Chồng Trước Bạo Ngược Của Dục Nữ

Chương 10


Đọc truyện Chồng Trước Bạo Ngược Của Dục Nữ – Chương 10

Hôm nay là ngày cưới của CEO tập đoàn Liên Hãn Hách Thừa Hôn, nghe
nói đối tượng kết hôn chính là “Cựu phu nhân” Trầm Thù Sắc, người mấy
năm trước kết hôn rồi 3 tháng sau chia tay.

Cái tên này đối với nhiều người vẫn còn khá quen thuộc, cô chẳng phải là người nổi bật trên khắp các phương tiện truyền thông, chính là người
tháng trước cùng với Hách Thừa Hôn thuê phòng nghỉ trong khách sạn sao?
Hóa ra, đi thuê phòng là để “hâm nóng” tình cảm vợ chồng a.

Báo chí hăm he chầu chực chỉ chờ đến lượt phỏng vấn, nhưng tập đoàn
Liên Hãn cũng không dễ đối phó, hôn lễ được tổ chức tại khách sạn, khách khứa đến dự đều phải có giấy mời, bằng không xin mời đứng ngoài hội
trường. Truyền thông rất có thành ý chúc mừng, Liên Hãn cũng không thất
lễ, thông cáo báo chí rộng rãi, người người đều biết, không thiên vị bất cứ ai.

Cho dù báo giới có căm giận đến nghiến răng nghiến lợi thì cũng không làm được gì, nếu trước sự kiện “Cựu phu nhân tái giá” mà chọc giận Hách Thừa Hôn, tám chín phần sẽ bị trả thù không thương tiếc.

Phòng tiệc lớn của khách sạn được trang hoàng bởi hàng vạn bông hoa
hồng cùng nước hoa bách hợp cấp A+ phảng phất trong không khí, khắp
phòng đều bày biện những ngọn nến màu hồng tỏa sáng lung linh cắm trên
giá nến bằng bạc, không gian thập phần sang trọng mà không mất đi vẻ
lãng mạn, vừa nhìn đã biết là đám cưới nhà giàu.

Những sự kiện như thế này tất nhiên là dịp để giới thượng lưu tập
hợp, khách khứa đều là những người giàu có hoặc danh tiếng, bọn họ đều
vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Lữ Tú Trang cùng tổng tài tiền nhiệm
Hách Liên Tùng, người vốn điều dưỡng thân thể mà lâu nay không xuất
hiện, cũng tươi cười lần lượt tiếp chuyện quan khách tại hội trường.

Hai người đồng thời xuất hiện nằm ngoài dự liệu của nhiều người, dù
sao những người biết rõ về Hách gia đều hiểu rõ, Lữ Tú Trang căm ghét
Trầm Thù Sắc đến mức nào.

“Hoan nghênh, hoan nghênh!”. Lữ Tú Trang cười đến xán lạn, vẻ mặt cực kì hài lòng, không hề giống việc lấy đại cục làm trọng mà miễn cưỡng
tươi cười.

“Chúc mừng, chúc mừng!”. Nhóm các vị phu nhân thực sự rất muốn hỏi bà vì sao lại cười đến đắc ý như vậy, dù sao con bà không phải lấy tiểu
thư con nhà giàu có nào, mà lại đi tái hôn với vợ cũ a!

Lữ Tú Trang đương nhiên cũng biết có nhiều người không rõ lý do bà
thay đổi thái độ, ha ha ha … Chỉ nghĩ vậy thôi, bà đã cực kì đắc ý.

Trầm Thù Sắc, bà vẫn chưa hài lòng, nhưng trước đây cô từng hỏi bà, bản thân không được tốt lắm, nhưng lại kém đến như vậy sao?

Thực ra cô không hề kém đến thế, nhưng muốn tiến vào nhà họ Hách, cô
vẫn không đủ tư cách. Nhưng con bà muốn như vậy, hơn nữa tình cảm quá
sâu đậm, bà có ngăn cản thế nào cũng vô tác dụng, hơn nữa trong lúc vô
tình bà phát hiện ra một bí mật, từ lúc đó tâm tình không khỏi mềm đi.

Đại Tiểu Tinh Tinh hai đứa nhỏ bà coi như bảo bối trong lòng, không ngờ lại chính là cháu ruột của bà.

