Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê

Chương 17: Bà xã, anh coi trọng em nha


Đọc truyện Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê – Chương 17: Bà xã, anh coi trọng em nha

Tình cảnh vừa nãy, sư huynh đã thấy toàn bộ?

Rốt cuộc là Mục Lăng cố ý, hay là thật sự không nhìn thấy sư huynh đứng ở ngay cổng, anh ấy đã đứng bao lâu rồi? Bỏ đi, không nghĩ nữa, này cũng không tính là chuyện gì, ngược lại cũng không có cái gọi là, cô và Dương Sâm còn có thể có kết cục gì.

Chỉ là một đoạn yêu thầm không đau khổ mà kết thúc.

Cô thậm chí còn không thể nói là một cuộc tình, yêu thầm tỏ tình rồi bị từ chối, trở thành trò cười của toàn trường, bây giờ lại gặp phải một ác bá, cả đời không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay hắn, cô còn tâm tư đâu mà suy nghĩ đến chuyện của Dương Sâm.

Ở trong lòng Dương Sâm, chắc cô chỉ là một người phụ nữ khiến người ta ghét bỏ mà thôi.

Mục Lăng, Mục Lăng chết tiệt!


“Bà xã, dáng vẻ khi tức giận bừng bừng của em thật là đẹp mắt.”

“Cút” Kỹ năng nói lời ngon tiếng ngọt của Mục Lăng thật là cao siêu, điều này làm cho Cố Bình An không nghĩ tới, “Tên khốn khiếp nào lần đầu gặp mặt nói vẻ đẹp của tôi chỉ thường thường rất thất vọng, nói một đằng làm một nẻo, vô liêm sỉ, hạ lưu.”

“Đúng vậy a, tên khốn khiếp nào, nói cho anh biết, anh sẽ chém hắn.” Mục Lăng quyết đoán nói, “Thật cái tên mù nào dám nói bà xã của anh không đẹp.”

Cố Bình An, “…………”

Đấm một đấm vào bông cảm giác vô cùng tồi tệ, đầu Cố Bình An như muốn nổ tung.

Lần đầu gặp mặt, Mục Lăng chính là ác ma, ngang ngược thô bạo, chính là một bạo quân, ấn tượng đầu tiên đặc biệt tồi tệ.

Lần thứ hai gặp mặt, Mục Lăng lại biến thành một tên nhã bĩ, hiển nhiên đùa giỡn?

Người đàn ông như vậy mà lại đùa giỡn?

Tuy rằng một chút nụ cười cũng không có, nhưng đây là chuyện cười sao?

Hắn bị cái gì nhập sao? Một người có thể thay đổi nhiều tính cách như vậy? Cố Bình An ngược lại xem không hiểu, đơn giản không nói lời nào, rầu rĩ không vui co lại ở một bên, trong lòng vô cùng phiền muộn và rối rắm.

Cô không muốn có một chút quan hệ nào với Mục Lăng.


Vận mệnh cứ cố ý mang bọn họ lại gần với nhau, thật là hoang đường.

“Anh cảm thấy em mà uốn tóc xoăn, chắc chắn càng quyến rũ, càng phong tình hơn.” Mục Lăng nhận xét về kiểu tóc của Cố Bình An, “Bà xã, chúng ta đổi kiểu tóc mới được không, tóc xoăn mì tôm một chút phong tình cũng không có.”

Cố Bình An giận, “Ngày mai tôi sẽ đi cạo trọc.”

Tôi để tóc xoăn mì tôm thì liên quan gì đến anh?

Mục Lăng đập vô lăng, “Đẹp, trong lòng anh luôn thích ni cô đầu trọc, qua lại với nhiều phụ nữ như vậy, nhưng chưa từng có một người nào có dáng vẻ ni cô, anh vẫn rất tiếc, bà xã, em đi cạo nhanh đi, anh thật coi trọng em nha.”

Cố Bình An xém chút nữa là phun một ngụm máu ra ngoài, con mắt trợn lên tròn tròn, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Mục Lăng, vốn tưởng rằng Mục Lăng sẽ tức giận, dù sao trong tự điển của người đàn ông này hẳn là không cho phép người khác cự tuyệt.

Kết quả tới đây chỉ một câu, đối với Cố Bình An thuần khiết mà nói, đây quả thực là vô liêm sỉ.


“Sao lại giận rồi?” Trong đôi mắt như sói của Mục Lăng, dường như ẩn giấu một chút ý cười, nhìn kỹ lại không giống, vẫn là một dáng vẻ hung tàn, “Là em nói muốn cạo trọc, anh cũng nói anh có tiếc nuối, bà xã, em muốn hi sinh thỏa mãn tiếc nuối của anh, anh rất cảm động, nói sai ở đâu sao.”

“Có người nào từng nói anh rất muốn ăn đòn hay không?” Cố Bình An hỏi.

Thật sự rất muốn ăn đòn!!

Cô rất muốn đấm vào mặt hắn một quyền cho sưng phù lên, làm sao bây giờ?

Mặt mày Mục Lăng chìm xuống, khí thế bức người, “Ai dám nói anh muốn ăn đòn? Người nào nói anh muốn ăn đòn sẽ bị anh đánh cho đến vợ của hắn cũng không nhận ra, nếu không phải vậy thì cũng bị dìm xuống giữa sông.”

“Nha.” Cố Bình An cũng không biết dũng khí đến từ đâu, “Mục Lăng, anh thật muốn ăn đòn, tôi rất muốn đánh anh.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.