Đọc truyện Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường – Chương 12: [ Ngoại truyện nhỏ] Sáng sớm ở phố Bối Bối
Bóng tối là một thứ lạnh như băng quen thuộc. Thứ xinh đẹp nhất vĩnh viễn là thứ sẽ bị xé rách trong nháy mắt.
Mọi người ở bên ngoài đều như vậy sao? Lần đầu tiên, đầu óc hỗn loạn không
có trật tự. Yếu ớt đến mức chỉ cần duỗi tay ra liền sụp đổ, hoàn toàn
không có giá trị tồn tại. Chẳng lẽ cô ta không có một chút cảm giác gì
sao? Rất nhiều lần hắn đều muốn như vậy — lấy trái tim của cô ra, móc
mắt của cô xuống.
Đây đúng là một cái phố kỳ quái, hắn khom
người đứng bên cạnh một cái nhà ấm nuôi dưỡng tào, trong đôi mắt màu đen có một tia mới mẻ. Hoa Bota, tên khoa học là Bota Song Hiệp. Chúng rất
thưa thớt và vì vĩnh viễn không héo tàn mà nổi tiếng trong thế giới hoa. Hoa Bota có màu xanh giống thủy tinh thấu triệt đến mức trong thuần,
chỉ có thể trồng ở vùng cao nhất của nước cộng hoà Katsusato, ba năm nở
một lần, không ngờ lại đang nở rộ ở một nhà ấm hoa, tin tức từ đại lượng sách cũng có khả năng khác biệt, là sách sai hay là…
Rất
giống mắt của cô ấy. Hắn luôn không rõ, vì sao khi cặp mắt xanh trong
trẻo kia của cô nhìn hắn, hắn lại có cảm giác rất thoải mái. Thích, đoạt lấy là được, nhưng hắn muốn lấy xuống sao?
Đứng trước khóm hoa Bota che miệng suy nghĩ, không muốn lấy.
“Hoa và phụ nữ…” Lại trầm mặc suy nghĩ, không có, không có một công thức
nào ra kết quả hoa là sinh mệnh của phụ nữ cả, quyển sách kia đúng là
phế vật, trăm ngàn chỗ hở, toàn văn còn có ba lỗi chính tả, mười một chỗ dùng từ sai, một chút giá trị cũng không có, hắn làm gì mà cầm xem…
“Tặng hoa, loại biện pháp này quá vớ vẩn.” ý nghĩa loài hoa Bota, vinh dự,
tha thứ, hạnh phúc và bất hủ, vừa thói quen làm đầu óc loại bỏ đại lượng tin tức thừa đi, vừa lấy tay hái một đóa tiên diễm nhất, nâng chân lên
quyết đoán dẫm nát mấy đóa hoa Bota còn lại.
Dư thừa, thì đừng tồn tại.
Tặng hoa thật sự hữu dụng sao? Đại lượng tin tức, đại lượng sự thật lịch sử, đại lượng ví dụ rối rắm rối rắm, xác xuất thành công…
Sáng
sớm ngày hôm sau, mặt trời chậm chạp đánh ngáp nâng lên nửa cái đầu,
nhìn nhìn, nếu trời mưa thì quay về tiếp tục ngủ nướng vậy.
Một ngày mặt trời sáng lạn bị tiếng thét chói tai làm tỉnh lại.
“Bota của tôi! Bota mà tôi tiêu phí vô số tâm huyết nghiên cứu! Bota Bota của tôi!!!”
Một phụ nữ đầu tóc rối mặc áo ngủ có thêu hoa, như điên lên vừa đi qua đi
lại trong nhà ấm vừa thét chói tai, lấy âm lượng trăm phần trăm kêu to
bén nhọn có thể làm vỡ thủy tinh.
Một người đàn ông mắt nhập
nhèm ngồi xổm ở một góc gọi điện thoại “Tôi nói này, bác sĩ, bệnh tâm
thần của Samee nhà tôi lại phát tác, cái gì? Ông không có cách? Ông
không phải là bác sĩ tâm lý ưu tú nhất Esme sao? Cái gì? Ông nói bác sĩ
tâm lý tốt nhất thế giới cũng sẽ bị cô ấy dọa chạy? Chẳng phải là vợ của tôi chỉ hủy đi mấy cái bàn của ông, đánh tàn phế vài hộ lý của ông thôi sao? Ông là bác sĩ kiểu gì vậy, một chút tinh thần nghề nghiệp cũng
không có! Cái gì? Ông dám nói tôi cũng có bệnh? Bác sĩ, ông không đúng
rồi, tôi làm sao có bệnh? Tôi đây có thể ăn cả bảy bàn thịt bò nướng
đấy!
Bác sĩ, ông mau nghĩ cái biện pháp, màng tai của tôi sắp
thủng rồi, ông nghe đi, vợ của tôi chỉ cần hét lên là sẽ không còn ra gì hết, không phải chỉ là một gốc cây hoa bị dẫm thôi sao, có thể là do
ban đêm mộng du tự mình dẫm, cũng đâu phải là chưa xảy ra việc này bao
giờ.
