Chồng Yêu Bá Đạo

Chương 142


Đọc truyện Chồng Yêu Bá Đạo – Chương 142

“Không có chứng cứ, ai biết được là anh có đang nói điêu hay không?” Giang Đào cười nhẹ nhàng lạnh lùng.

Anh để rơi cái roi thấm nước xuống, bước nhanh đến trước mặt Lục Tu Chi,đột nhiên túm lấy tóc của Anh ta, “Lục Tu Chi, tôi khuyên anh tốt nhất là đừng có ăn nói lung tung,đừng cho rằng như vậy là có thể thay đổi được mục tiêu, để tôi nể tình nhẹ tay với anh!”

Giang Đào bình thường đứng đằng sau Chiến Mặc Thần, xử lý tất cả mọi việc trong công ty,xem ra là người rất có văn hoá nói rất hay, nhưng, bên trong con người anh ấy vẫn có sự u tối bên trong đó là nuôi dưỡng ra sự mãnh liệt vô cùng.

Anh tuyệt đối không giỏi đối phó,không phải ai cũng đều có thể qua loa được.

Mấy ngày hôm nay tra hỏi đã làm cho sự nhẫn nại của anh ấy kiệt sức.Nếu như Lục Tu Chi lại muốn trêu đùa với anh ấy, vậy thì đừng nghĩ sẽ có kết thúc tốt đẹp!

Điều này, Lục Tu Chi rất rõ.

Từ lúc mà Giang Đào dứt khoát chặt tay của Lục Tiểu Bảo, là anh ấy đã biết rồi,bản thân đối với sự nhận biết của trợ lý này là mãi mãi không đủ.

“Tin hay không,mấy người hãy điều tra camrera giám sát ở đường không thì có thể quyết định?” Lục Tu Chi rất bình tĩnh nói, “người phụ nữ đó có hai cái Porsche màu trắng, xem ra trông rất là trẻ, nhưng, lại đeo kính râm, tôi không có nhìn rõ được mặt cô ấy.”

“Ở đường nào?”

“Để tôi nhớ lại xem……” hồi tưởng lại, Lục Tu Chi nói một tên địa chỉ không chắc chắn lắm.

“Anh khẳng định không?”

“Anh có thể từ ngõ nhỏ đó bắt đầu kiểm tra dần, tôi khẳng định, ở gần chỗ đó, nếu có sai thì cũng không quá 500 mét.”


“……..được” nhẹ nhàng liếc đôi mắt, Giang Đào thả lỏng tay, “tạm thời sẽ tha cho anh.”

Anh chỉnh lại quần áo, khôi phục lại hình tượng của một trợ lý.

Lục Tu Chi khó khăn lắm mới ngẩng đầu lên được, “ em trai tôi……”

“Nếu như tôi có thể thả một người ra, để cho anh lựa chọn giữa anh và em trai anh, anh sẽ chọn ai?” Bỗng nhiên Giang Đào có chút hiếu kì tò mò.

Lục Tu Chi, “………”

Rất lâu rất lâu sau, anh ấy không nói lại nữa.

………..

Có được thông tin từ trong mồm của Lục Tu Chi nói ra, Giang Đào đêm muộn bắt đầu đi điều tra.

Không kiểm tra không biết, kiểm tra xong, anh cau mày nhăn chán, càng ngày càng có cảm giác kinh hoàng sợ hãi.

Lúc bắt đầu, anh cho rằng trong lời nói của Lục Tu Chi người phụ nữ trẻ đó và Lưu Á qua lại với nhau là Cố Minh Châu, ở Kinh Thành này cũng chỉ có Cố Minh Châu mới có động cơ ra tay hãm hại với Cố Phi Yên, mà anh chỉ cần tìm chứng cứ đưa cho Chiến Mặc Thần là được.

Như vậy,cũng hoàn thành xong nhiệm vụ.

Nhưng,khi anh để máy ảnh theo dõi, anh phát hiện ra người phụ nữ trẻ đó có khả năng chống trinh sát mạnh mẽ,thậm chí không tệ hơn những người được nuôi dưỡng ở nether.

Cô ta không chỉ không để máy ảnh chụp được mặt của cô ta, còn biết máy ảnh của cả kinh thành này phân bố rất rõ từng nơi một, có thể sớm dự đoán được sẽ có người thông qua cách này để theo dõi, cô ta ung dung khởi động xe hướng đến chỗ không có camera, để Giang Đào không có cách nào theo được.

Đợi xe chạy đến hết đoạn đường không có camera, lại một lần nữa xuất hiện trong tầm nhìn của Giang Đào,hình bóng tung tích của người phụ nữ này mất hẳn. Ngoài mở xe thì còn có người khác nữa.

Giang Đào Điều tra biển xe của chiếc Porsche màu trắng, phát hiện ra hai chiếc xe này thuộc về một công ty hôn nhân, bình thường đều để dùng làm xe hoa, chủ yếu nhận làm một vài đoàn xe hoa, nhưng cũng có thể cho thuê rải rác,chiếc xe có thể là cho người khác mượn tạm thời để đi.

Anh gọi điện đến công ty hôn nhân đó, nghĩ công ty hôn nhân đó không thể không báo cáo. Giả làm nhân viên xử án, để tra hỏi về tình hình của hai chiếc xe đó, quả nhiên là phản hồi đến rất rõ ràng.