Trước đây lúc nhìn khuôn mặt của hai đứa nhỏ, bà vốn cũng có nghi
ngờ, về sau có lần Lư Hòa Thiến đem chúng đến chơi, đêm đó khi cô đang
bận đi tắm, Tiểu Tinh Tinh mè nheo với bà, nói muốn gọi điện cho “Thù
Thù yêu quý”, bởi vì số của Trầm Thù Sắc cô bé hay gọi. Sau một hồi dỗ
dành, Tiểu Tinh Tinh nói: “Mẹ nói, cháu cùng Đại Tinh Tinh là do Thù Thù yêu dấu sinh ra, cô ấy còn suýt thì chết, mẹ muốn chúng cháu lớn lên
phải hiếu thuận với cô ấy”.

Gọi Lư Hòa Thiến là mẹ, nhưng lại do Trầm Thù Sắc mang thai sinh ra?
Trong đó nhất định có bí mật, cho nên bà mới lén đem mấy sợi tóc của
chúng đi xét nghiệm DNA.

Ông trời ơi! Đại Tiểu Tinh Tinh thật sự là con của Hách Thừa Hôn!

Từ lúc đó, bà không còn phản đối con trai thân mật trở lại với Trầm Thù Sắc, dù sao con bà vẫn muốn có một gia đình hoàn chỉnh.

Buổi tối hôm trước bà hẹn Trầm Thù Sắc một mình gặp mặt, đem chiếc

vòng tay gia truyền của nhà họ Hách giao cho cô, hai người nói chuyện
rất nhiều, quan hệ mẹ chồng – nàng dâu cũng theo đó mà được cải thiện
rất nhiều, bà không dám nói có thể đối tốt với cô đến mức nào, nhưng đây cũng là một sự khởi đầu tốt đẹp.

Bên ngoài phòng tiệc khách khứa dần dần đông đủ, trong khi đó tại
phòng nghỉ của cô dâu, chuyên gia trang điểm nổi tiếng nhất hiện nay Ly
Minh Phi đang giúp hàng xóm kiêm bạn tốt trang điểm nốt lần cuối cùng,
hoàn thành xong cô lui lại sau ngắm nhìn tác phẩm của mình.

“Đã xong. Mỹ nữ biến thành tiên nữ rồi”. Ly Minh Phi từ sau khi kết
hôn không còn làm công việc trang điểm nhiều như trước, lần này chỉ vì
tình cảm tốt với Trầm Thù Sắc mà nhận lời. Cảm thấy đã đủ hoàn mỹ, cô
bắt đầu thu dọn dụng cụ hóa trang.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa vọng tới, cô thuận miệng nói: “Mời vào”.

Trầm Thù Sắc vừa nhìn thấy người mới tới, lập tức vui vẻ hẳn lên.
“Chị Lư! Mấy ngày nay chị đi đâu vậy? Em gọi cho chị mãi mà không được,
thật là sốt ruột quá đi!”. Cô có chuyện gì vậy? Trông gầy đi nhiều quá!

Lư Hòa Thiến hít sâu, cười nhẹ nói: “Cô thật xinh đẹp!”.

Ly Minh Phi một bên nói: “Hai người cứ nói chuyện đi, tôi đi ra ngoài trước, có việc gì cứ gọi cho tôi”.

“Minh Phi, cảm ơn nhiều”. Trầm Thù Sắc cảm kích nói.

Ly Minh Phi gật đầu, đi ra ngoài, để cho cô thoải mái nói chuyện.

“Chị Lư, gần đây có phải chị ở cùng một chỗ với Sở Hành không?”

Lư Hòa Thiến chỉ cười mà không nói, cắn môi dưới, cô mở túi xách, lấy ra mấy chiếc hộp bọc gấm, “Đến đây, để tôi giúp cô đeo, mấy thứ này là
ông ấy chuẩn bị cho cô. Ông ấy mua từ lâu rồi, nhưng lâu nay không có cơ hội để giao cho cô”.

“Ông ấy? Đây là ….”

Có lẽ là tâm quá đau thương, hay có lẽ đáy mắt dày đặc, cũng có thể
do nhiệm vụ này Sở Hành giao cho cô quá nặng nề, khiến cho Lư Hòa Thiên
thế nào cũng không thể mở được móc của sợi dây chuyền.

