Đọc truyện Chồng Xấu Xa Rất Khó Chơi – Chương 32: Thiệt tình
Vì thế ,Randall cứ ngồi như vậy ở trên sô pha ôm Lam Phong Ngữ ngủ .
Ngử một giấc ,chính là ba giờ sau .
Hơn nữa nếu không phải đến giờ ăn cơm ,sợ cô bị đói .Randall còn có thể tiếp tục như vậy không hề oán hận ôm đi xuống .
Anh liền như thế này ,dùng hành động thức tế từng bước đi vào trong tâm mọi người Lam gia .
“Bảo bối ,bảo bối ,tỉnh tỉnh .”
Nghe được Lam Dật Thiên nói đi ăn cơm ,Randall chần chờ một lúc ,nhưng vẫn quyết tâm đánh thức bảo bối.
Mấy ngày nay bảo bối thật là gầy ,hơn nữa dạ dày cũng giống như có vấn đề .
Nếu ăn uống không đúng theo quý luật ,dẫn đến dạ dày bị ảnh hưởng như vậy về sau rất phiền toái .
Lam Phong Ngữ mơ mơ màng màng ừ một tiếng ,tưởng rằng mình đang ở trên giường ,theo bản năng cọ cọ ở trên gối đầu ,giống như một con mèo nhỏ .
Cọ một lúc ,liền phát hiện cái gối đầu có điểm không thích hợp ,tựa hồ là người .
Sau đó ,từ từ ,liền tỉnh .
“Randall ca ca…”
Mở mắt ra liền nhìn đến khuôn mặt tuấn tú quen thuộc kia . Lam Phong Ngữ lộ ra nụ cười tươi hề hề ngây ngốc .
Randall cảm thấy bản thân mình cả người hạnh phúc đến độ nở hoa .
Nhìn bộ dáng cô có điểm mơ hồ ,nhanh chóng điều chỉnh lại tư thế khiến cô nằm lại cho tốt một lần nữa ,sau đó ôn nhu hỏi nói :”Bảo bối ,đứng dậy đi ăn một chút gì đó ,sau lại đi ngủ tiếp được không ?”
Lam Phong Ngữ có một thói quen ,khi ngủ dậy là có mười phút mơ mơ màng màng ,hỏi gì trả lời đấy ,giống như một đứa trẻ .
Sở dĩ trước kia người trong Lam gia đều thích đi gọi cô rời giường ,nhìn bộ dáng ngây thơ của cô ,trái tim đều tràn đầy yêu thương ,càng là thương yêu đến không dừng lại được .
“Muốn đi ngủ .”
Lam Phong Ngữ cảm thấy thời điểm vừa rồi ngủ thật thoải mái ,quyệt nhỏ giọng hừ hừ một tiếng .
“Randall tâm đều nhũn xuống ,nhìn bộ dáng cô quả thật thật muốn đi ngủ ,trực tiếp làm cho Lam Dật Thiên bưng một ít cháo cá tới ,đút từng thìa một cho cô ăn .
“Bảo bối ,hé miệng ,ăn một chút rồi đi ngủ .”
Lam Phong Ngữ dị thường phối hợp ,Tuy rằng đây là lần đầu Randall hầu hạ người khác ,nhưng biểu hiện càng thật trầm ổn .Trử bỏ lúc đầu động tác có chút cứng ngắc ,nhưng rất nhanh liền thuần thục .
Một chén cháo rất nhanh liền ăn xong ,Randall dem bát đặt ở bên ,sau đó ôm bảo bối để cô tiếp tục ngủ .
Randall thấy cô ngủ say sưa, cũng không ăn cơm, trực tiếp ôm cô hướng trên sofa dựa vào từ từ nhắm mắt lại nhưng cũng đi theo giấc ngủ.
Người Lam gia nhìn bộ dáng hai người bọn họ giống như dây mây quấn vào cùng một chỗ, đều có chút buồn cười.
Đồng thời, nhìn đến Randall lo lắng cho thân thể bảo bối mà không tiếc đem bản thân mình giúp bảo bối ăn cơm, mà lại quên bản thân mình cũng không ăn một chút gì, loại biểu hiện này làm cho người Lam gia đặc biệt vừa lòng.
Mấy người nhìn nhau vài lần. Lam Dật Thiên cầm theo cái chăn mỏng ở trên lầu đi xuống đắp cho hai người,
Radall tỉnh lại đầu tiên, anh phát hiện lúc bản thân mình tỉnh lại là nằm ở trên sofa.
Sofa ở Lam gia rất to, không kém gì như chiếc giường đôi ở trong phòng.
Trước kia Lam Phong Ngữ thích nhất là lăn lộn ở trên mặt trên, có đôi khi trực tiếp ngủ trưa luôn ở đó.
trên người còn mang theo chăn mỏng mà bảo bối ở bên cạnh mình, ở trong lòng anh giống như con vật nhỏ đáng yêu đến cực kỳ
Hơn nữa thời điểm ngủ còn thường thường quyệt quyệt cái miệng nhỏ nhắn, Randall càng nhìn xem càng thích.
“Ừ….”
một lát sau Lam Phong Ngữ phát ra một tiếng than thở, sau đó cũng từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại.
“Randall?”
Rốt cục Lam Phong Ngữ cũng khôi phục lại ý thức, thế này mới chú ý tới bản thân mình cùng anh trong lúc đó thân mật còn mang theo tư thế ái muội, hai má nhanh chóng đỏ bừng.
“Bảo bối, cảm giác có khá lên chút nào không?”
Randall cười khẽ, ánh mắt màu xanh ôn nhu như nước.
thế này Lam Phong Ngữ mới từ từ nghĩ lại chuyện tình phía trước, nghi hoặc nhìn xem người bên cạnh mình, sau đó nháy mắt mấy cái:”Em như thế nào lại ngủ?”
“Cũng không, bảo bối em xuống lầu liền ôm Randall ngủ. Cậu ta ôm em ngồi ở trên sofa đợi vài giờ, thời điểm cơm trưa cũng là cậu ta đút cơm cho em ăn.”
Lời vừa nói xong, Lam Dật Thiên mới đi vào liền nghe thấy bảo bối than thở, thấu lại đây yêu sách nói.
Mặt Lam Phong Ngữ càng đỏ hơn khi nhìn Randall luôn luôn ngồi bên cạnh mình không có nằm xuống, nghĩ đến anh Tư nói Randall ôm bản thân mình ngồi vài giờ, có chút áy náy hỏi:”Cơ bắp có phải hay không cũng đã tê rần?”
Randall cũng không từ chối, thành thật gật đầu.
Lam Phong Ngữ bỏ chăn sang một bên, bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve cơ bắp cứng ngắc của Randall.
Trong nhất thời, trường hợp dị thường ấm áp, khắp nơi đều là luyến ái.