạp ba giây mới định thần lại.
“Không đâu, Shizuku. Miru sẽ không đến những nơi như thế này, chỉ cần ở Esme,
thì cô ta vẫn an toàn.” Franklin vươn bàn tay to vỗ vỗ đỉnh đầu của cô
gái đang buồn lo vô cớ, an ủi cô.
“Hừ.” Feitan cười nhạo một tiếng, sau đó giơ chân dẫm lên thi thể bị bắn thủng lỗ chỗ, hung hăng nghiền thành bột.
Minh Lạc, rốt cuộc cậu là ai?
Dưới vòi hoa sen trong phòng tắm, tôi ngẩn người đứng, mái tóc dài dán vào
thân thể ướt sũng. Trong phòng tắm mờ mịt do nước tắm, tầm mắt bắt đầu
mơ hồ, tôi cố gắng chớp mắt, rũ bọt nước trên lông mi xuống.
“Kurapika.” Tên này thật khó đọc. Tôi tắt vòi nước nóng, mặc áo ngủ của khách sạn rồi đi ra phòng tắm.
Minh Lạc không nhắc lại kế hoạch tiêu diệt con nhện, giống như chúng tôi chỉ đơn thuần đến Yorknew du lịch vậy, trí nhớ về bộ truyện tranh đã vỡ vụn đến mức không xếp lại nổi một hình ảnh đầy đủ, có thể nói là hoàn toàn
vỡ nát. Cho dù tôi cố gắng hồi tưởng cũng không nhớ nổi tháng chín này,
Yorknew sẽ xảy ra chuyện gì ở nơi nào. Điều duy nhất có thể mơ hồ nhớ rõ là Ubogin và Pakunoda chết, nhưng ngay cả sự loáng thoáng này cũng mang tính không xác định. Càng miễn bàn chuyện bọn họ chết lúc nào và vì
sao, hoàn toàn không nhớ rõ. Nếu đã hoàn toàn quên thì tôi đã không đau
đầu như vậy.
Vốn đã đủ loạn rồi, mà Minh Lạc lại chen vào. Được
người khác nhờ đi tiêu diệt băng Ryodan, cậu ấy không nói sai, cũng
không cần nói dối tôi về chuyện này. Nhưng vẫn có điểm bất thường, tôi
luôn chờ Minh Lạc mở miệng giải thích với tôi, tôi tin tưởng cậu ấy có
lý do, cho nên tôi mới im lặng chờ cậu ấy mở miệng.
Nhưng chân tướng về con nhện vừa bị lộ, Minh Lạc vốn định nói với tôi giờ lại không định mở miệng nữa.
Tôi bước tới đại sảnh nhỏ, tháng chín muốn đặt phòng khách sạn ở Yorknew
thật không dễ dàng. Bởi vì hầu như tất cả những người trên thế giới có
hứng thú với buổi bán đấu giá mộng ảo mỗi năm một lần này đều đổ dồn về
đây, tiểu thư, thiếu gia, đại gia, thêm cả đàn vệ sĩ đã gần như chiếm
hết các khách sạn.
Minh Lạc chỉ gọi một cuộc điện thoại là dễ dàng tìm được nơi ở, trong Yorknew này, có vẻ như cậu ấy không gì không làm được.
Để an toàn, hai chúng tôi đặt một phòng, cứ nghĩ đến cô nhân viên phục vụ mỉm cười ái muội, là tôi cảm thấy thật quỷ dị.
Ngọn đèn trong phòng thiên về màu da cam, nhu hòa giống như vải xa tanh, ánh sáng như nước khiến đôi mắt không dễ bị mỏi. Trên tường, chiếc chuông
đồng hồ điện tử hình tròn vừa qua mười giờ. Minh Lạc lười nhác ngồi dựa
vào sô pha đơn, nhìn thành phố đèn sáng trưng ngoài cửa sổ, nghiêng đầu
không biết đang suy nghĩ gì.
Trên bàn có một quyển mục lục các
vật phẩm bán đấu giá, chiều nay Minh Lạc kéo tôi đi trả hơn một vạn tiền đặt cọc mới lấy được, nó để chuẩn bị cho tham gia hội đấu giá chính
quy. Cậu ấy có ý kiến không ít với buổi đấu giá ngầm này, giơ tay phản
đối: “Bảo vật thì nhiều, nhưng mấy tên tham gia cạnh tranh thì không
được tốt cho lắm, tớ không nên mang cậu đến cái nơi chướng khí mù mịt
quỷ quái đó. Đợi đến ngày mùng 4, tớ sẽ mang cậu đi hội đấu giá
SouthernPeace chính quy.”
