Đọc truyện Chồng Yêu Bá Đạo – Chương 140
Bà Thẩm yên tâm một chút, “Cho dù cháu có xử lý xong xuôi, vậy lần này coi như cho qua. Tuy nhiên, lần sau bà sẽ không làm chuyện bất lợi cho Tiểu Yên, đây thật sự là lần cuối cùng! Minh Châu, cháu cũng đừng trách bà bất công, suy cho cùng Tiểu Yên vẫn là đứa bé một tay bà nuôi lớn, tình nghĩa này bà không thể quên.”
“Cháu biết rồi bà.” Cố Minh Châu giọng ngọt ngào hùa theo, vậy mà, trong lòng lại không như vậy.
“Vậy Minh Châu, cháu…cháu khi nào rảnh?”
Nói đến lời chưa được nói, điện thoại sắp tắt, bà Thẩm vội vàng nói ra câu hỏi đầy kỳ vọng.
Bà đã thấy Cố Minh Châu đúng hai lần, đứa trẻ này lớn lên rất giống Thẩm Cường hồi nhỏ, Thẩm Cường không hăng hái tranh giành, bà còn có một cô cháu gái không chịu thua kém ai, nói đi đâu là nó đều có mặt!
Cố Minh Châu lần trước đến, rất khéo léo,vừa nhìn đã đã biết lớn lên trong sự nâng niu nuông chiều, bà còn nhớ mọi người trong phòng bệnh đều khen bà đã nuôi một đứa cháu gái tốt! Những ánh mắt đó, đều cực kỳ ngưỡng mộ!
“Cháu gần đây rất bận, không qua thăm bà được, bà nếu như muốn ăn gì, uống gì thì để Tiểu Yên mua cho bà, để cô ta không nỡ tiêu tiền. Cháu cũng không để cô ta tiêu sạch tiền, đợi đến sinh nhật của cô ta, cháu sẽ tặng một chiếc túi xách hàng hãng phiên bản có giới hạn, tầm mười đến mười mấy vạn, coi như cảm ơn cô ấy đã có tâm ý thay cháu chăm sóc bà chu đáo.”
“Được, được, được.” ngoài trừ gật đầu, bà Thẩm không biết còn có thể nói được gì nữa.
Đợi bà lại muốn nói thêm một hai câu nữa, trong điện thoại thông báo máy bận.
Cố Minh Châu đã không chịu đựng được nữa tắt máy.
“Đứa trẻ này.” Lắc đầu quở trách, bà Thẩm quay vào phòng bệnh, trên mặt nở nụ cười điềm đạm.
Sau này, bà còn muốn Tiểu Yên tốt hơn một chút, đứa trẻ này số khổ. Mặc dù biết Minh Châu mới là cháu gái ruột của mình nhưng bà cũng không thể bất công, bà già rồi nhưng còn có lương tâm, nếu có bất công thì cũng nên thiên về Tiểu Yên.
……..
“Chiến thiếu gia, Lục Tu Chi vẫn không chịu khai kẻ chủ mưu đứng sau là ai, chúng ta bây giờ phải làm sao?”
Cửa mở ra, Giang Đào có chút không nhẫn nại vò đầu.
Việc bức cung Lục Tu Chi, là anh năng nổ xin nhận.
Anh cảm thấy, mặc dù Lục Tu Chi trước đó thú nhận là một tên vô lại đe dọa anh nhưng giữa tên vô lại này và Cố Phi Yên cũng không có ân oán tình thù gì cả, cũng không có lợi ích dây dưa, tại sao lại ra tay với Cố Phi Yên?
Đây rõ ràng có kỳ quặc!
Anh phái người bắt tên vô lại đó, không ngờ rằng người nhà đều đã biết sẽ xảy ra chuyện này, sớm trốn ra ngoài, sự việc rất đáng ngờ! Nhưng bây giờ chỉ còn lại mỗi Lục Tu Chi, tự nhiên không thể dễ dàng buông tha, cần phải hỏi ra điểm gì mới được.
Vậy mà, anh lại không lường trước được, người đàn ông Lục Tu Chi hào hoa phong nhã như vậy mà miệng lại câm như hến, bị đánh đến rách da hở thịt, chút hơi tàn, vẫn ngoan cố.
“Hắn ta vẫn không khai?” Chiến Mặc Thần thu hồi ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, từ từ quay người, “Đi thôi, tôi qua đó xem.”
“Vâng!” Giang Đào có chút uể oải.
Anh cảm thấy chuyện này không làm tốt, còn để Chiến Mặc Thần lo lắng, là anh vô dụng.
“Đúng rồi, tôi nhớ không nhầm Lục Tu Chi còn có một em trai?” Chiến Mặc Thần đột nhiên hỏi, “Nắm bắt tình hình em trai của hắn thế nào rồi?”
Giang Đào mắt sáng lên, “Chiến thiếu gia, ý anh là, chúng ta có thể thông qua em trai của hắn để uy hiếp hắn?”