“Chị Lư, để em tự làm”. Phải chăng là vì chiếc vòng cổ này là hắn
tặng cho cô? Vì sao lòng cô cũng trở nên nặng trĩu như vậy, một nỗi ưu
thương không biết lý do khiến Trầm Thù Sắc đỏ mặt.

“Không được, tôi hôm nay là đi thay cho hắn! Xin hãy cho tôi làm nốt
chuyện này”. Sở Hành, anh muốn nhìn thấy hình dáng Trầm Thù Sắc đeo trên mình sợi dây chuyền này phải không? Vậy thì … xin giúp tôi. “Được rồi!
Thật xinh đẹp! Rất thích hợp với cô!”. Nước mắt cô chầm chậm rơi xuống,
đọng lại trên bờ vai Trầm Thù Sắc.

“Chị Lư …”. Cô chăm chú nhìn Lư Hòa Thiến.

Cố nén xuống bi thương, cô nói: “Thật đáng tiếc, anh ấy không thể đi dự hôn lễ của cô, anh ấy …”.

“Tôi sẽ rất hạnh phúc”. Nỗi bất an mơ hồ dần dấy lên trong ngực cô.
Trầm Thù Sắc lấy giấy giúp cô lau đi nước mắt, “Ông ấy có khỏe không?”

“Có. Ngày kia … anh ấy còn tham gia một cuộc họp báo. Mỗi lần có tin
tức liên quan đến người đó đều chiếm trọn các mặt báo và truyền hình,
đến lúc đó cô có thể nhìn thấy anh ấy”.

Trầm Thù Sắc cười nhẹ, trong lòng an tâm hơn nhiều. “Thật ra, tuy là
không được gặp nhiều, nhưng em vẫn hiểu được sự quan tâm của ông ấy”. Cô lấy điện thoại, đem tin nhắn hôm qua của hắn cho Lư Hòa Thiến xem.

“Thân mến:

Ngày mai cô sẽ kết hôn, phải hạnh phúc thật nhiều đấy!


Người cha trẻ tuổi yêu dấu của cô, Sở Hành.”

“Lại còn tự xưng là cha nữa, tuổi hắn mà lên chức cha so với người
khác còn ít hơn”. Trầm Thù Sắc tuy trong miệng nói như vậy, nhưng chính
mình lại nở nụ cười. Đúng vậy, cha của cô quả thật là vô cùng trẻ tuổi,
vô cùng phong độ, cũng cực kì đáng giận.

Lư Hòa Thiến nhìn dòng tin nhắn, đáy mắt một lần nữa trào lệ. Đó là tin nhắn cuối cùng Sở Hành gửi đi, sau đó không lâu, hắn …

Hắn nằm đó giống y như đang ngủ say, trên mặt vẫn phảng phất nét
cười, hài lòng vì đã đem lời chúc phúc chân thành gửi cho người quan
trọng nhất, trông hắn thật giống như chưa từng mắc bệnh nan y, chỉ đơn
giản là ngủ một sấc thật say …

“Vậy ông ấy ….”

Hòa Thiến, xin hãy quên đi dáng vẻ bệnh tật hiện giờ, chỉ cần nhớ kỹ phong thái Đại Minh tinh của Sở Hành này thôi.

Hít một hơi thật sâu, hai tay nắm chặt đến phát đau, cô nỗ lực ngăn không cho nước mắt rơi xuống, mỉm cười.

“Thật không biết xấu hổ, luôn luôn không biết tiếp thu, tính tình cứ
như đứa trẻ con, vậy mà trước sân khấu lại lột xác trở thành một kẻ ung
dung đĩnh đạc”.

“Đúng vậy, ông ấy thực sự rất giỏi diễn trò, em thích nhất lúc hắn
đóng vai giáo sư trong phim ‘Tình yêu ở Khang Kiều’, phong độ kinh
người”. Mấy bộ phim có ông ấy đóng bọn em đều xem đến hơn 10 lần.

“Còn tôi chỉ thích đại hiệp trong ‘Long hương’”. Trong đầu hiện lên lần lượt từng bộ phim hắn từng tham gia.