Đến Yorknew, kỳ thật tôi càng giống
như là đến vui chơi giải trí du lịch, rõ ràng biết sự tình rối như tơ
vò, bế tắc không cởi ra được, mà vẫn còn thản nhiên tự tại như vậy,
khiến tôi cảm thấy rất giống như là sự tĩnh mịch trước lúc bão táp đến.
“An, không làm khô tóc thì cậu sẽ bị cảm đấy.” Minh Lạc cầm di động quay đầu nhìn tôi, không chịu nổi khi thấy tôi cẩu thả như vậy.
Tôi ngượng ngùng cười cười, sờ sờ tóc, cả bàn tay dính ướt.
“Thân thể này của cậu yếu như vậy mà còn không chăm sóc mình cho tốt, trong
khoảng thời gian này, tớ sé tìm một đống biện pháp để cải thiện tình
trạng sức khỏe của cậu, thể nào cũng phải tốt hơn bây giờ. Thật là, lúc
sống lại, sao cậu không tìm người khỏe như trâu thế, lần nào bị cảm là
cứ như đang đến gần cửa sinh tử ấy.” Minh Lạc vừa lải nhải vừa vươn tay, tôi đến gần nắm lấy.
“Tớ đâu được lựa chọn chứ, có thể sống đã
là may mắn lắm rồi.” Tôi cười nói, có thể sống lại vốn đã rất khó tin,
chẳng lẽ còn có thể chọn lựa thân thể sao.
“Nếu có thể lựa chọn, tớ cũng sẽ không chọn cái tên này để mà bị người ta hiểu lầm thành đồng tính.” Minh Lạc cũng vui đùa.
Tôi im lặng dẫm lên thảm, ngồi xuống đất, ngẩng đầu gối lên đầu gối cậu ấy, cậu ấy lấy một chiếc khăn lông trắng bắt đầu nhẹ nhàng lau tóc cho tôi.
Thật dịu dàng, linh hồn của Minh Lạc vốn trong sáng sạch sẽ như nước vậy.
“An, làm thế nào mà cậu quen biết thằng nhóc kia?” Dưới ngọn đèn nhu hòa, Minh Lạc cũng tự nhiên nhẹ nhàng nói.
Tôi có chút mệt mỏi khép hờ mắt, cảm nhận được giọt nước trên tóc đều bị
khăn mặt thấm hết. “Ở cửa nhà, nằm giống như một đứa trẻ không nhà để
về, thật sự không nhìn nổi nữa mới bước lên giúp đỡ.” Chỉ là một lần mềm lòng, tôi chưa bao giờ biết sự ràng buộc lại có thể xâm nhập đến tận
cốt nhục như thế.
“Đương nhiên, không ngã ở trước mặt cậu thì
thôi, nhưng cậu mà đã nhìn thấy là nhất định sẽ không tự chủ được đến
gần, cho dù tên kia là ma quỷ hay là thiên sứ đi chăng nữa.” Minh Lạc
rất thành thạo, như một đuôi cá không tiếng động cầm lược chải mái tóc
dài màu xám bạc xuống.
Tôi thản nhiên cười cười, không hối hận
vì đã đưa hắn về nhà, chỉ hối hận là không ném hắn vào bệnh viện, ai
biết một thiếu niên thoạt nhìn đơn thuần lại vô lại như vậy chứ. Đúng là điển hình của câu ‘con người là không thể chỉ nhìn bề ngoài’.
“Vừa rồi có người gọi điện thoại cho tớ, nói hội đấu giá ngầm hôm nay bị tẩy huyết không còn ai.” Minh Lạc vươn ngón tay nhấc một lọn tóc hơi cuốn,
vừa cười vừa thả ra. “Năm trăm vị khách, toàn bộ bị giết sạch.”
Tán gẫu hòa nhã, giây sau lại là địa ngục.
Tôi không hề cử động, vẫn cùng Minh Lạc dựa sát vào nhau, nếu chỉ nhìn giới tính, chúng tôi quả thật quá ái muội.