Cái gì, ông muốn tôi lấy cái gậy gỗ đánh ngất cô ấy sao?
Nhưng biện pháp này tôi đã sớm dùng vào lúc kết hôn rồi, rất khó đánh
ngất cô ấy, tôi gõ mạnh hơn mười lần mới kéo được cô ấy vào lễ đường.”
Người đàn ông vẫn suy sụp, rồi bỗng nhảy dựng lên như một con ếch ra sau mấy chục thước, trong tay còn ôm điện thoại “Bác sĩ, vợ của tôi đã đánh thức cả những người khác rồi, tôi rất khó làm người!!!”
Chỗ anh ta vừa ngồi bị một cái cuốc trồng hoa lấy tư thế lôi đình vạn quân, lực đạo ngàn cân phập mạnh xuống, đầu cuốc cắm sâu vào trong đất, sau đó là tiếng sư tử rống của Harris đối diện nhà bọn họ “Jane! Dùng Formalin đổ vào miệng vợ cậu ngay lập tức! Bella bị tiếng thét chói tai của cô ấy
dọa đến mức đá ông đây xuống giường! Trong một phút đồng hồ, thu phục
ngay! Nếu không thì tự treo cổ mình cho tôi!”
“Trưởng lão
Harris, tôi cũng không còn chiêu gì cả” Jane ôm điện thoại đè thấp tiếng “Bác sĩ, không còn biện pháp nào sao, nếu sử dụng phương thức quá bạo
lực thì tôi cũng sẽ bị Samee đá xuống giường!”
“Tôi hiện tại là
bác sĩ, không phải trưởng lão! Đánh ngất cô ấy cho tôi, tôi sắp bị thủng màng tai rồi!” Harris hô to muốn át tiếng hét của Samee, nhưng lại hợp
lại thành sức bật liên tục với tiếng “Bota”.
Jane cúp điện
thoại, trong lòng thì thào lời mà bác sĩ tâm lý ưu tú nhất Esme nói cho
anh ta “Đã có kinh nghiệm đánh ngất một lần thì có nghĩa đó là biện pháp tốt, tiếp tục đánh đi!” Chậm rãi giơ một cái gậy gỗ lên.
Cuối
phố, trong cửa hàng thợ sửa chữa, thợ sửa chữa tóc màu xanh rứt ra hai
cục bông từ gối đầu, nhét vào lỗ tai tiếp tục chôn vào ổ chăn, miệng
nồng đậm buồn ngủ nói thầm “Tai thính quá phiền toái.”
Cách nhà
Harris hai nhà là trung tâm động vật lưu lạc Pade, trong nhà anh ta có
nuôi mấy trăm con chó và mèo bị lạc. Pade ôm một thùng thức ăn gia súc,
một đống động vật vây quanh anh ta “Đừng nóng vội đừng nóng vội, đều có
phần đều có phần.” ngốc nghếch cười rộng cho ăn, tên Pade này vì mèo chó bị lạc mà đã bị cạn kiệt tiền lương đến mức mỗi ngày đều chạy lần lượt
các nhà trong phố Bối Bối để ăn chực…
Người hét, chó sủa, mèo kêu, gió thổi, hoa nở. Buổi sáng ở phố Bối Bối vừa mới bắt đầu.
Majo đẩy cửa sổ ra, tay cầm một tô mì tôm úp ba phút trông cực thê lương,
một thìa lại một thìa ăn. Quầng mắt màu đen, hai má hõm lại, sáng ra đã
lầm bầm lầu bầu “Kêu la cái gì, thằng nhóc Jane kia đang ước gì người
nào cũng biết cậu ta lấy vợ phải không, ngày nào cũng lấy chuyện này
khoe ra, phụ nữ thật là, không lẽ phải đi cướp sao…”
Hàng xóm, Mân Côi xinh đẹp đang leo lên tường, hoa đỏ thẫm còn phải nở sáng lạn
ba, bốn tháng mới héo tàn. Chuông gió nhẹ rung theo gió, cửa gỗ thô có
vòng hoa làm đồ trang sức bỗng mở ra. Một cô gái tóc màu xám bạc ngắn,
tinh tế mà nhợt nhạt đi ra, tươi cười nhìn cả khu vườn hoa, tinh thần
cực kỳ phấn chấn “Lại là một ngày thời tiết đẹp đây.”
Trong đôi mắt màu xanh đựng nhan sắc cùng rộng lớn của bầu trời, sinh khí ấm áp, lúc mở to trông rất sinh động.
“Đúng nhỉ, thời tiết hôm nay thật đẹp.” Majo ở trong phòng anh ta cười tủm
tỉm nói dù biết cô không nghe thấy được, kỳ thật mì ăn liền cũng ăn ngon lắm, chỉ cần không phải một mình.
Đây đúng là một thế giới nhàn nhã mà bình tĩnh.
Hoa Bota màu xanh được ánh mặt trời chiếu nghiêng vào, nở rộ vĩnh viễn không héo tàn, thích thú mà yêu kiều diễm lệ.