Ngày hôm đó,có một người phụ nữ ăn mặc rất đẹp đến công ty hôn nhân để thuê xe, thuê hai chiếc xe porsche màu trắng.

Nhưng mà, người tài xế lái xe đó không lâu sau đó bị hôn mê, bỏ vào trong cốp sau của xe,hôn mê bất tỉnh,lúc anh ấy tỉnh dậy phát hiện mình đang ở trong cốp xe phía sau, vừa giật mình vừa sợ hãi từ trong xe xuất hiện ra, phát hiện ra chiếc xe dừng lại ở trên đoạn đường không có camera, thật may cuối cùng không có phát sinh ra việc gì đáng sợ cả, anh bình an đưa xe về công ty.

Tắt điện thoại, sắc mặt của Giang Đào càng nghiêm trọng hơn!


Đây…….. làm sao có thể?

Hàng lọat thủ đoạn này thực ra không khó, nhưng khó là khó ở thuận lợi thoát khỏi camera giám sát, cho dù là phần tử tội phạm cực kì thông minh, để hiểu được rõ đến đâu có camera giám sát là chuyển động bình thường, cái camera giám sát nào bị hỏng đều rất khó, trừ khi, bọn họ có thể vào được nội bộ hệ thống……..

Nghĩ tới đây,Giang Đào phát ra hai chữ, “ Máu sói!”

Ngoài âm u ra, chỉ có người máu sói mới có thể có khả năng chống trinh sát lớn mạnh đến như vậy, để việc này làm cẩn thận chặt chẽ như vậy.

Anh làm sao có thể quên được, ngoài Cố Minh Châu đối với Cố Phi Yên trong lòng không phục,muốn phá hoại cô ấy ra,còn có một người nhìn chằm chằm vào Cố Phi Yên, nhưng,cái người này ôm lấy mục đích là muốn có được cô ấy!

Du Diễm Phong!

Nếu như tất cả đều là Du Diễm Phong bố trí, vậy thì có thể giải thích được rồi. Bao gồm số một và số hai tại sao có thể dễ dàng để lộ hành tung rồi, bị người thần bí làm cho hôm mê không sao nói rõ được.

Đạt được cái kết luận này,Giang Đào vội vàng xử lý một hồi, dự định đi đến chỗ Chiến Mặc Thần báo tin.

………

Ánh sáng từ ngoài cửa chiếu vào,qua chiếc riềm cửa màu xanh nhạt, làm cho căn phòng nhỏ phủ một lớp vải nhẹ màu xanh của nước.

Cố Phi Yên vươn người mệt mỏi, lăn qua lăn lại vài lần rồi mới dậy.

Người nghèo không có vui chơi!

Hôm nay có việc hẹn với Du Diễm Phong, vẫn là ở cửa hàng starlight, cô không thể đến muộn nữa, nếu như không có kiếm tiền thật nhiều, cũng không biết tiền viện phí của Bà Thẩm khi nào mới có thể gom đủ được.

Cái suy nghĩ này phát ra, nhớ đến hôm qua nói chuyện với Bà Thẩm, Đôi mắt đen láy trong sáng của Cố Phi Yên lại u ám.


Quên nó đi, không nghĩ nữa!

Trước tiên hãy sống qua mỗi ngày thật tốt!

Vỗ vỗ vào mặt, Cố Phi Yên làm cho bản thân phấn khởi hơn.

Thoải mái đi ra ngoài, cô gọi điện cho Du Diễm Phong trước “ Du Đại thiếu gia, anh có dậy hay không? Đừng có đợi tôi đến quán cà phê rồi, mà anh vẫn còn ở trên giường nghỉ ngơi dưỡng sức nha!”

“Nhất định phải dậy chứ, hôm nay muốn hẹn gặp với cô, ông đây làm sao có thể đến muộn được chứ, để các cô gái nhỏ đợi ông,ông đây không có một chút tâm lý nào gánh vác cả, nhưng để cô đợi, ông đây không nỡ!”

“Cút, có thể nói tử tể được không, nói tiếng người mau?”

“Lão đây đã đi ra khỏi cửa rồi,cô có thể không thúc giục được không, giục linh hồn ư?!” Du Diễm Phong bỗng chốc bình thường trở lại, “đúng rồi, bảo vệ của cửa hàng Starlight tăng cường thêm hai người, mỗi người đều có tấm hình của cô để có điểm tự nhận biết. Cô vuốt mặt có thể gọi bảo vệ, ngộ nhỡ đụng đến việc cũng đừng sợ hãi, nghe thấy không hả?”

“Cảm ơn anh nha! Tôi không nghĩ sẽ đụng đến việc gì đâu, cho nên anh nhanh chóng đến tìm tôi đi!”

Lườm một cái, Cố Phi Yên tắt điện thoại, tiện thể còn để im lặng luôn, trực tiếp để hơi oa oa gọi Du Diễm Phong che chở cho.

Lần này,Du Diễm Phong rất đúng giờ.

Đợi cô lát là đến cửa tiệm cà phê, nhìn thấy Du Diễm Phong ngồi trong một cái ghế bên cạnh cửa sổ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.