“Người trong thế giới ngầm đã phát hiện ra, chuyện mất mặt như vậy, muốn giấu
kín cũng không giấu nổi, ăn miếng trả miếng mới là quy tắc của cái đám
đó.” Minh Lạc vẫn cẩn thận dịu dàng, ngữ điệu lười nhác cũng không thay
đối. “Thế giới ngầm nhất định sẽ phái ra một số lượng lớn để đuổi giết
băng đảng đã làm bọn chúng mất mặt. An, cậu có định cứu cái đám mà vừa
lên sân đã giết sạch năm trăm người không vậy.”
Cứu… bọn họ?
Tôi cảm thấy hình như có thứ gì đó bị lời nói của Minh Lạc xé rách ra, cái
nỗi đau chảy mủ này rất kỳ quái, khiến tôi cảm thấy tê ngứa mà kiệt sức. Chậm rãi vươn tay đặt lên mu bàn tay Minh Lạc đang vuốt mái tóc dài của tôi, tôi rất nghi hoặc, lại nói nhỏ như sợ dọa phải ai “Vì sao phải
cứu?” Bọn họ, cho tới bây giờ đều không cần.
“Cậu nắm giữ rất
nhiều tình báo, chỉ cần để lộ ra… là có thể giết Kurapika đúng không.” hình như ‘Kurapika’ sẽ một cái tên rất buồn cười, mỗi lần nói đến là
cậu ấy không đứng đắn như đang đùa giỡn.
Chậm rãi mở ra mí mắt
buồn ngủ, tay dùng sức đến mức khiến cả mình cũng cảm thấy giật mình, cơ hồ là nắm chặt bàn tay đang vuốt tóc tôi. Tiếng nói của tôi rất bình
tĩnh, không có một chút âm bằng trắc, trong tròng mắt chỉ có ánh đèn như ngọn lửa cháy lan bên ngoài cửa sổ “Cậu là ai?”
Minh Lạc tuyệt đối sẽ không hỏi tôi mấy vấn đề này, tuyệt đối không.
Không khí yên lặng căng thẳng một lúc, mới nghe thấy tiếng nói bất mãn trên
đỉnh đầu “Ồ, đàn bà của đầu lĩnh con nhện cũng không ngu nhỉ. Nhưng tôi
ghét nhất chính là đàn bà tự cho mình là thông minh.” vẻ không đứng đắn
trong giọng nói tăng thêm, giống như đang ngạo nghễ cười nhạo tất cả mọi thứ.
Không phải giọng điệu của Minh Lạc, trong nháy mắt, ngay
cả tiếp xúc thân thể với người này, tôi đã cảm thấy đau đớn, rõ ràng vừa rồi còn bình thường cơ mà, một người sao có thể đột nhiên thay đổi như
vậy?
Tôi nhăn mi lại, đau đớn hít mạnh một hơi, tay bị dùng sức
cầm như khổ hình, âm ngoan giống như giây sau sẽ bóp nát xương ngón tay
yếu ớt vậy.
“Tôi là người sẽ đưa con nhện xuống địa ngục.” giọng điệu đơn giản như nói chuyện phiếm, nội dung lại cực kỳ dữ tợn.
Tôi nghiêng mặt nhìn cậu ấy, bề ngoài không thay đổi, kính râm vẫn che
khuất hai mắt. Nụ cười lại lạnh như băng tỏa sát khí, mái tóc màu vàng
dưới ngọn đèn bỗng có chút chói mắt.
“Đừng nhìn tôi như thế, mắt xinh đẹp quá cũng là một loại tai họa, bây giờ tôi đang rất muốn móc
mắt cô ra để ném cho chó ăn đấy, con nhện.”
Tình hình càng ngày
càng mất khống chế, ngón tay bỗng nhiên bị buông ra trước khi hoàn toàn
bị bóp nát, không đợi tôi thở ra một hơi, cổ đã bị bóp chặt, tôi đau đớn khi cảm nhận được móng tay xé rách làn da.
Người này hận thù con nhện đến mức nào?
“Vì sao cô không gọi điện thoại, nói cho đàn ông của cô rằng có người đang
tính kế mưu sát hắn? Cô dơ bẩn hơn nữa cũng đâu có sao, chẳng phải cái
thằng đó rất quan trọng với cô à? Cô thật là kỳ quái.”
Trên ngón tay đang bóp chặt cổ tôi, ôm cả những lọn tóc tinh tế mềm mại, bị quấn quanh đè ép cổ, mất tự nhiên giãy dụa.