“Ông ấy đóng phim cổ trang cũng cực kì anh tuấn, trước hắn diễn Bach
Ngọc Đường trong Thất hiệp ngũ nghĩa, Chu Du trong Tam quốc diễn nghĩa,
thực sự là hoàn mĩ đến cực độ”. Khiến cho cô khi còn nhỏ xem phim liền
tưởng tượng, oa ~, nam diễn viễn trong phim kia chính là cha mình.

“Nhưng hắn không thích hợp diễn phim thời nhà Thanh”.

“Đúng vậy, đầu của ông ấy hình dạng quá xấu, hết phân nửa đầu thực sự rất kì quái! Em còn nhớ hồi ông đóng phim ‘Thiếu niên Càn Long’, hóa
trang … ahahaha! Cứ lúc nào em không vui đều lấy ra xem lại, lần nào xem cũng cười đau cả ruột, cả động tác lẫn lời thoại đều hoàn hảo, chỉ có
cái đầu, không biết vì sao u lên một cục, em còn nghĩ phim đó nên đổi
thành niên thiếu ‘Tiền Long’, đằng trước trán mọc ra một cái sừng”.

“Bộ phim đó Sở Hành mỗi lần xem lại đều chửi rủa thậm tệ”, Lư Hòa
Thiến cười, “Sau này có người mời hắn diễn Hư Trúc trong ‘Thiên long bát bộ’, lần đó hắn giận đến tái cả mặt”.

“Sở Hành rất chú trọng hình tượng, hơn nữa còn đam mê cái đẹp”.

Đúng vậy, cho nên chúng ta phải nhớ kĩ hình dáng đẹp đẽ của ông ấy.

Hòa Thiến, tôi đi rồi, trước khi hóa thành tro, đừng cho Trầm Thù Sắc đến gặp tôi, suốt đời này tôi chưa để lại cho con bé cái gì tốt lành, … ít nhất … trong lòng nó, tôi là nam diễn viên hoàn mĩ nhất, đẹp đẽ nhất …

Một lúc sau bắt đầu có người đi vào phòng cô dâu, tiếng chúc mừng
cùng tiếng cười đùa xóa đi nỗi phiền muộn. Lư Hòa Thiến lẳng lặng đứng
một bên nhìn Trầm Thù Sắc, đem hình ảnh rạng ngời hạnh của cô thu vào
đáy mắt.

Sở Hành, anh có nhìn thấy không?

Phòng chú rể —


Vừa rồi có người tự xưng là bạn của Trầm Thù Sắc – Lư Hòa Thiến, cô
đến giao cho Hách Thừa Hôn một lá thư, sau đó nói muốn đi thăm hỏi cô
dâu mới.

Hách Thừa Hôn nghi hoặc nhìn lá thư, do dự một chút rồi mở ra.

“Hách Thừa Hôn, tôi là Sở Hành.

Nhìn thấy thư này đừng nên xé bỏ vội, nếu không sẽ hối hận.

Đầu tiên là chúc mừng cậu, trải qua một hồi khó khăn rốt cục đem được mỹ nhân về. Thứ hai, tôi muốn xin lỗi, vì mấy năm trước đã gây nên
chuyện khiến hai người phải ly hôn.

Tôi nghĩ, cậu và Trầm Thù Sắc có duyên sẽ ở bên nhau suốt đời, nhưng
sợ rằng hai chữ “Sở Hành” này vẫn là một cái gai trong mắt cậu, tất
nhiên sẽ đứng ngồi không yên đi? Cho nên tôi viết thư này là muốn giải
thích rõ với cậu.

Thật ra, tôi với Trầm Thù Sắc chỉ là cha con, không phải quan hệ cha
dượng với con gái, cũng chẳng phải cha con nuôi, mà là có quan hệ huyết
thống. Tôi năm nay 41, khi mới 16 tuổi đã lên chức cha.

Về phần Trầm Thù Sắc nguyên nhân vì sao không nói ra, hãy để tôi nói rõ …”

Sở Hành viết thư dài mấy trang giấy lớn, cho đến trang cuối cùng .

“… Khi cậu đọc được lá thư này, có lẽ tôi cũng đã qua đời, đã mắc
phải căn bệnh này mà còn sống được đến bây giờ cũng coi như là kỳ tích.
Phong thư này là do tôi thuật lại, cô Lư thay tôi viết.

