Đọc truyện Chồng Yêu Bá Đạo – Chương 179
“Doanh nghiệp Cố thị.”
Trầm giọng, Chiến Mặc Thần mặt nghiêm trọng, như có điều gì suy nghĩ.
Nói ra thì, chuyện Cố Kiến Quốc và anh đã làm có những chỗ rất trùng hợp.
Có điều, Đế Thần quốc tế là nơi anh lấy làm môi giới để thực hiện một số việc trong tối không tiện đưa trực tiếp ra ngoài ánh sáng, giành lợi ích cho quốc nội, đảm bảo chắc chắn môi trường trong nước ổn định.
Mà Cố Kiến Quốc, ông ta làm hại lợi ích của quốc nội, tranh lợi ích riêng tư cho mình, độc ác đến vô cùng!
Sau khi biết tình hình, cuộc hành động điều tra được âm thầm mở ra.
Thế nhưng, do Cố Kiến Quốc phòng bị cẩn thận, bộ đội đặc chủng được phái đã xâm nhập vào Cố gia cũng không tìm thấy bất kỳ manh mối nào, cuối cùng đành tay không trở về.
Nhiều lần thăm dò mà không đạt được gì, anh chỉ có thể tự mình ra tay.
Để không đánh rắn động cỏ, tiếp cận Cố Kiến Quốc không dấu vết, lấy được bằng chứng phạm tội Cố gia thông đồng địch bán nước, tẩu tư qua nhân khẩu, anh bắt buộc phải lấy được tín nhiệm của Cố gia, để Cố gia coi anh như người nhà mình.
Vậy nên làm như thế nào?
Nghĩ đi nghĩ lại, anh cảm thấy Cố Minh Châu chính là điểm đột phá nhanh nhất, đây cũng là lý do anh thuận nước đẩy thuyền, đáp ứng đính hôn với Cố Minh Châu… Bởi vì, như vậy có thể bước lớn xoá bỏ được nghi ngờ về Cố Kiến Quốc!
Chỉ là, cứ như vậy, con gái của ông ta trở nên đau khổ vì anh, nhưng do quy định nghiêm khắc của tổ chức, anh không thể lấy chuyện riêng tư báo cáo hết.
Anh có thể hiểu.
Ban đầu, khi biết tin Du gia đến Cố gia cầu hôn, cho dù lý trí nói với anh việc đó không liên quan đến Cố Phi Yên, cô ấy thậm chí còn không biết đến tình cảm của Du Diễm Phong, nhưng anh vẫn không thể kiềm chế cơn giận.
Anh không cho phép ai bất cứ ai ao ước cô, mắt cô phải nhìn anh, chỉ có anh!
Cùng đó, anh tự nhiên hiểu rõ khi cô biết tin anh đính hôn với Cố Minh Châu, là tức giận, thất vọng từ tâm.
Trước khi anh chưa tìm thấy cách giải quyết, anh luôn cáu kỉnh như con thú bị nhốt lại, tâm tình lo được lo mất và thiên chức của quân nhân giao chiến với nhau như lửa như nước.
Anh luôn muốn giấu tin tức mình đã kết hôn với Cố Minh Châu, có thể giấu lâu thì giấu, lấy thêm thời gian để anh nghĩ ra đối sách.
Chỉ là suy nghĩ của anh vẫn rơi vào khoảng không, cô đã biết tin anh đính hôn, thái độ cô với anh càng thêm lạnh lùng.
Do vậy, anh càng không dám đối mặt cô, cả nửa tháng không có can đảm trở về tìm cô.
Ngay lúc rối bời, một cơn say rượu lại bất ngờ kéo khoảng cách của anh với cô lại…
Nói ra thì, có lẽ anh phải cảm ơn Chu Tử Ngạn đã vô ý kích thích anh.
Bây giờ mọi thứ đều trở về đường ray!
Chiến Mặc Thần đứng dậy, đến ấn nút đỏ trong góc tối sau giá sách, trong mắt mang theo vài phần đắc ý.
Ra khỏi thư phòng, hướng đến phòng ngủ chính.
Cửa vừa mở, anh liền nhìn thấy cô gái nhỏ xinh rất đáng thương đang chìm trong giấc ngủ say, sợi tóc mềm mại dán hai bên má, gương mặt trắng nõn nhuộm màu hồng nhạt, dường như đang mơ giấc mộng đẹp, khoé môi hơi vểnh, dáng vẻ hồn nhiên nhu thuận khiến trái tim anh lập tức mềm mại.
Cúi đầu hôn bên tai cô gái, âm thanh trầm thấp dễ nghe của anh vang lên, mang theo một chút tâm tình phức tạp.
“Xin lỗi, anh… Yêu em.”
Anh không quen xin lỗi, không giỏi nói ra lòng mình.
Có lẽ, chỉ khi cô ngủ, anh mới không chút kiêng kị tùy ý biểu lộ nội tâm của mình.
…
Cố Phi Yên tỉnh lại, đúng lúc Trần tẩu đứng ngoài gõ cửa.
“Cố tiểu thư, bữa tối đã làm xong, tiểu thư có muốn dùng bữa không?”
“Được.” Cố Phi Yên đáp lại.