Tôi khổ sở hít thở, thấy gương mặt thanh tú của người kia đến gần, gần đến
mức cơ hồ chạm đến gương mặt tôi, giọng điệu thân mật lại ác ý trắng
trợn nói “Tôi vẫn đang chờ cô mật báo đấy, chờ cô tặng cho tôi một lý do để giết cô.”
Sát khí trong ánh mắt dày đến mức có thể nhấn chìm người ta, tôi có chút hoang mang, Minh Lạc đâu?
“Này, cô là đàn bà của cái tên đó, nếu tôi chạm vào cô…” Sát khí biến thành vô lại, sao bỗng dưng lại chuyển đề tài vậy. “Cô nói xem, tên ác ma kia sẽ có biểu cảm gì?”
Có thể có biểu cảm gì chứ, tôi thừa nhận
câu này là câu chấn động nhất mà tôi nghe được trong năm nay, còn mạnh
mẽ hơn cả Netero từng nói sẽ xem xét việc hỗ trợ Esme. Tôi nhất thời
không biết nói gì, thậm chí thất thần nghĩ, lúc này một cô gái bình
thường nên biểu đạt ra cảm xúc gì mới thích hợp? Phẫn nộ? Kinh ngạc? Cắn người? Phát điên tức giận mắng? Hay là kêu to bị sàm sỡ?
Hình
như loại biểu cảm nào trong tình cảnh cũng rất quỷ dị, cho nên tôi tiếp
tục mặt không chút thay đổi. Sau đó, tôi nhìn thấy trên trán đối phương
hiện rõ gân xanh, muốn siết chết tôi lại cố kìm lại, hơn nữa tay còn rất có chừng mực không di chuyển xuống bên dưới cổ tôi một cm nào. Tôi phát hiện do mình cử động quá lớn nên áo ngủ rộng thùng thình bị trượt xuống qua bả vai, lộ ra đầu vai trắng nõn.
Dù đối phương đeo kính
râm, tôi vẫn có thể nhìn ra cậu ta mất tự nhiên nhìn sang nơi khác, như
là rất sợ nhìn thấy thứ gì không nên xem.
Ngoài miệng nóng nảy vô lễ như vậy, động tác lại ngây thơ không thể tin nổi, người này điển hình là dám nói không dám làm.
“Thật không thú vị gì cả, ít nhất cô cũng phải sợ hãi phát run hoặc là kêu to chứ, hay là cô đã có rất nhiều kinh nghiệm rồi?” Đối phương còn phát
điên hơn tôi, giống như là tôi không nên lạnh nhạt như thế, chỉ ước gì
tôi lập tức kêu to mới là phản ứng mà cậu ta muốn.
Cậu mới rất có kinh nghiệm!
Bị ghét bỏ đúng là không thú vị, khóe miệng tôi run rẩy, đâu phải muốn
phát run là có thể run được, kỹ thuật bức cung của người này đúng là kém Feitan đến vạn dặm. Hơn nữa người nói sẽ giở trò với tôi là cậu ta cơ
mà, sao lại kêu còn lớn hơn tôi thế. Bởi vì tôi cơ hồ nửa nằm trong lòng cậu ta, cho nên tôi có thể tinh tường cảm nhận được đối phương còn cứng ngắc hơn tôi.
Tôi đâu có ‘giở trò’ với cậu, cậu khẩn trương như vậy làm gì?
“Nhìn cái gì thế, tôi giết chết cô bây giờ! Rồi tôi sẽ ném thi thể cô đến
trước mặt băng Ryodan! Cô chết ngay đi cho tôi!” sắc mặt cậu ta lúc đỏ
lúc trắng, đột nhiên điên cuồng lên, bàn tay bóp chặt cổ tôi hơn.
Nếu không phải bị bóp cổ không thể động đậy, tôi thật muốn lập tức nhảy
dựng lên véo lỗ tai người kia rít gào, chẳng phải chỉ là không giả vờ sợ hãi thôi sao! Sao cậu lại thẹn quá thành giận chứ!?
Lồng ngực
căng thẳng và thiếu dưỡng nghiêm trọng khiến tôi không giãy dụa được gì, quá đau đớn sẽ làm thân thể tự động tê dại cách ly, đây là di chứng
chậm đau do sinh bệnh hàng năm.
Giơ bàn tay có chút vô lực lên,
nghi hoặc muốn chạm vào chiếc kính râm kia. Nói chung, trong phòng ngủ
ban đêm, không có ai đi đội kính râm, lại còn là ở trong phòng có ánh
sáng nhu hòa như thế, cho nên ngay từ đầu, tôi đã cảm thấy kỳ quái.