Sau khi tôi chết, mọi bí mật về tôi sẽ được công khai, lúc đó có thể
sẽ ảnh hưởng đến hai người, vì vậy nhờ cậu hãy đưa con bé ra nước ngoài
du lịch, hôm nay là ngày vui của cậu và nó, chuyện của tôi nhờ cậu thay
tôi giữ kín.

Thù Sắc cùng cậu trải qua nhiều khó khăn như vậy vẫn không thay lòng
đổi dạ, còn vì cậu mà con bé bất chấp tính mạng, không nghe theo lời
khuyên bảo, mạo hiểm sinh hạ Đại Tiểu Tinh Tinh, vì vậy hãy yêu quý nó,
cuối cùng —

Nhờ cậu làm cho nó hạnh phúc! Đứa con gái duy nhất của tôi giao lại cho cậu!

Sở Hành ”

Hách Thừa Hôn xem xong bức thư, tâm trạng vô cùng bàng hoàng sửng
sốt, tâm tư hỗn loạn, nhất thời không biết nên nói gì. Hóa ra, người hắn vẫn cho là tình địch số một lại chính là … cha ruột của Thù Sắc?

Trời đất! Thật không thể ngờ! Những việc trước đây không nghĩ ra,
không tìm được đáp án, nhờ bức thư này mà hoàn toàn sáng tỏ, kể cả
chuyện năm đó hắn một mực cho rằng Trầm Thù Sắc bày mưu tính kế khiến
cho chuyện bọn họ quan hệ bị đưa lên mặt báo, khiến hắn phải cưới cô,
hóa ra tất cả là do Sở Hành làm, chỉ vì ông muốn cho con gái một cuộc
sống hạnh phúc.

Chỉ là, một tài năng lớn suốt đời vẫn cô độc như vậy, một mình ra đi, chuyện này nhất định sẽ làm nhiều người hâm mộ điện ảnh thương tiếc, mà về phía Thù Sắc … tạm thời không nói đi! Trong thư viết vài ngày nữa
người đại diện sẽ đem chuyện ông qua đời công khai với báo giới, đến lúc đó mọi bí mật cũng bị đưa ra ánh sáng.

Thực ra Sở Hành có thể không công khai mọi chuyện, nhưng làm như vậy
đều vì Thù Sắc! Hiện giờ cô sắp kết hôn với hắn, đương nhiên sẽ bị
truyền thông soi mói, chuyện dây dưa với Sở Hành trong quá khứ sẽ một
lần nữa bị nói tới, nếu như không giải thích, sợ rằng sẽ đem đến cho cô
càng nhiều rắc rối.

Công khai bí mật là điều cuối cùng mà một người cha như ông có thể làm cho con gái.

Hách Thừa Hôn vò nát phong thư, bỗng nhiên sực nhớ ra hình như mình
có quên mất cái gì hay không? Hắn nhíu nhíu mày, chuyện gì đây? Rốt cuộc là chuyện gì?

“Đại Tinh Tinh, nhanh lên một chút! Em muốn đi xem chú rể ~”. “Rầm”
một tiếng, cửa vào bị đẩy ra, một cô bé con xinh xắn, dễ thương như búp
bê, mặc một bộ váy xòe , đầu đội vòng hoa, trên tay cầm theo lẵng hoa
xuất hiện tại phòng nghỉ.

Đi theo phía sau cô bé là một cậu bé mang khuôn mặt lạnh lùng, lãnh đạm.


Hách Thừa Hôn đột nhiên nhớ đến trong thư Sở Hành đã nói – “Thù Sắc
cùng cậu trải qua nhiều khó khăn như vậy vẫn không thay lòng đổi dạ, còn vì cậu mà con bé bất chấp tính mạng, không nghe theo lời khuyên bảo,
mạo hiểm sinh hạ Đại Tiểu Tinh Tinh, ….”

Hắn lại nhớ ra có lần cô từng nói – “Em từng có một ước nguyện, hi
vọng sau này nếu sinh được con trai thì bộ dạng sẽ giống anh, còn là con gái thì giống như em …”

Trời! Lòng hắn từ từ kích động lên từng giây một.

Tiểu Tinh Tinh nhìn người cao lớn trước mắt, hơi hơi kinh ngạc, sau
đó quay đầu lại nhìn Đại Tinh Tinh ở đằng sau, bật cười ha hả, “Hai cái
Đại Tinh Tinh!”

“XÍ!”