Đổi xong quần áo rồi ra ngoài, lúc xuống tầng cô nhìn xung quanh, nhưng không thấy thân ảnh quen thuộc kia.
Cô không nhịn được hỏi, “Chiến thiếu đâu rồi?”
“Chiến thiếu đi công ty, nói rằng trong công ty có việc gấp nhất định phải đến một chuyến, bảo tôi nói với tiểu thư một tiếng.” Trần tẩu ôn hoà cười múc cho cô một bát canh, “Đây là canh cá trích hầm đậu phụ trắng Chiến thiếu cố ý phân phó tôi nấu, nói là Cố tiểu thư ngài thích uống.”
Cố Phi Yên mím môi cười khẽ.
Đích xác cô thích món này, khi cô ở Thẩm gia chưa từng ăn món nào hẳn hoi, món ngon nhất trong ấn tượng chỉ là một bát canh cá trích đậu phụ trắng giá không đắt lại rất mỹ vị, cho nên cô luôn yêu thích nó.
Không ngờ, Chiến Mặc Thần loại đàn ông lạnh lùng cứng rắn kia vậy mà chú ý tới chuyện nhỏ xíu này.
“Anh ta có nói bao giờ thì về không?” Cô hỏi.
“Cái đó không có.” Trần tẩu lắc đầu, ánh mắt có vài phần cười đùa thiện ý, “Nếu Cố tiểu thư thấy khó chịu trong người, ban đêm đừng chờ muộn quá. Trước khi đi Chiến thiếu căn dặn tôi, nói rằng hôm qua và buổi chiều cô rất mệt, bảo tôi chú ý cô, để ban đêm cô ngủ sớm một chút.”
Cố Phi Yên, “…”
Mặt đỏ tới mang tai ăn cơm xong, cô như đang chạy trốn về phòng ngủ, cầm lấy gối đấm một cái, giống như đang đánh Chiến Mặc Thần, cắn môi, trong mắt đầy sự xấu hổ.
Tuy quan hệ đã cải thiện, nhưng “lệnh cấm chỉ” vẫn không được bỏ xuống.
Không được dùng điện thoại, không được dùng máy tính, không được…
Cố Phi Yên trước mắt không tìm thấy Chiến Mặc Thần để kháng nghị, tạm thời chỉ có thể tự mình tìm vui.
Tìm trong phòng sách một quyển sách, cô cũng coi như khoan thai tự đắc.
Vừa đọc, liền đến mười một giờ đêm.
Cố Phi Yên có chút mệt mỏi, cũng không có ý định chờ Chiến Mặc Thần trở về, nhưng khi cô muốn tắt đèn đi ngủ, ở cửa lại truyền đến tiếng đóng lại, cô chuyển mắt, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn thẳng tắp đứng ở cửa.
Thấy Cố Phi Yên còn chưa ngủ, Chiến Mặc Thần hơi ngạc nhiên, trái lại ánh mặt lại thêm mấy phần nhu hoà, “Sao còn chưa ngủ, không phải đã bảo em đừng chờ tôi nữa sao?”
Nam nhân nói có phần tự mình đa tình, Cố Phi Yên có chút chột dạ, mập mờ nói, “Đây không phải là đang đợi anh quay trở lại hay sao, thực ra không tính là muộn.”
“Ừm, lấy cho tôi quần áo.” Chiến Mặc Thần cởi tây trang ngoài, đưa qua.
Bên trong đôi mắt phượng tĩnh mịch của anh có vài phần chờ mong, điều này khiến Cố Phi Yên có cảm xúc không biết làm sao, giống như… Bọn họ đã thật sự là vợ chồng, đôi bên đang thử nghiệm vai diễn vợ chồng.
Không, không phải giống như, mà đã…
Cố Phi Yên nhận lấy áo khoác, hỏi, “Cần tôi xả nước tắm cho anh không?”
“Không cần.” Chiến Mặc Thần rất hiển nhiên muốn tự lực cánh sinh, không cho phép kháng cự nói, “Thời tiết lạnh, em lên giường nằm đi, đừng đứng ngu người chỗ này đến mức đông cứng, tôi không muốn thấy nước mũi của em tứ tung.”
Cố Phi Yên, “…”
Đưa mắt nhìn người đàn ông tự mình đi đến phòng tắm, cô không nhịn được oán thầm.
Bây giờ mới đầu thu, dù thời tiết so với lúc nóng nhất mùa hè lạnh hơn chút, nhưng không đến mức xuống giường là bị đông lạnh, người đàn ông này… Không biết là quản quá nhiều hay không có thường thức.
Có điều…
Trong lòng vẫn nóng lên.
Có lẽ kỳ vọng của cô không nhiều, chân tâm của anh làm cho cô cảm thấy được đặc biệt trân quý.
Mê muội chôn mặt trong áo khoác nam nhân, Cố Phi Yên muốn ngửi một chút mùi người đàn ông của mình… Bất ngờ ngửi thấy mùi nước hoa nhạt nhạt.
Cố không bao giờ dùng nước hoa, nhưng cô rất quen thuộc với mùi này, nếu cô nhớ không lầm… Kiểu nước hoa thanh nhã này, là mùi yêu thích nhất của Cố Minh Châu!