Tay bị gạt mạnh đi, sức ép trên cổ buông lỏng. Tôi định thần lại, nhìn thấy người ngồi trên sô pha đau đớn ôm hai mắt, cậu ta điên cuồng kêu to
“Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì! Vốn là của tôi! Vốn chính là của tôi cơ mà! Tôi không cho phép anh đổi ý! Đồ đạo đức giả!!!”
Mỗi một câu đều rất đau đớn, tê liệt máu chảy đầm đìa.
Đá văng sô pha ra, một tay đẩy mạnh tôi xuống đất, tôi ôm cánh tay đỏ lên, nhìn cậu ta run rẩy nghiêng ngả lảo đảo chạy đi. Kính râm bị rơi xuống
đất, hai kính mắt đen hắc ám không tiếng động.
Cậu ta ôm mắt vội vàng chạy vào phòng tắm, cửa “sầm” một tiếng đóng lại.
Trong phòng, ngọn đèn mềm mại yên ắng, sô pha ngã dưới mặt đất, kính râm bị
rơi và tôi đang ngẩn người, đều khiến sự im lặng này trở nên kỳ lạ.
Tôi khẽ chạm vào cổ, giọng nói khàn khàn gọi nhỏ một tiếng “Minh Lạc…”
Yết hầu nóng rát đau đớn, chặn lại mọi lời nói sắp ra miệng của tôi, tắc nghẽn khó chịu chết người.
Tôi đi đến ngoài cửa phòng tắm, hai tay dùng sức đập cửa. Nhịn đau đớn gọi cậu ấy “Minh Lạc, cậu làm sao vậy? Minh Lạc!”
“Đừng vào đây!” Trong phòng tắm, có người run rẩy quát, tiếng nước tí tách che dấu một ít âm thanh nhỏ vụn.
Tôi cúi đầu đứng ngoài cửa một lúc, xoay người đi đến ngăn tủ bên kia lục
lọi, tìm được một thanh sắt nhỏ như kim, sau đó lại chạy đến ngoài cửa
phòng tắm, dùng nó mở cửa đang bị khóa.
Trong phòng tắm, hơi
nước bốc lên khắp nơi, trên gạch men sứ màu trắng toàn là nước. Vòi nước nóng bị mở ra, Minh Lạc đưa lưng về phía tôi dưới vòi hoa sen, cơ thể
không khống chế được run rẩy, cả người ướt đẫm, yếu ớt đến mức khiến
người ta kinh hãi.
Yếu ớt giống như… linh hồn sắp bị sụp đổ.
Tôi bước lên, nước ấm khiến mái tóc vừa khô của tôi và áo ngủ lại ướt đẫm.
Quỳ gối trước mặt Minh Lạc, cậu ấy vùi đầu giữa hai tay, tóc ướt sũng,
nước đánh vỡ những đường cong thanh tú qua lớp quần áo của cậu ấy.
“Minh Lạc, cậu làm sao vậy?” Tôi nhìn thấy cậu ấy như vậy, đau lòng đến mức
run rẩy ôm chặt tay cậu ấy, hai mắt bị nước ấm xối rất đau đớn.
Tôi tức giận, nghẹn ngào gỡ ngón tay cậu ấy ra, sau ngón tay là một đôi mắt đầy tơ máu, màu xanh da trời đục ngầu mà vỡ vụn, tôi nhìn thấy Minh Lạc rất mờ mịt.
“An?” Minh Lạc nháy mắt mấy cái, nhẹ giọng gọi tôi “Vừa rồi suýt chút nữa, tớ đã giết cậu rồi.”
Không khống chế được, khiến người ta không kịp trở tay, người kia là ai? Minh Lạc.
“Không phải cậu.” Tôi ôm cậu ấy vào lòng, giọng nói nhỏ khàn khàn “Tớ không
sao đâu.” Cùng một cái ôm, nhưng linh hồn vừa thay đổi, lại gây ra khác
biệt rất lớn.
Minh Lạc mệt mỏi ôm lại tôi, tôi lẳng lặng ôm cậu ấy, tiếng nước trong phòng tắm như mưa, không hề ngừng lại.
Tôi vô tình nhìn thấy trên gạch men sứ màu trắng có một viên tròn tròn màu
đen, chậm rãi hòa tan trong nước. Khó hiểu nhìn nó biến mất… Viên
thuốc?