“Rất giống, rất giống mà!”

“Hhm!”. Đại Tinh Tinh mất hứng trừng mắt nhìn người đàn ông cao lớn hơn nhiều so với cậu.

Tiểu Tinh Tinh thích thú đi quanh nhìn Hách Thừa Hôn, sau đó cô bé không hề sợ hãi đi tới ôm lấy hắn, “Ôm một cái”.

Hắn do dự một chút, lúc này mới ôm lấy bé con trong vòng tay, “Chào con!”, giống hệt như Thù Sắc!

“Tiểu Tinh Tinh thích chú, bởi vì trông chú rất giống Đại Tinh Tinh ~ chụt!”. Cô bé không ngại hôn hắn một cái.

“Nếu như không giống thì sao?”

“Tiểu Tinh Tinh càng thích! Bởi vì chú trông đẹp trai hơn hắn! ~ chụt ~ chụt ~”, nhiệt tình thăng cấp.

“Nếu như chú không đẹp trai thì sao?”

“Tiểu Tinh Tinh càng càng thích, bởi vì chú là chú, chụt chụt chụt,
Tiểu Tinh Tinh yêu chú, yêu đến tâm cũng đau nữa!”, mức độ buồn nôn ngày càng tăng.

Khuôn mặt lạnh lùng vốn dĩ của hắn dần dần mềm đi, không nhịn được
bật cười. Nguy rồi, cô bé này còn bé mà miệng lưỡi đã dẻo như kẹo kéo,
rốt cuộc đã hiểu được vì sao mẹ hắn lại bị thu phục nhanh như vậy, còn
đứa bé kia ….

Thực sự rất giống hắn, giống y như đúc! Có điều hắn lại cảm thấy như nhìn thấy ảo giác, tâm tình tự nhiên vô cùng phức tạp!

Hắn buông Tiểu Tinh Tinh, ngồi xuống trước mặt Đại Tinh Tinh, muốn
làm quen với đứa nhỏ này, đây là lần đầu tiên cha con họ gặp mặt, đột
nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, kèm theo là giọng nói ngọt ngào của Trầm Thù Sắc —

“Chồng yêu, đã xong chưa?”. Nói rồi đẩy cửa bước vào, nhưng một màn
bất ngờ ngoài dự kiến diễn ra trước mắt khiến cô ngẩn người, thật lâu
không nói nên lời.

Hách Thừa Hôn nhướn mày, đứng lên, “Em bị anh dọa cho sợ, hay bị hai tiểu quỷ này dọa vậy?”

“ … Cả hai”

Hắn đi tới vừa buồn cười vừa giận dỗi nhìn cô, “Có gì muốn nói cho anh biết không?”

“Uhm … em tặng anh ‘Quà cưới’ đó, thích không?”. Thật là ngượng quá,
vừa mới nghĩ có nên hay không để cho Đại Tiểu Tinh Tinh chính thức xuất
hiện, không nghĩ tới người ta đã phụ tử đoàn viên từ lúc nãy rồi.

“Nếu như anh không phát hiện ra, vậy ‘Quà cưới’ của em bao giờ mới
đem tặng?”. Hôn lễ đã đến giờ cử hành, cũng nên xuống lầu thôi. Hai
người rời khỏi phòng nghỉ, cùng hai đứa nhỏ đi vào trong thang máy, bên
trong được trang trí hoa hồng đủ các màu, bên ngoài tấm kính trong suốt
vô vàn vì sao lấp lánh phủ kín bầu trời đêm.

“ ‘Đồ vật’ đã chuẩn bị sẵn rồi, sớm hay muộn cũng phải tặng thôi!”

“Thù Sắc …”. Tay hắn giữ chặt cô, chăm chú nhìn thẳng vào mắt cô, “Cám ơn em”.

Người chủ trì hôn lễ chỉ chờ đến lúc thang máy mở cửa liền lập tức hô lên, “Xin quý vị một tràng pháo tay để hoan nghênh cô dâu chú rể tiến
vào lễ đường!”

Cửa thang máy mở, giai điệu nhạc đám cưới cũng hòa cùng tiếng vỗ tay cất lên –

Trầm Thù Sắc kéo Hách Thừa Hôn, cả hai cùng mỉm cười với nhau, hạnh phúc vẫn duy trì cho đến mãi về sau!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.