“Nếu như đúng như hắn nói thật sự quan tâm em trai mình, vậy thì không sợ cạy không ra miệng của hắn!” Chiến Mặc Thần nhẹ nhàng nhếch môi, giọng nói lạnh lùng.
“Vâng! Tôi bây giờ lập tức hành động!”
“Đợi chút!” Chiến Mặc Thần gọi Giang Đào dừng lại lập tức sắp xếp người, “Số một hai ngày nay có động tĩnh gì không?”
Số một và số hai là hai vệ sỹ mà Chiến Mặc Thần phái đi bảo vệ Cố Phi Yên, thông thường đều là số một thông báo tin tức về tay Giang Đào, nếu như có xảy ra chuyện gì bất thường, Giang đào sẽ bẩm báo lại Chiến Mặc Thần.
“Không có, nghe nói tất cả đều ổn.” Giang Đào lắc đầu.
“Cô ấy hai ngày nay làm gì?”
“Hình như ra ngoài gặp bạn bè, sau đó về bệnh viện thăm bà Thẩm vài hôm, không làm chuyện gì khác.”
“Không có liên hệ với đàn ông khác chứ?”
“Hình như là không, trong nội dung hồi bảo của số một không nhắc đến.”
“Ừm.” Chiến Mặc Thần ánh mắt hài lòng, phút chốc suy nghĩ, nói, “Có thể giới thiệu vài mối làm ăn cho cô ấy, cô ấy thích bận rộn, thì giúp cô ấy tìm việc mà làm.”
“……”Giang Đào há hốc mồm, “Nhưng, thiết kế phòng cỡ nhỏ, công ty chúng ta không có liên quan tới. Tập đoàn của chúng ta là công ty thiết kế mô hình lớn thông thường đều là dụng cụ lao động, động một tý là hơn mấy nghìn vạn …..”
“Không có cơ hội, lẽ nào không thể tạo ra cơ hội?”
Giang Đào, “……”
Con ngươi Chiến Mặc Thần mờ đi, chỉ có thể nói rõ một chút, “Đi mua vài cửa hàng, cậu xem làm chút gì đó, chuyện sửa sang giao cho cô ấy.”
“Vâng!” Giang Đào lập tức lớn tiếng đáp ứng.
Anh thường cảm thấy, nếu hai chuyện này anh làm không tốt, vị trí của anh sẽ nguy khốn!
Nếu không…..trước đó ôm lấy chân Cố Phi Yên, để cô nói giúp anh vài lời hay trước mặt Chiến thiếu gia? Chân của chủ mẫu tương lai, chắc chắn sẽ đủ?
Giang Đào một bên tính toán tâm tư trong lòng, một bên bước đi thật nhanh.
……..
Cố Phi Yên về đến nhà, mở điều hòa nằm lên giường, cảm thấy mình như sống lại một chút.
Ngày mai, cô không đến bệnh viện.
Có vài chuyện trong lòng hiểu rõ.
Cô cũng nghĩ kỹ, thị phi đen trắng, cô nhất định điều tra rõ ràng.
Với một mình ở đây đau đớn nghĩ ra cách, hoài nghi cái này cái kia, còn không bằng cần một đáp án chính xác, nào sợ câu trả lời này sẽ làm cô đau đến ữa máu, nhưng cũng bắt buộc phải trải qua.
Cô không thể sợ hãi, không thể bởi nỗi sợ này mà ngập ngừng không tiến lên, do đó không một chút phòng bị để người thân bên cạnh mình hãm hại, rơi vào tình cảnh khốn cùng đáng sợ.
“Ding doong.”
Âm thanh báo có tin nhắn vang lên.
Cố Phi Yên lật người, cầm điện thoại lên xem, người gửi tin nhắn là Ảnh Hồ.
[Cô đã xảy ra chuyện gì, giờ đã giải quyết xong chưa?]
Tin nhắn này nên gửi cho Sở Điềm Điềm.
Trước đó cô xảy ra chuyện, Sở Điềm Điềm đã đăng nhập tài khoản của cô ấy liên hệ cho Ảnh Hồ, muốn nhờ Ảnh Hồ giúp đỡ, cô gắng xoay chuyển tình thế giống lần trước nhưng Ảnh Hồ vẫn chưa có trả lời lại.
Cô cho rằng Ảnh Hồ sẽ không nhắc lại chuyện này, không ngờ rằng bây giờ anh vẫn còn nhớ, đáng thấy, anh còn chút nghĩa khí. Cũng là, đã quen mấy năm vây rồi, Ảnh Hồ đều rất đáng tin cậy, mỗi lần làm việc đều có đầu có đuôi, rất có trách nhiệm.
Nghĩ đến đây, Cố Phi Yên mỉm cười.
Cô trả lời, [Tôi không có chuyện gì, bây giờ rất tốt. Ngược lại anh, có phải anh mấy ngày nay đi ra nước ngoài?]